Từ Diệu Văn lại mở điện thoại, đã hơn 7 giờ rồi mà một tin nhắn cũng không thấy.
‘’Cậu lo lắng gì chứ ? Tiểu Duy đã lớn rồi, ngồi trên máy bay cũng không có bị bắt cóc đâu’’ Trương Dược Ngạn ngồi đối diện, há miệng ăn thịt bò.
Năm nào cũng vậy, nếu hai người họ không bận gì đều trải qua những ngày lễ cùng nhau, Trương Dược Ngạn nhân cơ hội lôi hắn đi khắp nơi, tiêu tiền vào những bữa ăn đắt tiền, vào bar, uống rượu ngoại, đương nhiên người chi tiền là hắn.
‘’Cậu xem tớ thất tình lâu như vậy còn không thèm tìm bạn gái, cứ coi như an ủi tớ đi’’ Nói chuyện rất đương nhiên
‘’Ái chà, cơm ăn ngon đúng không ?’’ Trương Dược Ngạn đưa tay muốn giật điện thoại trong tay Từ Diệu Văn lại bị hắn tránh được.
‘’Lúc này hẳn phải đến sân bay rồi…Tớ phải gọi cho cậu ấy’’ Từ Diệu Văn thả tay cậu ra, nhấn nút gọi cho Hàn Duy.
‘’Alo’’
Điện thoại rung mãi mới chịu bắt máy, lại nghe được giọng nói của người khác khiến hai hàng lông mày của Từ Diệu Văn xoắn tít lại ‘’Đây là điện thoại của Hàn Duy mà, xin hỏi ai vậy ?’’
‘’Tôi là đồng nghiệp của cậu ấy, hiện tại cậu ấy không nghe máy được’’
Từ Diệu Văn đứng phắt dậy ‘’Cậu ấy xảy ra chuyện gì ? Không phải đã lên máy bay rồi sao ?’’
‘’Cậu ấy đã xin hủy công tác, không có ra sân bay, bây giờ đang bận rộn trong bếp, anh có việc gì quan trọng, tôi sẽ chuyển lời giúp, hay là tôi đưa điện thoại cho cậu ấy nghe nhé’’
Từ Diệu Văn im lặng một lúc, hắn đang nhớ lại giọng nói của người này ‘’Thân Kiến.. ?’’
‘’Cậu là ….À, bạn cùng đại học của Tiểu Duy….Có gì không, tôi sẽ chuyển lời cho cậu ấy’’
‘’Hai người đang ở đâu ?’’
Dù là qua điện thoại, thân Kiến vẫn cảm nhận giọng nói lạnh nhạt của đối phương, hơn nữa có thể khẳng định người nọ đang rất tức giận. Anh đứng trong phòng khách, xoay người nhìn vào bếp, cuối cùng quay lại nói rõ ràng ‘’Ở nhà của tôi’’
Đầu dây bên kia im lặng, không nói gì nữa ngắt điện thoại.
‘’Xảy ra chuyện gì ?’’ Trương Dược Ngạn đang ăn ngon lành, nhìn thấy khuôn mặt khuôn mặt đáng sợ của Từ Diệu Văn. Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng sao nghe điện thoại xong không đi đón Hàn Duy mà lại sưng mặt lên ? Nhìn cũng không phải hắn lo lắng gì, cậu thật sự hoang mang, biểu tình trên mặt Từ Diệu Văn lúc này như mấy bà bắt gian chồng ngoại tình.
Trương Dược Ngạn tưởng tượng thôi cũng phát sợ, vội vàng hỏi lại ‘’Có phải Tiểu Duy gặp chuyện gì không hay không ?’’
‘’Cậu ấy còn ở đây, không có đi công tác’’
Trương Dược Ngạn rất bất ngờ ‘’Vậy cậu ấy đâu ? Sao mà không nhắn gửi gì hết vậy ?’’
Đêm nay không có Hàn Duy bên cạnh, Từ Diệu Văn liền biến thành oán phụ, nếu không đi sao lại không nói một tiếng.
Từ Diệu Văn không trả lời, vẫy phục vụ nói ‘’Về thôi’’
Khi tâm tình Từ Diệu Văn không tốt, Trương Dược Ngạn cũng không dám cãi lời, quán bar nhất định là không đi được rồi, nhưng mà Beefsteak còn chưa ăn xong, rượu vang cũng chưa uống hết. Trương Dược Ngạn xót xa vô cùng, nhưng chỉ có thể nuốt cay đắng đi theo hắn.
Từ Diệu Văn vẫy taxi, chờ xe dừng lại mới đẩy Trương Dược Ngạn vào ‘’Tiểu Ngạn, về nhà trước đi, tớ còn chút việc’’
Trương Dược Ngạn bất đắc dĩ thở dài ‘’Dù sao thì cậu cũng phải nhẹ nhàng với Tiểu Duy, đừng trưng ra cái bộ mặt dọa người kia, cậu cũng biết lúc cậu nổi giận nhìn đáng sợ thế nào’’
‘’Tớ biết phải làm gì, đừng bận tâm’’ Từ Diệu Văn nói xong lại ra hiệu với lái xe ‘’Cứ việc lái đi, mặc kệ cậu ta lắm lời’’
‘’Tớ là đang lo lắng cho cậu mà ! Làm như tớ nhàn rỗi quản chuyện cậu ấy. Còn nữa, đừng mắng Tiểu Duy, nếu…Này, dừng xe ! Tôi còn chưa nói xong….’’