Tiễn Hàn Duy ra sân bay rồi hai người trở về nhà trọ, ngồi chiếm đóng một góc sofa tay cầm tạp chí lật vài trang. Trương Dược nghẹn nửa ngày rốt cuộc xả ra “Ngươi ta phải về nhà mà cậu còn làm gì vậy hả?”
Từ Diệu Văn mí mắt cũng không thèm nâng lên hỏi “Làm gì?”
“Tối hôm qua cậu làm gì tự cậu biết rõ! Tớ ngủ ngay bên cạnh đấy nhé!”
Từ Diệu Văn trở mình hơi siết chặt tờ tạp chí sau đó lại thản nhiên lật thêm một trang “Tối qua cậu ngủ muộn à?”
“Có ngủ sớm cũng bị đánh thức thôi” Trương Dược Ngạn nghĩ nghĩ vẫn không dám nói thẳng đành nói giảm nói tránh “Thực ra là không nghe được bao nhiêu, cậu đừng quá quắt là được”
Phòng ốc cách âm rất tốt, nhưng âm thanh lớn như vậy làm sao lại không nghe loáng thoáng được, với lại cậu không hề bị điếc!
“Cậu nói với Tiểu Duy phòng bên cạnh sẽ không nghe thấy chứ gì?”
“….Sao cậu biết?”
“Với tính cách của Tiểu Duy, nếu cậu ấy biết bị cậu gạt, biết tớ ở cách vách nghe thấy hết, chắc cậu ấy sẽ không dám nhìn mặt tớ nữa đâu nhỉ?”
Ai bảo lại kêu lớn tiếng như vậy.
Tạp chí trong tay Từ Diệu Văn bay thẳng đến mặt cậu, tên khốn này vừa ném đồ xong liền đứng dậy chui vào phòng, Trương Dược Ngạn nhìn cánh cửa đóng chặt tức giận rống lên “&^!@^%! Tớ mới là nạn nhân này”
Buổi tối hai người ngồi trên sofa ăn Pizza, tìm lại cảm giác xưa cũ.
Cắn mấy miếng đầu còn thấy ngon, nuốt thêm mấy cái Trương Dược Ngạn đã dứt khoát ném miếng Pizza trong tay quát “Đừng nói cậu sẽ bắt tớ ăn cái này mỗi ngày đấy nhé!”
Từ Diệu Văn bình tĩnh cắn lớp bột “Không…”
Trương Dược Ngạn vui vẻ vừa tính hỏi sẽ ăn cái gì thì Từ Diệu Văn nói tiếp “…..Ngày mai chúng ta ăn McDonald”
“Tớ khinh, tớ muốn ăn những món bình dân! Ngày mai cho tớ vào bếp đi!”
“Không “
“Gần đây không phải cậu rất thích ăn cơm nhà à?”
“Có hả?”
Trương Dược Ngạn nổi giận nói “Vậy sao cứ lúc nào Tiểu Duy bận bịu trong bếp cậu cũng bám theo làm gì?”
Từ Diệu Văn nhếch miệng cười gian “Cũng đâu phải tớ có hứng thú với việc nấu cơm”
“Tiểu Duy, tôi rất nhớ cậu” Trương Dược Ngạn khóc thét chạy về phòng.
Trương Dược Ngạn vài ngày nữa cũng thu dọn hành lý về nhà. Nhà cậu ở thành phố gần đây, ngồi xe mấy tiếng là tới.
Từ Diệu Văn nhìn căn phòng trống trải nói không nên lời.
Hàn Duy ở bên kia rất bận, ngày nào cũng đi thăm hỏi người thân, tối đến phải chơi cờ với cha, sau đó còn đi đón mẹ đang tụ tập nhà ai chơi mạt chược.
Mỗi ngày nói chuyện điện thoại vài câu, trời cũng khuya khoắt rồi, Hàn Duy còn giục hắn đi ngủ.
“Không ngủ” Mấy ngày nay buồn bã muốn chết, hôm nay chỉ muốn trò chuyện với y thật lâu.
“Không ngủ em cũng ngắt máy”
“Em dám….”
Nghe hắn uy hiếp Hàn Duy đành chịu thua “Ngủ muộn hại sức khỏe, da dẻ sạm màu, cả người uể oải, ngủ đi”
“Nhớ em không ngủ được”
“….”
“Nói gì dễ nghe đi, vui vẻ trong lòng mới dễ ngủ”
Thật sự rất bất đắc dĩ chỉ đành kiên nhẫn đáp “Anh muốn nghe gì?”
…. ….
Chỉ biết mấy trò đùa giỡn vô lại này, Hàn Duy thật sự muốn nổi điên, sợ nửa đêm nửa hôm lớn tiếng làm phiền gia đình nên phải nén giọng xuống thật thấp mà quát “Từ Diệu văn, anh rốt cuộc muốn thế nào?!”
Từ Diệu Văn lúc này mới hài lòng mà bật cười “Bảo bối ngủ ngon, anh ngủ đây”
Mấy ngày này Hàn Duy hình như bận tối mặt, giữa khuya gọi điện mới thấy giọng y uế oải như vậy.
Từ Diệu Văn cũng không nhẫn tâm quấy rầy, không gọi điện thoại và cũng ít nhắn tin đi.
Đây là khoảng thời gian gia đình đoàn viên. Cho dù không về nhà thì cũng đi du lịch đây đó, mọi người tận hưởng ngày tết truyền thống theo cách của riêng mình.
Cứ đến thời gian này là ngoài phố trong ngõ tưng bừng náo nhiệt, bắn pháo mấy ngày liền, Từ Diệu Văn lại không thích bầu không khí như vậy. Người thân ở gần đây, ngồi xe hai tiếng là đến nơi, hắn một mình trong căn phòng trống vắng nhìn cuộc sống náo nhiệt bên ngoài.
Từ Duẫn Vũ cũng không nhắc hắn về nhà, chỉ hỏi hắn có cần thứ gì không, có gì cứ nói ông một tiếng.
Từ Diệu Văn chỉ khách sáo nói không cần, vừa cúp điện thoại liền cười khổ một tiếng, thứ con cần chắc cha không cho được….Cha có thể nào bắt con dâu của cha về sớm hơn được không?
Mấy năm trước trôi qua yên bình như vậy nhưng năm nay sao thấy gian nan quá, chỉ thấy nỗi cô độc đang tràn lan khắp nơi.
Rất nhớ y.
Những năm trước ở nhà một mình, cứ đến những dịp nghỉ lễ là không cần phân biệt ban ngày hay bạn đêm, đói bụng thì ăn, chán thì chơi game, xem phim, nghe nhạc, mệt thì ngủ, đa phần không có thời gian để cảm nhận cô đơn.
Ngẫu nhiên cầm điện thoại lên, trong lòng lại thấy lạc lõng, quả nhiên vẫn chưa có cảm giác được quan tâm, mấy ngày nay biết điều không gọi điện quấy rối, Hàn Duy liền thực sự không thèm chủ động liên lạc.
Trương Dược Ngạn còn biết gọi qua an ủi, tỏ vẻ thương hại khi thấy hắn phải trông nhà một mình. Mặc dù đồng cảm không bao nhiêu, chọc tức là nhiều.
Giữa trưa tùy tiện ăn gì đó rồi nằm trên sofa xem phim, xem một chút đã bắt đầu buồn ngủ, Tù Diệu Văn ngáp một cái, nhắm nghiền mắt ngủ quên trên ghế sofa từ lúc nào.
Mơ màng mở mắt dậy lẳng lặng nằm im một lúc, hơi giật mình đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó nhất thời kinh hãi mà sém té ghế.
Trên bàn đã được sắp xếp ngăn nắp, không còn thấy mấy thứ hắn vừa ăn đâu nữa.
Tim Từ Diệu Văn đập loạn xạ, gọi một tiếng “Hàn Duy?”
Không thấy ai trả lời.
Từ Diệu Văn ngồi dậy đi vòng quanh nhà mới phát hiện quần áo đang phơi ngoài ban công, phòng ngủ bị hắn bày bề bộn cũng gọn gàng trở lại. Vội vàng kéo tủ quần áo ra thấy quần áo của người nọ mắt liền chớp mấy cái, ý cười trên mặt dần lan ra.