Buổi xem phim hôm nay có lẽ cả bốn người đều xem đến cuối cùng cũng không biết phim nói về cái gì, mỗi người đều có tâm sự riêng, cứ để mặc cho màn hình lớn chiếu từng thước phim ở trước mặt mỗi người.
Điện thoại di động của Tiêu Nhiên run lên, liếc mắt nhìn, là Dĩ Nặc. “Chuyện này rốt cuộc là sao? Sau khi hết phim tôi sẽ tìm cậu, hôm nay nhất định phải nói rõ ràng với tôi.”
Thôi đi, cái vị thiếu gia này, tại sao phải giải thích với cậu ấy về việc mà ngay cả cô cũng không biết, cậu ấy cũng thật kỳ lạ ~
Vì vậy dữ tợn trả lời tin nhắn: “Làm sao tôi biết chuyện gì xảy ra? Chính tôi cũng không biết đây này…… Cậu ngoan ngoãn đi với Doanh Doanh của cậu đi.”
Định tắt điện thoại, Trịnh Nhược Hạo đã phát hiện, khẽ hỏi: “Sao vậy?”
Tiêu Nhiên lắc đầu, “Không có gì, điện thoại hết pin thôi.”
Anh ta cũng không hỏi nhiều, chỉ tiếp tục yên lặng xem phim.
Lúc xem phim xong, bọn họ cũng rất ăn ý không gặp lại nhau. Bởi vì vẫn chưa trễ lắm nên Nhược Hạo cũng không kiên quyết đưa Tiêu Nhiên về, chẳng qua anh ta nhớ kỹ biển số xe taxi, hơn nữa còn dặn dò Tiêu Nhiên về đến nhà nhất định phải báo cho anh biết.
Khi Tiêu Nhiên về đến nhà, xuống xe taxi, hoảng sợ khi nhìn thấy một du hồn đang đi lang thang.
“Đêm khuya còn lang thang ở chỗ này, cậu định hù chết người sao?” Cô vừa phát giận với anh vừa ổn định lại tâm tình bị kinh sợ của mình.
Dĩ Nặc từ trong bóng tối đi ra chỗ sáng. “Có phải cậu và Trịnh Nhược Hạo thật sự quen nhau hay không?”
“Không có……” Tiêu Nhiên muốn lên lầu, lại nhìn nhìn Khương Dĩ Nặc. “Đừng nói là vì muốn hỏi chuyện này mà cậu cố ý chạy về đây nha?”
Cùng đi vào thang máy với cô, Dĩ Nặc nói. “Tôi về đây ở cũng như nhau, đâu có sai biệt mấy.”
“À!” Cô không để ý đến cậu ấy nữa, đứng trong thang máy cúi đầu nhìn chân của mình
Lúc Tiêu Nhiên muốn mở cửa vào nhà , Dĩ Nặc kéo cô lại. “Nói thật rõ ràng xem đến cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì ~”
Thấy cậu ấy nổi tính vô lại, nhất định quấn cô cho đến khi cô giải thích rõ ràng mới chịu. Vì vậy, cô đi vào nhà cậu ấy, mở máy điều hòa không khí và máy nước nóng. Đặt túi của mình lên ghế salon.
Đi vào phòng Dĩ Nặc thay quần áo, lại chạy đi tắm. Đi ra khỏi phòng tắm, ngồi trên ghế salon. Dĩ Nặc đưa cho cô một hộp kem trà xanh Bát Hỉ.
Mở TV lên, Dĩ Nặc đi tắm thay quần áo. Lúc xong việc cũng vùi trên ghế salon.
“Nói đi, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra.” Dĩ Nặc vừa giành ăn kem với cô, vừa không quên chủ đề của ngày hôm nay.
Tiêu Nhiên ăn chán, nghiêng sang một bên, nửa nằm nửa ngồi. “Làm gì có chuyện gì xảy ra? Nói thẳng với cậu là tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ đúng lúc gặp hai người ở rạp phim mà thôi.”
“Sau đó hai người trở thành một đôi tình nhân hả?” Dĩ Nặc nhìn cô chằm chằm, chuyện khác có thể nói đùa, nhưng chuyện này là không thể, vừa nghĩ tới Trịnh Nhược Hạo khoác tay lên vai Tiêu Nhiên thì cả người anh đều không được tự nhiên.
Xem phim truyền hình cẩu huyết nhàm chán trên TV, cô không chút quan tâm lắc đầu một cái. “Tôi và anh ấy vẫn chưa tới mức đó, rõ ràng đó chỉ là ứng phó thôi.”
Anh lấy chân đá đá cô. “Cái gì gọi là ứng phó…… Ứng phó với ai……”
Cô chợt ngồi thẳng lên, làm ra vẻ đoan trang hiền thục, bắt chước giọng điệu Doanh Ngọc, “Người này là bạn trai của cô hả?” Sau đó lại ngồi phịch xuống, khôi phục giọng nói của mình: “Dưới tình hướng như thế Nhược Hạo cũng chỉ giúp tôi giữ thể diện mà thôi. Cái gì mà người yêu với không người yêu, cậu kinh nghiệm tình cảm vô số, còn xem không hiểu sao? Phụ nữ khi yêu đã ngốc, đàn ông càng ngốc hơn. Giống như cậu vậy vốn dĩ không phải người có IQ cao, giờ thì thành thiếu não……”
Dĩ Nặc nghe cô mắng mình như vậy, lập tức giả vờ hung dữ, nhào tới muốn cặp cổ cô, “A, a…… Dĩ Nặc cậu thật quá đáng ~”
“Có phục không? Nói tôi thiếu não……Tôi thấy cậu cũng là đầu óc tối dạ rồi……” Hai người đấu đá với nhau. Vẫn tiếp tục ầm ĩ cho đến khi hai người đều mệt mỏi, cười đến thở hỗn hễn. “Lâu lắm rồi chúng ta mới như thế này……” Dĩ Nặc nói.
“Đúng vậy, đúng vậy……” Tiêu Nhiên cảm thấy rất mệt, mí mắt bắt đầu đánh nhau, nằm luôn trên sofa, nhắm mắt lại. Dĩ Nặc thấy cô không trả lời, biết cô chắc hẳn đã ngủ, vì vậy đi tới bên cạnh gọi cô, “Này, này…… Cậu đừng ngủ ở đây, đi lên giường ngủ mau!”
Nhưng Tiêu Nhiên chỉ là miễn cưỡng trả lời vài chữ, hoàn toàn không hề mở mắt. Dĩ Nặc thở dài. “Thật hết cách với cậu……” Vừa bế cô lên vừa lầm bầm, “Cậu là heo gầy……” Đặt cô xuống giường, đắp kín chăn, sau đó nói với cô: “Nhiên Nhiên, ngủ ngon ~” nhìn vẻ mặt bình yên khi ngủ say của cô. “Con heo này, sẽ không thật sự thích Trịnh Nhược Hạo, đúng không?” Suy nghĩ một chút, cảm thấy mình rất buồn cười, rồi sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Buổi tối hôm nay, có một trái tim nào đó đã từng rất chậm chạp, nay lại có gì đó đổi khác rồi.
Trải qua buổi tối hôm đó, Tiêu Nhiên và Trịnh Nhược Hạo lại khôi phục về trạng thái lúng túng như trước đây. Tiêu Nhiên không biết phải làm sao để giải thích với Trịnh Nhược Hạo, không muốn làm mình lúng túng lại càng không muốn Nhược Hạo đã tốt bụng giúp mình lại bị khó chịu. Không biết làm sao cho phải, cho nên đành im lặng.Với Trịnh Nhược Hạo mà nói, khi đó là một cơ hội. Chỉ là lại có chút bất ngờ với Tiêu Nhiên ngược lại đã trở thành biến khéo thành vụng. Tiêu Nhiên không dễ dàng tiếp nhận người xa lạ, giống như một con ốc sên, cứ từ từ, từ từ mới dám ló đầu ra khỏi vỏ, chỉ cần có tiếng động lạ, sẽ lui về vỏ ngay tức khắc. Nếu như là vậy, thì hãy để anh kéo cô ra đi.
Anh hẹn cô ăn cơm. Mặc dù cô có chút do dự nhưng mà vẫn đồng ý.
Một nhà hàng nhỏ rất đặc biệt, tọa lạc tại một nơi thoáng đãng trên một con đường nhỏ đông người qua lại. Biết Tiêu Nhiên rất thích ăn, cho nên anh cố ý tìm hiểu nhà hàng này, dẫn cô đến đây nếm thử một chút.
Đương nhiên Trịnh Nhược Hạo có thể nhìn ra được Tiêu Nhiên đối mặt với anh vẫn còn ngại ngùng. Vì vậy khi ly sữa tươi phục linh (*) được mang lên, anh đưa đến tận tay cô. “Nếm thử xem… Món này rất tốt cho cơ thể ~”
(*): một giống nấm sống nhờ ở gốc rễ cây thông, hình dạng như quả bóng, da đen thịt trắng gọi là bạch linh, thịt đỏ gọi là xích linh, được dùng để làm thuốc.
Cô gật đầu một cái, nhấp một hớp, lộ ra vẻ mặt thích thú. Ngẩng đầu nhìn Nhược Hạo, do dự mở miệng: “Ừm, chuyện đó, chuyện đó……”
Nhìn bộ dạng túng quẩn của cô, Trịnh Nhược Hạo không đành lòng nói. “Chuyện lần trước, em rất để tâm sao?”
Khúc mắc trong lòng lại bị nói thẳng ra một cách dễ dàng như vậy, thật sự làm cho Tiêu Nhiên không ứng phó kịp, Nhược Hạo vẫn luôn là quân tử ôn tồn nho nhã, sẽ không bức ép người khác càng không làm cho người ta khó chịu.
“Mặc dù anh không thích làm chuyện không nắm chắc, chỉ là cũng sẽ có ngoại lệ, chính là em.” Nở nụ cười rất chân thành, Nhược Hạo nhìn vẻ mặt hơi kinh hoảng của Tiêu Nhiên, nói tiếp: “Nhưng mà chuyện tình cảm vốn dĩ không thể miễn cưỡng, anh chỉ hy vọng em có thể suy nghĩ thử làm bạn gái của anh, mặc dù không thể nói là hiểu rõ về nhau, anh cũng không chắc chắn em có cảm gác gì với anh. Nhưng anh vẫn muốn để cho em biết, như vậy thì ít ra anh còn có cơ hội. Không biết ý của em thế nào?”
Nói ra tình cảm của mình là một chuyện cần phải rất dũng cảm. Chuyện Tiêu Nhiên không dám làm, Nhược Hạo lại có thể làm một cách chân thành và thẳng thắn như thế.
Tiêu Nhiên xoay cái ly trong tay, cô chưa kịp nói chuyện, Nhược Hạo đã nói tiếp, “Cho dù chưa đủ dũng khí cũng không sao, dù sao thì ông chú Thích Nhất Mây Trà vẫn rất kiên nhẫn với người bạn nhỏ Lạc Đường ~”
Tiêu Nhiên cười, dạo gần đây bọn họ hay nói đùa trên mạng như thế, cô thả lỏng, “Vậy thì ông chú phải rất kiên nhẫn mới được……”
Nhược Hạo gật đầu, gắp thức ăn cho cô. “Đây là đương nhiên. Để cho ốc sên đi được một đoạn đường rất dài, không chuẩn bị sẵn tư tưởng thì làm sao được?”
Cái ví dụ này cô nghe cũng không hiểu lắm, nhưng mà ốc sên là đang ám chỉ cô phải không, bất mãn liếc Nhược Hạo một cái, “Ai là ốc sên hả……”
Anh không thể làm gì khác ngoài nhượng bộ. “Là anh, là anh……”
Mặc dù không phải hoàn toàn xác định, nhưng ít nhất không có phủ nhận…… Nhược Hạo nghĩ như thế.
Chôn giấu Dĩ Nặc vào tận sâu trái tim, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, vậy thì dũng cảm thử một lần xem sao…… Tiêu Nhiên lại nghĩ thế này.