Vào tuần cuối cùng của tháng năm, Harry bị giáo sư McGonagall giữ lại cuối giờ học Biến Hình, để nói cho cậu biết vào chín giờ tối ngày hôm nay bốn vị quán quân sẽ tập trung tại sân bóng Quiddtich để nghe tuyên bố về cửa ải thứ ba của cuộc thi đấu, Harry đáp lại bâng quơ, không hề chú ý tới ánh mắt giáo sư McGonagall nhìn cậu đã mang theo chút lo lắng. Từ tháng hai đến giờ, trạng thái Harry luôn không được tốt, lúc thì hoảng hốt lúc lại táo bạo, tuy rằng cậu bé che giấu rất khá, nhưng những người thực sự quan tâm đến cậu chỉ cần lưu ý một chút là có thể nhìn ra. Vậy mà cậu hoàn toàn không có ý định giãi bày tâm sự cùng ai, điều này khiến cho tất cả mọi người không hẹn mà cùng lựa chọn không hỏi.
Buổi tối chín giờ, Harry cùng ba vị quán quân khác đi đến sân bóng Quidditch, dọc đường đi Cedric và Fleur vẫn không ngừng suy đoán về cửa ải cuối cùng, khiến cho một người sớm đã biết trước mọi việc như Harry âm thầm oán giận, vì sao không tuyên bố vào ban ngày, mà cứ phải là buổi tối lôi người khác ra đây cằn nhằn, sẽ nhìn rõ hơn sao?! Mà hình như Hagrid sẽ đưa đám ‘Quái Tôm đuôi-nổ’ của bác ấy vào mê cung, thật sự muốn bọn họ bỏ mạng trong đó sao! Không biết Hagrid có ý định đem cháu chắt của Aragog vào đó luôn không, nếu như thực sự đem đám nhện đó thả vào, thì không cần đợi Voldemort làm gì cậu cũng đã ‘xong’ rồi, nói thật ở một mức độ nào đó, Hagrid quả thực cũng không khác Chúa Tể Hắc Ám là mấy. Khi Harry học đến năm thứ tư, thì đã dứt khoát từ bỏ bộ môn Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí, so với việc để người bạn luôn trung thành với Dumbledore này dằn vặt, thà rằng chịu đựng người bạn lai Khổng Lồ hai mắt đẫm lệ, dứt khoát từ bỏ bộ môn chẳng học được chút kiến thức thực tế nào đi thì hơn, nhờ thế cậu cũng có thêm thời gian rảnh.
Nhìn sân bóng Quidditch lúc này đã hoàn toàn biến dạng, Harry chẳng có chút hứng thú nào với những lời quảng cáo sáo rỗng của Ludo Bagman về cửa ải cuối cùng, mà trực tiếp lâm vào suy nghĩ riêng của mình. Nói đi nói lại thì cậu sớm đã biết nội dung cửa ải cuối cùng là gì rồi, vả lại hiện tại trong cảnh trời nhá nhem thế này, có thể nhìn rõ cái gì sao.
Mãi mới chờ được Bagman nói xong, tất cả mọi người bắt đầu rời đi, Harry có chút bực mình, cũng không nghĩ quay lại lâu đài ngay. Vì vậy, cậu cố tình tách khỏi đoàn người đi theo hướng khác, men theo rừng Cấm, dựa vào một cây đại thụ gần đó, rút ra đũa phép thi triển bùa ‘thắp sáng’, rồi cẩn thận lấy từ trong túi áo khoác ra một quả trứng Phục Sinh được trang trí vô cùng tinh xảo, nhẹ nhàng mở ra quả trứng, nhìn khối chocolate được đẽo gọt khéo léo thành hình Severus Snape đặt bên trong, gương mặt cậu sáng lên với một nụ cười ngây ngốc nhưng lại khiến cho người xem cảm thấy có chút cô đơn mơ hồ. Từ ngày đó đến nay, Severus bắt đầu thiết lập bùa chú trong phòng làm việc riêng của mình, khiến cậu làm thế nào cũng không thể vào trong được, anh nghĩ rằng bản thân đã hoàn thành xong trách nhiệm của mình rồi sao? Rõ ràng bình thường luôn bao dung cậu, cho dù ngoài mặt vẫn luôn nói ra những lời ác độc, cậu còn tưởng rằng đúng như bà Pomfrey nói chí ít anh cũng thích cậu một chút. Hay là Severus thực sự thích cậu, nhưng vẫn quá ít, ít đến mức anh không nghĩ tiếp cận cậu, giống như dạo gần đây, Severus hoàn toàn coi cậu như không khí, ngoại trừ trên lớp còn lại không thể gặp được anh, hiện tại Harry hối hận vô cùng, tại sao lại đưa tấm bản đồ Đạo Tặc để lấy lòng anh chứ, sau cùng lại để anh dùng thứ đó trốn tránh chính mình.
Harry cắn môi, cảm thấy không cam lòng, vì sao, vì sao cậu làm nhiều việc như vậy, lại khiến anh cách cậu càng ngày càng xa? Lẽ nào chỉ có mẫu thân cậu mới may mắn có được chân tình của anh? Nhưng mà, cậu có thể nhìn ra, anh không phải hoàn toàn không thích cậu, đúng vậy không? Vì sao anh lại muốn đẩy cậu ra khỏi cuộc sống của mình?!
“Harry, tôi có thể gọi cậu thế không?” Một giọng nói trầm khàn cắt đứt dòng suy nghĩ của Harry.
“Đương nhiên có thể, anh tìm tôi có việc gì sao, Krum?” Harry đóng quả trứng lại, cậu không nghĩ để cho người khác thấy được vật quan trọng của mình.
“Herm-own-ninny nói cậu là người bạn tốt nhất của cô ấy, gọi tôi Viktor là được rồi.” Khuôn mặt âm trầm của Krum khó được loáng thoáng vẻ ngượng ngùng, sau lễ Giáng Sinh, hắn vẫn luôn muốn tìm cơ hội cùng cậu bạn tốt mà Hermione không ngừng nhắc tới này nói chuyện một chút, đoạn thời gian trước những tin tức của hắn với Hemrione bị đăng trên báo khiến cô gặp tổn thương rất lớn, hai ngày trước tên nhóc tóc hồng hay đi cùng Hermione còn đến tìm và nói hắn cách xa cô ấy một chút, đến giờ, hắn và Hermione cũng chỉ có thể là những người bạn bình thường của nhau, để hiểu rõ cô hơn, thì Harry, người bạn tốt nhất của Hermione, chính là sự lựa chọn đúng đắn nhất. Dĩ nhiên, nếu có được sự ủng hộ của cậu ta, thì quan hệ của hắn với Hemrione chắc chắn sẽ tiến thêm được một bước, dù sao, hắn cũng không phải học sinh trường Hogwarts, sau khi cuộc thi kết thúc hắn cũng phải rời khỏi đây.
“Được rồi, Viktor, anh tìm tôi có việc gì?” Harry thấy Krum nói chuyện lắp bắp, tâm tình vốn tối tăm thoáng có chút thích thú, cậu hiện tại cũng đoán được đại khái lý do Krum đến gặp mình.
“Ách… Chuyện là… Harry, cậu biết Herm-own-ninny thích cái gì nhất không? Tôi nghĩ sinh nhật năm nay sẽ tặng cô ấy một món quà… Cậu cũng biết… Chúng tôi hiện tại cũng coi như… là bạn bè…” Thật vất vả, Krum mới nói được hết lời, đôi mắt hắn nhìn quanh, nhưng không dám nhìn thẳng Harry.
“Hemrione thích nhất đương nhiên là sách, nếu như là những cuốn sách về Bùa chú cổ mà thực dụng thì càng tốt. Tôi nghe Hermione nói qua, hai người quen nhau trong thư viện, đúng hay không? Anh nên biết Hermione luôn khát cầu có thêm nhiều kiến thức, ngày trước nếu như không phải cho rằng nhà Gryffindor là tốt nhất, thì chắc giờ Hermione đã là học sinh nhà Ravenclaw rồi.” Harry thẳng thắn nói, cậu nghĩ Krum nhân phẩm cũng không tệ lắm, Hermione cùng Krum thành một đôi thì cũng rất không sai.
Vừa thấy Harry nhiệt tình trả lời như vậy, đôi mắt Krum thoáng qua tia nhìn kinh dị, hắn hỏi Harry như vậy, đầu tiên là muốn thám thính một chút về Hermione, thứ hai chính là muốn thử xem Harry đối với Hermione có thực sự chỉ đơn thuần là tình bạn hay không, nếu Harry cũng thích Hermione, thì những lời cậu ta vừa nói không khác gì một lời tuyên chiến. Hermione là một cô gái tốt, hắn không có ý định buông tha, cho dù đối thủ của hắn có là vị Chúa Cứu Thế trong truyền thuyết cũng như vậy cả thôi. Nhưng mà Harry lại vô cùng thẳng thắn, gương mặt cũng chỉ biểu lộ mong muốn bạn tốt có được hạnh phúc, điều này ngược lại khiến Krum có chút ngoài ý muốn.
“Cám ơn, Herm-own-ninny luôn nói cậu là bạn tốt nhất của cô ấy.” Krum có chút ngượng ngùng khi vươn tay.
“Hermione đối với tôi mà nói cũng là người bạn tốt nhất.” Harry cụp mi mắt che giấu tia nhìn áy náy, tiếc là cậu không thể hoàn toàn thành thực với người bạn tốt nhất của mình. Tự tặng mình một nụ cười chế giễu, Harry cất quả trứng Phục Sinh vào trong túi áo, vươn tay nắm lấy bàn tay Krum, nói đùa, “Nếu như anh thực sự muốn theo đuổi Hermione, tốt nhất là nhanh nhanh chóng chóng phát âm chuẩn tên của cô ấy đi, bằng không Hermione sẽ hoài nghi thành ý của anh đó!”
“Ách…” Khuôn mặt Krum đỏ bừng lên sau lời trêu đùa của Harry, hắn vụng về lảng sang chuyện khác hỏi, “Vừa rồi tôi thấy cậu rất chăm chú nhìn quả trứng phục sinh kia, là do người trong lòng cậu tặng sao?” Trong lòng Krum, đáp án là thế này, một người con gái hoàn mỹ như Hermione, ở chung với Harry lâu như vậy lại không thể khiến cậu ta động tâm, nhất định là do trong lòng Harry đã có chủ, nhìn quả trứng phục sinh được trang trí rất tinh xảo, Krum đoán rằng người con gái mà Harry thích nhất định là tiểu thư xuất thân trong gia đình quý tộc.
“A, là thứ rất trọng yếu với tôi…” Harry hàm hồ trả lời, cũng không có ý định sửa đúng suy đoán lệch lạc của Krum.
“Ai?!” Hai người cùng đột ngột xoay người nhìn về hướng rừng Cấm, giơ đũa phép, cảnh giác hỏi.
~~ Hết chương 67 ~~