Nếu Như Có Một Ngày

Chương 7




Từ sau hôm Đào Nhiên tiễn Long Nữ về thì chẳng thấy tin tức gì nữa, cô nàng Long Nữ vô tâm kia sắp quên người này luôn rồi. Lại làm tiếp ba ngày, vẫn là việc vặt như cũ, lại còn vô duyên vô cớ bị người ta soi mói. Ai bảo mình là người mới chứ, đến lúc mình phất lên mọi người đừng lác mắt. Chỉ từ suy nghĩ này thôi đã có thể thấy cô thực sự là một đứa trẻ chưa lớn, nghĩ thì dễ làm mới khó, đâu có chuyện giản đơn như vậy chứ.

Sắp đến cuối tuần, cô nhớ ra cuối tuần này ba mẹ sẽ về rồi, đột nhiên có chút lo lắng. Cô không biết cách nói dối, hễ nói dối thì sẽ lập tức căng thẳng. Cô sợ mình lộ sơ hở, chắc phải cùng Giang Đông thông đồng lời khai trước đã, tuy không muốn gọi điện cho anh, nhưng vì cái mạng nhỏ bé này, đành cúi đầu đi vậy.

Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không có ai nghe. Ban ngày ban mặt làm gì mà không nghe điện thoại? Bực mình thật, toàn thế không thôi, làm như trái đất này không có anh ta thì không quay nổi nữa ấy. Thở dài một hơi, quăng điện thoại vào ngăn kéo, cô đứng lên chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp sắp tới.

Đã có vô số cuộc họp dành cho bản dự thảo “Tinh phẩm phong lâm”, nhưng người của hai bên vẫn tranh chấp mãi chưa xong, vì thế chỉ còn cách không ngừng hội họp, không ngừng cãi nhau. Người an nhàn nhất suốt buổi họp chính là Long Nữ, bởi vì cô chẳng thuộc về bên nào hết, hoặc là cả hai bên đều bài xích cô. Chẳng sao cả, hơn nữa trong mắt cô, bản dự thảo của bọn họ đều có vấn đề, sao lại nói máy móc dập khuôn thế, chỉ biết đề cao “đắt đỏ”. Người lắm tiền giờ thiếu gì, có cần như thế không? Mảnh đất “Tinh phẩm phong lâm” nằm đúng trên đường cô về nhà, cô cảm thấy vị trí đó không tồi, chắc sẽ kiếm được rất nhiều. Trước đây Giang Đông có nói vị trí đó đẹp, Giang thị cũng từng muốn mua lại, nhưng không biết tại sao sau cùng lại không thành công, Giang Đông vì thế mà vô cùng tức giận.

Chị giám đốc hùng hồn nói: “Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, chúng ta nên gây dựng thương hiệu chung cư cao cấp bậc nhất, như thế mới có thể thu hút được nhiều khách hàng tầng lớp trên, mới có thể nâng cao lợi ích của chúng ta.

Anh giám đốc xị mặt nói: “Tôi không đồng ý, hiện tại xu hướng chung là thị trường tầm trung, tình hình kinh tế không được tốt, nhà cửa vốn dĩ đã chẳng bán được, làm như thế càng khó bán.”

Những lời đại loại như thế, cứ mỗi người một câu nói liền tù tì hai giờ đồng hồ, nói tới mức Long Nữ muốn đi ngủ, nhưng cô nàng vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đó. Chuyện hai giám đốc của phòng Kế hoạch đấu qua đấu lại như thế chẳng phải là ngày một ngày hai. Nếu không phải nam giám đốc không chịu bị nữ giám đốc chèn ép, thì cũng là nữ giám đốc không chấp nhận tài năng của nam giám đốc, vấn đề thường thấy ở chốn công sở.

Đúng vào lúc Long Nữ sắp không chịu được nữa, chị giám đốc phát biểu, nói là lần này không có kết quả gì, lần sau lại họp tiếp. Vẫn còn lần sau? Cô mới tới vài ngày mà đã họp tới ba lần, vẫn muốn họp nữa sao?

Vừa ngồi vào chỗ thì nghe thấy điện thoại reo, cô vội vàng lấy ra xem, thì ra là Giang Đông gọi lại, thôi xong, hơn bốn mươi cuộc gọi nhỡ, sẽ bị nghe quát chết mất,

“Alo?” Hỏa khí của Long Nữ bốc không nổi, nhỏ giọng hỏi.

“Em đi đâu vậy? Tại sao không nghe điện thoại của anh?” Giọng nói của Giang Đông cực lạnh, hệt như đá làm cho Long Nữ run lập cập.

“Em đi họp, không cầm điện thoại theo.” Giọng nói của Long Nữ càng nhỏ hơn, rõ ràng bị ép bẹp trong cuống họng.

“Đi họp? Em còn biết họp cơ à, họp nghiên cứu ăn hay nghiên cứu uống vậy?” Giang Đông hừ một tiếng, nói chẳng nể nang.

“Tại sao em không thể đi họp? Em đi làm rồi đấy chứ. Em không vô dụng như anh nghĩ đâu.” Long Nữ nghe thấy anh nói mình như vậy, lập tức không vui, tại sao anh luôn coi thường cô, tuy cô đã làm con sâu gạo hơn hai mươi năm, nhưng giờ chẳng phải đã thay đổi hoàn toàn rồi đó sao, tại sao anh cứ dùng con mắt cũ mà đánh giá cô?

“Vậy à? Ai cho em đi làm? Em có tin một cú điện thoại của anh lập tức làm em mất việc không?” Giang Đông có chút tức giận, Trác Lan thực sự không muốn hợp tác với anh nữa rồi hả, dám giới thiệu việc làm cho vợ anh, không phải, cho vợ cũ của anh. Con bé ngốc đó thì biết làm gì chứ, ra ngoài chắc chắn bị bắt nạt, nếu có làm sao thì anh sẽ cho cô ta hết đường làm ăn.

“Giang Đông, anh đừng làm em ghét anh. Hiện tại em cảm thấy rất tốt, có việc gì thì anh nói đi, không có thì cúp máy.” Long Nữ giận dữ nghiến răng, tên đàn ông chết tiệt, gia trưởng này.

“Được đấy, dám gọi thẳng tên của anh rồi, ghét anh? Chẳng phải em vẫn luôn ghét anh à, anh còn để ý em ghét anh thêm bao nhiêu nữa cơ? Hơn nữa hình như em gọi cho anh trước mà, nhỉ?” Giọng nói của Giang Đông vẫn lạnh như cũ, Từ khi hai người họ quen nhau đến giờ, Long Nữ chưa từng gọi tên của anh. Lúc đầu cô gọi anh là “Đông Tử”, gọi chưa được bao lâu thì đổi thành “ông xã”. Nghe tên của mình thoát ra từ chính cái miệng xinh đó, anh thấy sao lại chướng tai thế này.

“Em không muốn so bì với anh. Ngày mai ba mẹ về rồi, chúng ta gặp nhau ở sân bay là được.” Long Nữ nhanh chóng nói hết rồi chờ anh trả lời, cô chán phải tranh cãi với anh, lần nào cô cũng bị anh làm cho tức tới mức muốn tự vẫn.

“Được, bốn giờ chiều, gặp ở sân bay.” Giang Đông nói xong liền cúp máy.

Long Nữ ngây ra nhìn cái điện thoại. Kiểu đàn ông gì vậy, còn không nói tới đón cô, lại còn cúp máy trước. Dù đã ly hôn nhưng lịch sự tối thiểu vẫn phải có chứ? Bỏ đi, với tên Giang Đông dã man đó thì lấy đâu ra lịch sự kia chứ.

Giang Đông cúp điện thoại rồi lập tức gọi đến cho Trác Lan, Trác Lan lại tưởng có thêm vụ làm ăn gì, tốc độ bắt máy cực kỳ nhanh.

“A lô, sao thế Giang đại thiếu gia?” Trác Lan nghe có vẻ rất hào hứng.

“Em không muốn sống nữa rồi phải không? Giọng nói của Giang Đông thấp đi vài độ.

“Sao thế?” Trác Lan có phần khó chịu, cho dù có là thần tài của cô thì cũng không được nói giọng đó với cô, anh ta tự đề cao bản thân quá rồi!

“Ai cho em tìm việc giúp đỡ Long Nữ, con bé ngốc đó ra ngoài chẳng phải để cho người ta bắt nạt à, nếu như có chuyện gì thì em cứ đợi đấy.” Giang Đông uy hiếp thẳng thừng, không hề nhận ra mình không còn là người đàn ông lạnh nhạt như mọi khi nữa.

“Anh không thể ngày nào cũng nhốt cô ấy ở trong nhà được. Cô ấy là người, không phải là con chim hoàng yến mà anh nuôi. Anh có thể lúc nào cũng bảo vệ cô ấy không? Hơn nữa hai người đã ly hôn rồi mà, anh không quản lý được đâu!” Cơn giận bốc lên Trác Lan liền phát huy bản lĩnh súng liên thanh, bắn một tràng.

“Anh muốn nhốt cô ấy trong nhà, anh có thể bảo vệ cho cô ấy bất kỳ lúc nào, hơn nữa ly hôn hay không phải là do anh quyết định, anh nói tờ giấy đó mất thì nó có thể mất.” Giang Đông tự tin nói, Trác Lan ở đầu dây bên này cũng có thể hình dung ra bộ dạng của anh ta lạnh lùng buôngười ra một câu: “Lúc anh nằm bên cạnh người đàn bà khác cũng nghĩ như thế à?”, rồi cúp máy.

Lần đầu tiên Giang Đông nhìn thẳng vào vấn đề này. Đúng là anh đã lệch hướng, nhưng lần đó thực sự là ngoài ý muốn, anh chỉ cảm thấy gặp dịp thì chơi. Có điều anh đã xem nhẹ Tina, hóa ra người đàn bà đó có dã tâm lớn như thế, dám tìm tới Long Nữ. Anh nhìn dáng vẻ tội nhiều nghiệp của Long Nữ, thực sự đau lòng lắm, cũng thực sự biết mình đã sai, nhưng anh kiêu ngạo, tự tôn của anh tuyệt đối không cho phép anh cúi đầu. Là người phụ nữ của anh thì phải nghe theo anh, tư tưởng này đã là thâm căn cố đế trong đầu óc anh. Nhưng anh không biết rằng, như thế sẽ chỉ khiến họ ngày một xa cách. Những người không chịu suy nghĩ cho người kia thì làm sao có được hạnh phúc?