Nếu Như Mây Biết

Chương 5




12.

Mấy ngày nghỉ ngắn ngủi trôi qua.

Tôi giúp bà nội tưới nước cho đám rau xanh trong vườn xong thì vẫy tay chào tạm biệt, ngồi xe buýt về thành phố.

Lúc lên xe, bà nội nhét vào tay tôi một bọc giấy, dặn tôi về trường hẵn mở, tôi cười đáp vâng, nhưng lúc sắp chia tay lại nhét bọc giấy ấy vào lại túi bà nội.

Tôi biết bên trong có tiền.

Tham gia vài hoạt động của khoa mỹ thuật khá hay, như tụi tôi đây nè, trên danh nghĩa là đến giúp đỡ chỉ đạo nghệ thuật nhưng vẫn nhận được chút trợ cấp từ trường. Không nhiều nhưng vẫn có.

Một ngày trước khi “Từ Bi Hồng” chính thức công diễn, tôi đang làm thêm ở một cửa hàng Tây tên Colala.

Đương lúc dọn dẹp thức ăn trên bàn thì chuông cửa vang tiếng linh linh, tôi thuận miệng nói câu “Xin chào quý khách”, vừa quay đầu thì thấy Từ Nghị với gương mặt tươi cười đang lại gần, trán anh đầy mồ hôi, túi sách khoác trên vai.

“Vân Y, tìm cậu khó thật đấy.” Anh lấy hơi, lấy một phong bì trong túi xách, mở ra, bên trong là mấy tờ nhân dân tệ, vài tờ hồng hồng, còn lại là tờ mười đồng với hai mươi đồng.

“Ban đầu thầy nói đợi đến khi kết thúc công diễn mới đưa tiền nhưng mà tớ nghĩ mấy ngày nay chúng ta cũng khá vất vả rồi, nên nhờ cô tớ nhắn giúp với thầy, đây là phần của cậu!” Nói xong, anh đưa cho tôi một xấp màu hồng, cộng thêm một tờ hai mươi đồng.

Tôi bưng dĩa, bày ra vẻ mặt ngu người nhìn chằm chằm đống tiền trước mắt, “Nhưng mà nhiều thế luôn á.”

“Đây là phần của hai ta, mọi người học mỹ thuật tiêu nhiều tiền vào giấy bút, tụi tớ không cần quá cầu kì, chỉ cần không phá nát mặt là được…” Tôi đang định nói gì đó để từ chối thì Từ Nghị đã nói thêm, “Với cả diễn xuất của tớ tốt lên sau khi diễn vai Từ Bi Hồng đều là nhờ các cậu luôn quan tâm giám sát chỉ đạo, cậu mà nhiều lời là không xem tớ là bạn rồi.”

Được làm bạn với Từ Nghị là lý tưởng lớn nhất của tôi, cho nên tôi không có lý do gì để từ chối nữa, nhưng mà trong lòng tôi tính toán hết rồi, đợi khi nào nhận được tiền lương làm thêm tôi sẽ mời anh một bữa.

Ông chủ đứng ho khan sau lưng tôi, Từ Nghị vội vã nói, “Vậy tớ đi đưa cho mấy người khác đây” rồi đi luôn.

Ánh nắng buổi chiều cực kỳ tốt, chiếu vào tấm biển Colala và chú gấu bên cửa, tất cả đều như vui cười với tôi.

13.

Nhưng tôi càng bất ngờ hơn là, sau khi tan làm gặp được Từ Nghị đang đứng chờ ngoài cửa.

“Mỗi ngày cậu đều làm thêm trễ vậy à?” Anh đẩy xe ra từ tán cây, đôi mắt sáng chói. Tôi xoa xoa bả vai, “Hôm nay đẹp trời nên khách đông. Cậu… tìm tớ có việc gì à?”

Tôi không ngờ có ngày Từ Nghị nhận cặp trên vai tôi đeo ra sau lưng anh, trong màn đêm tối mờ, được đi cùng với chàng trai mình thích đã lâu, làm cho tôi có cảm giác chúng tôi đã là bạn bè ….

Anh di chuyển chậm rãi cạnh tôi, nói thêm một câu làm tôi thất kinh, “Hôm nay tớ tới đưa tiền cho Vu Nhất Hạo nhưng bạn cùng phòng cậu ấy bảo từ hôm được nghỉ đến giờ cậu ta vẫn chưa về trường. Cậu quen với cậu ấy, thế có biết cậu ấy ở đâu không?”

“Tớ không quen cậu ta!” Giống như người bị người khác phát hiện ra bí mật che giấu đã lâu, trong đầu tôi chợt lóe lên câu nói kia của Vu Nhất Hạo rồi như phản xạ có điều kiện mà hô lớn.

Từ Nghị nhận ra tâm trạng tôi không ổn, lâu sau anh mới thở dài, “Tớ chỉ muốn hỏi cậu là có thể đưa tiền cho cậu ta giúp tớ không thôi mà, tớ nghe bà nói hai cậu là hàng xóm.”

“À ừ.” Để che giấu nội tâm hoảng hốt, tôi chỉ biết “à” một tiếng rồi nói: “Để tớ thử xem.”

Đêm đó, nằm trên giường kí túc, tôi lăn qua lăn lại không ngủ được, trong đầu như có máy phát không ngừng lặp đi lặp lại câu nói mang theo vẻ đau lòng của Vu Nhất Hạo: “Nhưng mà Vân Y, tôi lỡ thích cậu rồi thì phải làm sao đây?”. Và cả vẻ mặt tức giận của Từ Nghị chỉ vào mặt tôi: “Uổng công tôi thích cậu đến vậy!”

To be or not to be. Shakespeare ơi, ông để lại cho tôi một vấn đề nan giải quá đi mà.

Tôi đấu tranh tư tưởng mãi rồi thiếp đi khi nào không hay, xoay người, hô to “Có chuột!” đánh thức mọi người trong phòng. Tôi đắp chăn, tiếp tục đấu tranh với Toa gia gia.

Sự thật chứng minh, tôi không hơn Từ Nghị là bao, tôi cũng không tìm thấy Vu Nhất Hạo.

Lên núi xuống biển, phòng học, sân thể dục, thậm chí là thư viện – nơi cậu ta thích ngắm trộm nữ thủ thư nhất cũng không thấy bóng dáng cậu ta đâu cả.

14.

Đương lúc tôi đang hừng hực khí thế đi tìm Vu Nhất Hạo thì Từ Nghị đến đưa vé xem “Từ Bi Hồng” cho tôi.

“Hàng thứ hai ghế số bảy, hy vọng cậu có thể tới.” Anh gãi gãi đầu, dáng vẻ như đang ngại ngùng, cũng chính là kiểu ngại ngùng này làm cho trái tim nhỏ bé của tôi đập thình thịch liên tục. Tôi cầm chặt tấm vé, vô cùng chắc nịch khẳng định, “Chắc chắn tớ sẽ đi!”

Nhưng người tính không bằng trời tính.

Bỗng thầy dạy mỹ thuật phương Tây hôm nay bỗng đổi tiết, khiến tôi suýt chút nữa bỏ lỡ vở “Từ Bi Hồng.” Tiếng chuông tan học vừa vang lên, tôi là người đầu tiên xông ra ngoài, trong lòng mắng thầm ông thầy Lưu dạy môn vừa rồi không biết bao nhiêu lần.

Tôi xông ra khu dạy học, mở khóa xe đạp, ngồi lên xe, lao đi vun vút, sau đó bi kịch lại xảy ra lần nữa, cùng một địa điểm, tôi cũng đụng phải một người, nhưng lần này không phải là Từ Nghị mà là Vu Nhất Hạo, người đã biến mất khá lâu.

Tôi không màn đau đớn, nhe răng nhếch miệng xông đến Vu Nhất Hạo đang ngồi dưới đất bất đắc dĩ, “Vu Nhất Hạo, tao tin nhân quả báo ứng rồi, chắc chắn kiếp trước tao mắc nợ mày.”

Anh bị chiếc xe sắp hỏng kia đụng phải cũng hơi chếch choáng, nhưng có lẽ từ trước đến nay đàn ông con trai da dày thịt béo, cậu ta hất đầu một cái, lại như không có việc gì lớn đỡ lấy tôi, “Tao đưa mày đến bệnh viện.”

“Không đi!” Tôi kiên quyết lôi cánh tay cậu ta, “Giờ đến chắc vừa kịp lúc kết thúc đấy!”

Tấm vé trong tay bị tôi bóp chặt, cuối cùng Vu Nhất chịu thua.

Cũng may chúng tôi đến kịp phần hạ màn.

Tôi cảm nhận được vở diễn này tương đối thành công. Tôi ngồi ở ghế số bảy, nghe tiếng vỗ tay như sấm rền, những tiếng vỗ tay này là thật tâm chúc mừng cho nhóm Từ Nghị.

Từ Nghị lên bục, đại diện cho tất cả diễn viên biểu diễn ngày hôm nay nói lời cảm ơn khán giả, anh nói rất nhiều, về những khó khăn trong lúc luyện tập, và cả sự nỗ lực của các bạn trong lớp.

Bất ngờ hơn là anh gửi lời cảm ơn đến tôi…

“Thú thật, khi vừa mới bắt đầu tôi không đủ tự tin diễn tốt nhân vật này, sở dĩ hôm nay có thể diễn một cách hiệu quả như vậy là nhờ một người, tôi muốn cảm ơn cô ấy, cảm ơn cậu, Vân Y khoa mỹ thuật.”

Theo cánh tay nhẹ vung của anh, ánh đèn chiếu đến tôi.

Cảm giác được thương yêu mà lo lắng.

Người bên cạnh nhao nhao muốn tôi lên sân khấu, thế là tôi với trạng thái què một chân, gấu váy hơi te tua, bước lên sân khấu với tư thế xấu hổ nhất trong lịch sử trường đại học nghệ thuật.

“Thầy Lâm đổi tiết đột ngột nên tớ đến trễ.”

“Ừm.”

“Vừa nãy tớ đụng phải người ta, chân lại bị thương rồi.”

“Vẫn chỗ cũ?”

“Ừm.” Tôi uể oải, dưới ánh đèn sân khấu, tôi như đứa trẻ phạm lỗi chờ bị người lớn phạt, thình lình anh ôm tôi vào ngực. Anh bảo, “Cô ngốc.”