Năm giờ sáng, đột nhiên Tiêu Nhiên giật mình thức dậy, sau đó nhìn trời vẫn còn chưa sáng rõ, gửi tin nhắn cho Dĩ Nặc, “Anh mà dám trêu hoa ghẹo nguyệt, em nhất định sẽ nhổ hết lông của anh.”
Buổi sáng thấy tin nhắn này, Dĩ Nặc mỉm cười, biết cô đã không sao.
“Tối nay đồng nghiệp muốn đi chơi, em đi không.” Dĩ Nặc gửi tin nhắn cho cô.
Thật lâu sau vẫn không thấy Tiêu Nhiên trả lời tin nhắn, tới giữa trưa cũng không thấy đâu. Dĩ Nặc cảm thấy hơi kỳ lạ, vì vậy gọi điện cho cô.
Cô nghe máy, “Alo.”
“Em đi hay không đi?” Dĩ Nặc cảm thấy hai người đã không có chuyện gì, Tiêu Nhiên cũng sẽ tham gia hoạt động tập thể lần này, dù sao cô ấy cũng là người thích náo nhiệt.
Giọng Tiêu Nhiên hơi nặng nề, “Em, hay là em không đi.”
Dĩ Nặc cảm thấy ngoài ý muốn, “Tại sao?”
“Ừm…… Lần trước em là bạn gái Nhược Hạo, lần này em…… Anh không cảm thấy……” Giọng Tiêu Nhiên vẫn có chút yểu xìu.
Cũng đúng, chẳng qua như vậy cũng không phải biện pháp. “Không sao, sẽ nói lần trước chúng ta cãi nhau, cho nên mới như vậy. Hơn nữa bọn họ cũng không quá quan tâm chuyện này.”
“Vậy em cũng không muốn đi, em cúp máy trước đây……” Giọng Tiêu Nhiên nghe có gì đó không ổn, Dĩ Nặc còn muốn hỏi tiếp thì cô đã cúp điện thoại rồi.
Nếu lúc sáng cô đã gửi tin nhắn thì có nghĩa là cô không còn tức giận, nhưng tại sao vẫn có phản ứng như vậy. Dĩ Nặc cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng sao giọng Tiêu Nhiên lại nghe lạ đến vậy?
Gọi lại cho Tiêu Nhiên nhưng không có ai nhận, vì vậy anh nhấn tắt, gọi lại máy riêng cho cô, có người nhận điện thoại của cô. “Alo, xin chào! Đây là điện thoại của tiểu thư Phương Tiêu Nhiên.”
“Xin hỏi Phương Tiêu Nhiên có ở đó không?”
“Hôm nay cô ấy không thoải mái, hiện tại không ở đây.” Đồng nghiệp của cô cũng nhiệt tình trả lời.
Dĩ Nặc nghe nói vậy thì có hơi lo lắng, “Cô ấy như thế nào?”
“Cô ấy giống như đang đau bụng. Xin hỏi anh là ai? Có cần tôi nhắn lại cái gì không ? Cô ấy cũng sắp trở lại rồi.” Đồng nghiệp rất nhiệt tình giúp đỡ.
Đau bụng? Dĩ Nặc suy nghĩ một chút là biết đã xảy ra chuyện gì, “Không cần, tôi là bạn trai cô ấy, nếu như buổi chiều cô ấy xin nghỉ bệnh, phiền cô nhắn tin cho tôi có được không?”
Người đồng nghiệp nghe nói là bạn trai Tiêu Nhiên thì hai mắt sáng rỡ, trước nay luôn muốn biết bạn trai Tiêu Nhiên, nhưng cô ấy vẫn không cho mọi người gặp, ai cũng đều rất tò mò, lần này người ta đã tự đưa tới cửa, dĩ nhiên không thể bỏ qua. “Được thôi, nhưng mà nếu có cơ hội, anh phải mời chúng tôi ăn cơm, để cho chúng tôi được nhìn tận mắt dung mạo của anh!”
Dĩ Nặc cười, “Được, được. Nhất định, nhất định!” Anh đưa số điện thoại cho đồng nghiệp Tiêu Nhiên, cúp điện thoại.
Quả nhiên anh đoán không lầm, hơn ba giờ, tin nhắn của Rachel, đồng nghiệp Tiêu Nhiên đã gửi tới, “Em rể, Tiêu Nhiên chuẩn bị xin nghỉ, cậu đúng là thần linh ~ nhớ cơm của chúng tôi đấy!”
Anh xin phép tổ trưởng dự án nghỉ buổi chiều, lái xe chờ ở dưới lầu công ty Tiêu Nhiên, vừa đúng lúc thấy Tiêu Nhiên mặt mũi tái nhợt đi ra, nhấn còi xe.
Tiêu Nhiên không ngờ sẽ gặp Dĩ Nặc, anh xuống xe đỡ cô lên xe, lái xe chở cô về nhà. Suốt dọc đường cô thỉnh thoảng rên rỉ vài tiếng, mặt nhăn nhúm, đau không chịu nổi.
Dĩ Nặc nhìn cô nhưng không thể trách, mỗi lần nhìn thấy thế này anh đều đau lòng, một tay cầm lái, tay còn lại nắm lấy tay cô. “Em ổn không? Nếu không chúng ta đi bệnh viện?”
Mặt Tiêu Nhiên trắng bệch, miễn cưỡng cười, “Mỗi lần anh nhìn thấy đều nói như vậy, nói nhiều năm như vậy, anh không chán sao?”
Xe ngừng đèn đỏ, Dĩ Nặc nhìn trán cô đầy mồ hôi, dáng xẻ đau đớn, bất đắc dĩ nói: “Anh cũng muốn đổi cách nói khác, nhưng em xem bộ dáng này của em đi, tới giờ vẫn luôn là dáng vẻ như sắp chết, anh không thể lo lắng sao?”
Tiêu Nhiên không có hơi sức đùa giỡn, chỉ là cuộn tròn cơ thể, siết chặt tay Dĩ Nặc.
Về đến nhà, mở cửa, dì Canh không có ở trong nhà, Dĩ Nặc để cô thay áo ngủ rồi nằm xuống, nấu canh gừng và nước đường đỏ cho cô.
Tiêu Nhiên không ngừng kêu rên, lăn lộn trên giường, Dĩ Nặc bưng canh gừng nóng hổi đi vào, thấy tình cảnh này thì không khỏi thở dài, phụ nữ thật là khổ sở.
“Nhiên Nhiên, lại đây, uống canh gừng đi.” Anh đỡ cô dậy, để cô dựa vào bả vai anh, sau đó để cô từ từ uống hết canh gừng, sắc mặt tốt hơn một chút, Dĩ Nặc lấy lại cái chén, “Còn đau không?”
Mặt mũi tái nhợt, cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, “Tốt hơn một chút rồi.” Dĩ Nặc thở dài, dựa vào đầu giường, “Lại đây, nằm trong lòng anh, anh chườm túi giữ nhiệt lên bụng.”
Hiện tại, anh chăm sóc Tiêu Nhiên khi đau nụng kinh cũng sắp thành chuyên gia rồi, qua nhiều năm, cũng đã biết lúc Tiêu Nhiên bị đau sẽ rất kinh khủng, cho nên một chút cũng không được qua loa.
Một lát sau, Tiêu Nhiên không có động tĩnh gì, ngủ thiếp đi. Dĩ Nặc cẩn thận đặt cô nằm xuống, đắp chăn cho cô.
Ngồi trong phòng khách gọi điện cho mẹ. “Mẹ, hôm nay con ăn cơm tối ở nhà Nhiên Nhiên, cô ấy đến kỳ sinh lý, đau rất dữ dội.”
Mẹ Khương nghe Tiêu Nhiên đến kỳ sinh lý hiển nhiên đã biết chuyện gì xảy ra, than thở: “Con bé cũng thật tội, vậy con chăm sóc Nhiên Nhiên cho thật tốt. Dì Canh của con cũng phải hết giờ làm mới về, hôm nay bà ấy phải đến chỗ làm.
Dĩ Nặc gật đầu, “Vâng. Con thấy cô ấy đau đã nhiều năm như vậy, sao lại không đi khám bác sĩ?”
Mẹ Khương nghe con trai hỏi câu hỏi ngu ngốc như thế, thật là không biết nên nói cái gì cho phải, “Tên nhóc ngu ngốc, con hi vọng con bé không đau thì nhanh chóng đưa nó về nhà chúng ta đi.”
“Hả? Mẹ, chẳng lẽ mẹ biết cách chữa đau bụng kinh? Vậy sao mẹ không nói sớm? Nhiên Nhiên đã đau mấy năm nay……”
Đúng là oắt con ngu ngốc mà, lúc trước còn đổi nhiều bạn gái như vậy, tưởng kinh nghiệm phong phú lắm, lúc nghiêm túc có đối tượng thì đúng là vẫn chẳng biết gì, mẹ Khương không khỏi tự than thở.
“Thằng nhãi ngu ngốc kia, con nhanh chóng rước con bé về làm con dâu cho mẹ, con bé sẽ hết thôi.” Mẹ Khương vừa bực mình vừa buồn cười nói.
Cuối cùng thì Dĩ Nặc cũng hiểu là chuyện gì, anh cười ha ha. “Con còn chưa muốn ra riêng đâu, dù sao cũng phải có chút vốn để cô ấy có thể phó thác cho con thì mới tính được chuyện này.”
Nghe thấy con trai đã có ý định nghiêm túc, mẹ Khương thỏa mãn gật đầu, “Nhớ đừng để con bé uống nước lạnh, đã nấu canh gừng chưa?”
“Dạ rồi, con đã có kinh nghiệm rồi, mẹ không cần nói.” Dĩ Nặc cúp điện thoại.
Mẹ Khương để điện thoại xuống, lắc đầu tự nói, “Có kinh nghiệm, sợ rằng chỉ cần là chuyện của Nhiên Nhiên, thì bao nhiêu kinh nghiệm của con cũng không đủ dùng.”
Mẹ Phương về đến nhà, nghe trong phòng con gái có tiếng động, sau khi gõ cửa thì đẩy cửa ra, nhìn thấy Dĩ Nặc đang cầm túi giữ nhiệt cho Tiêu Nhiên, hơi ngạc nhiên nhìn bọn họ. Dĩ Nặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy là dì Canh, cười nói: “Dì Canh, Nhiên Nhiên đau bụng, con xin nghỉ đưa cô ấy về.”
Trước kia thường nghe Tiêu Nhiên nói Dĩ Nặc thường xuyên thay đổi bạn gái, Nhiên Nhiên quen với thằng bé, bà hơi không yên lòng. Nhưng bây giờ nhìn Dĩ Nặc quan tâm chăm sóc con bé như vậy, cuối cùng thì cũng có thể đặt xuống những thấp thỏm rồi.
Dĩ Nặc cầm chén Tiêu Nhiên vừa uống xong, đi ra ngoài, mẹ Phương đang bận rộn trong phòng bếp, “Dì, để con giúp một tay.”
Mẹ Phương ngăn cản anh, “Được rồi, con đi xem Tiêu Nhiên đi. Có con ở đây, dì rất yên tâm.”
“Dạ.” Lần đầu tiên Dĩ Nặc nghe mẹ Phương nói với anh như vậy, cười thật rạng rỡ.
Đang cắt thịt, mẹ Phương vờ như vô tình nói: “Trước kia dì cho rằng hai đứa rất xứng đôi, nhưng mãi mà hai đứa không chịu đến với nhau, hơn nữa con còn được hoan nghênh đến vậy, dì cũng từng nghĩ mọi chuyện cứ vậy là xong rồi, không ngờ quanh đi quẩn lại hai đứa cũng quen nhau.”
Dĩ Nặc sờ sờ đầu, “Dạ đúng vậy, ha ha ~”
Cầm dao giá giá anh, mẹ Phương nửa đùa nửa thật nói: “Trước kia là trước kia, hiện giờ thì khác rồi. Cho nên con dám ức hiếp Nhiên Nhiên nhà dì, dì nhất định tính sổ với con!”
Dĩ Nặc lại tìm chút đồ ăn mang vào trong phòng, cười nói với mẹ Phương, “Dạ biết, dì cứ yên tâm đi.”