Trong công ty của Tiêu Nhiên, cô được xem là người ăn mặc giản dị nhất, mặc dù tố chất của cô không tầm thường, nhưng từ trước đến nay, cô không có mặc những màu sắc tươi sáng, tóc thẳng xõa qua vai, vì vậy một người mới tốt nghiệp, lại có dáng vẻ hơi trưởng thành.
Cấp trên của cô, Vương Diễm Vũ, là một người phụ nữ mạnh mẽ, thường xuyên xuất hiện ở các buổi trình diễn thời trang, luôn theo kịp các xu hướng thời trang, không chỉ thông minh mà còn xinh đẹp, có thể xem là phiên bản đời thật của ‘Yêu nữ mặc hàng hiệu’.
Hiện tại Tiêu Nhiên đang là một trợ lý nhỏ của Vương Diễm Vũ, chịu trách nhiệm các việc cá nhân của bà ấy, chỉ là tổng biên tập Vương đi công tác khắp nơi trên thế giới, có thể nhìn thấy người bằng xương bằng thịt cũng không nhiều lắm.
Hôm nay, người trong công đều đã biết trước đại tổng biên tập sẽ quá bộ đến văn phòng, cho nên ai cũng cố gắng biểu hiện mặt tốt nhất của mình, hi vọng không để tổng biên tập bắt được sai lầm. Tổng biên tập Vương hấp tấp đi vào phòng làm việc, Tiêu Nhiên gõ cửa, mang vào một ly nước ép cà chua cho bà. Vương Diễm Vũ ngẩng đầu nhìn nhìn cô, “Alice~”
Tiêu Nhiên dừng lại bước chân của mình, “Tổng biên tập, có chuyện gì sao?”
Vương Diễm Vũ vừa kiểm tra bản in, vừa so sánh, chỉ chỉ tay, “Cách ăn mặc của cô.”
Nhìn lại quần áo của mình vẫn chỉnh tề, cô có chút khó hiểu: “Hình như không có sai sót ở đâu cả……”
Đặt mắt kính xuống, Vương Diễm Vũ nhìn gương mặt xinh đẹp, tràn đầy sức sống, “Vốn dĩ là một cô gái xinh đẹp, tại sao lại mặc chững chặc như phụ nữ trung niên có tuổi vậy? Mặc dù công việc yêu cầu cô phải tỉ mỉ, nhưng vẫn nên chú trọng hình tượng của mình, mặc những màu dành cho người trẻ tuổi đi. Màu trắng và màu đen rất dễ phối hợp nhưng cũng rất nặng nề.”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Nhiên nghe đánh giá thế này, cô gật đầu. “Vâng ạ……”
Nếu tổng biên tập đại nhân đã lên tiếng, dĩ nhiên cô phải thay đổi thôi, nhưng để thay đổi hình tượng thì cũng cần phải có tiềm lực kinh tế, vì vậy cô đi tìm bạn tốt Patrick để than vãn. Patrick là chuyên viên thiết kế đồ họa của công ty, thuộc dạng đàn ông rất thùy mị, khuynh hướng giới tính của anh đã là chuyện công khai rồi, bởi vì có một số điểm tương đồng với bạn bè của mình, nên lúc đối diện với anh ta cũng tương đối thoải mái, điều này làm cho hai người nhanh chóng trở thành chị em thân thiết.
Nghe Tiêu Nhiên than thở về ý kiến của tổng biên tập, Patrick chỉ có thể hoàn toàn tán thành, Tiêu Nhiên là một cô gái xinh xắn có dáng người thon thả cân xứng, nhưng chỉ trừ trường hợp đặc biệt, dường như chưa bao giờ thấy cô ăn mặc thoải mái, anh đã có kế hoạch makeover (ViVu: làm mới) toàn diện cô từ rất lâu rồi, chẳng qua là mãi tới bây giờ Tiêu Nhiên vẫn không cho anh thực hiện, khó có dịp để cô chủ động đến nhờ anh cải tạo, thật sự phải cảm tạ tổng biên tập đại nhân vạn năng đã bằng lòng bỏ ra một cái nhấc tay để cho thế giới này đẹp hơn.
Tóc cô đổi thành kiểu xoăn gợn sóng to, thay mắt kính ban đầu bằng kính gọng đen nhỏ, đi đến phòng trữ đồ chọn quần áo cho cô, dù sao những bộ quần áo qua mùa này cũng đã trở thành đồ không dùng được, tận dụng vài món trong đó là tốt nhất.
Chuyên gia Patrick dạo qua một vòng, đồ đạc trong tay Tiêu Nhiên đã chất thành tầng tầng lớp lớp, dây dây chuỗi chuỗi. ddie'nda~nle~qu;ydon Chọn xong mọi thứ, Tiêu Nhiên đã cầm không nổi, ngồi trên mặt đất. Patrick xoay người lại, dịu dàng vểnh lên lan hoa chỉ: “Alice, cô nghe cho rõ đây, thật ra thì tố chất của cô không tệ, tôi cảm thấy cô phối hợp mấy món này lại với nhau là được rồi, nếu như cô gặp khó khăn thì để tôi làm cho, những việc còn lại thì tự cô nhìn xem rồi làm theo.”
Tốt lắm, cuối cùng cũng đã có tài nguyên. Nhưng mà lại có chuyện phiền phức, nếu như mỗi buổi sáng đều phải suy nghĩ xem mình phải mặc cái gì, sợ rằng mình sẽ phải dậy sớm ít nhất nửa tiếng, việc này là một hung tin với người chưa bao giờ có thể dậy sớm như Tiêu Nhiên, vì vậy, nhiệm vụ quan trọng mỗi tối trước khi đi ngủ chính là… phối đồ.
Ngày đầu tiên thay đổi phong cách, đồng nghiệp ở các bộ phận khác trong công ty đều đồng loạt nhìn cô bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi. Còn có mấy cô gái rủ rê cô tham gia các hoạt động của phái nữ, cũng có vài đồng nghiệp nam chủ động tiếp cận cô.
Bản thân Tiêu Nhiên lại bị thay đổi này làm cho cảm thấy mất thăng bằng. Cô cũng chỉ như thường ngày, chẳng qua đổi một kiểu tóc, đổi quần áo khác, làm sao mọi người lại nhìn cô bằng con mắt khác?
Ôm tâm trạng tức giận khó chịu, cô hẹn Dĩ Nặc đi ăn cơm, kết quả, khi Dĩ Nặc nhìn thấy cô, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt, đi xung quanh cô hai vòng.
Tức giận liếc anh: “Làm gì đó? Chưa từng nhìn thấy sao?”
Anh nâng cằm lên, gật đầu một cái. “Thật sự là ‘người đẹp nhờ lụa, ngựa đẹp nhờ yên’, cách ăn mặc này của cậu, hoàn toàn là một cô nàng thời thượng, rất đáng khen!”
Vô cùng ngượng nghịu ngồi bên đường, Tiêu Nhiên ủ rũ: “Nếu không phải tổng biên tập nói tôi phải chú ý một chút, ai lại muốn mang đôi giày cao gót cao như thế này chứ, mặc dù các thương hiệu lớn đều nói rất thoải mái, nhưng sự thật là giết người mà…… Đau muốn chết luôn……” Cô cởi đôi giày cao gót ra, vẻ mặt xem thường.
Dĩ Nặc ngồi cũng xuống với cô, lớn tiếng cảm thán: “Này, cậu có biết, rất nhiều cô gái hâm mộ, muốn được như cậu không, cả người đều là hàng hiệu…… Cậu là đang trong phúc mà không biết hưởng. die»ndanl«equ»yd«on Phụ nữ xinh đẹp, không chỉ cần bên trong, mà bên ngoài cũng rất quan trọng.”
Tiêu Nhiên xoa chân, không nhìn anh: “Cậu còn biết đến bên trong sao? Toàn là trông mặt mà bắt hình dong, lại còn có ý tốt nói chuyện này?”
Chỉnh sửa lại áo Armani hơi nhăn, Dĩ Nặc soi soi gương, “Tôi là người trong ngoài đều đủ, không chỉ coi trọng vẻ bên ngoài, mà còn chú trọng tu dưỡng bên trong hơn.”
Hoàn toàn không muốn nói tiếp chủ đề này với anh, Tiêu Nhiên nói với anh: “Mua giúp tôi đôi giày đi, nếu mang cái này về nhà, chắc tôi tàn phế mất……”
Dĩ Nặc bất đắc dĩ đi vào cửa hàng, mang về một đôi giày tod’s đế bằng, đặt trước mặt cô, “Size 7.5, số này chênh lệch hơi lớn, chắc là cậu sẽ mang vừa.”
Tiêu Nhiên đổi sang giày đế bằng, quả nhiên vừa y, giẫm lên mềm mại thoải mái, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm, “Cuối cùng tôi cũng trở về mặt đất rồi……”
Chờ cô cất đôi giày cao gót xinh đẹp vào trong hộp, đưa tay về phía cô, “Đi thôi……”
Lôi kéo Dĩ Nặc, bọn họ cùng đi ra bãi đậu xe. Dĩ Nặc lắc đầu một cái: “Sarah Jessica Paker từng nói, chỉ khi đứng trên Jimmy Choo bà ấy mới có thể nhìn thấy cả thế giới, cậu thì hay rồi, hoàn toàn ngược lại, mang vào thì hoàn toàn không biết mình ở phương nào.”
Ngồi lên xe, Tiêu Nhiên liếc anh một cái. “Bà ấy chỉ cao có 158 centimet, không mang vào sợ rằng sẽ như đứa bé khi đứng giữa đám đông, còn tôi ư? Cao hơn bà ấy mười mấy centimet, cậu cho rằng tôi chưa đủ cao sao?”
Nhìn nhìn đôi giày đế bằng trên chân cô, Dĩ Nặc thờ ơ nói: “Nhưng mà giống như cậu thì lại tiết kiệm, nếu phụ nữ mà ham mê giày cao gót, sẽ phải tốn một khoản tiền tương đối lớn.”
Tiêu Nhiên không để ý đến sự châm chọc của anh, gật đầu một cái thật mạnh, “Đúng thế, lấy đâu ra tiền mà ăn ngon.”
Dĩ Nặc hơi ngẩn người, “Cậu ăn còn chưa đủ sao? Còn ăn nữa…… Sẽ không thể giảm cân được đâu~”
Hất cằm lên, tiện tay mở nhạc trong xe lên, “Dáng người của bà đây rất hoàn hảo, ăn bao nhiêu cũng không sợ mập……”
“Ha ha……” Người nào đó không nhịn cười được nữa, nhưng Tiêu Nhiên không thèm để ý đến anh, chỉ lười biếng dựa vào ghế, mở cửa sổ cho gió thổi vào.
Đưa về đến dưới lầu, Dĩ Nặc nói tạm biệt với cô rồi lái xe đi. Tiêu Nhiên vào nhà, điện thoại vang lên. Mở ra xem, là tin nhắn của Dĩ Nặc. “Tôi chưa bao giờ cho rằng cậu không xinh đẹp, biết cách ăn mặc là không có sai, đừng xem nó như một sự lãng phí, cũng đừng xem thường vẻ xinh đẹp của cậu.”
Cái người này, thỉnh thoảng cũng có thể nói những lời làm người ta thoải mái….. Tiêu Nhiên mỉm cười, đặt điện thoại di động lên bàn.