Nếu Như Có Một Ngày

Chương 63




@@Rất xin lỗi các bạn đọc yêu quý vì thời gian qua đã bắt các bạn phải chờ đợi quá lâu. Do đầu tháng MB có chuyến công tác ra nước ngoài mất gần 10 ngày, sau đó trong gia đình mình có chút việc bận nên phải về quê, vì vậy MB rất mong các bạn thông cảm. Truyện cũng sắp hoàn rồi, các bạn hãy vào xem và ủng hộ cho MB nhé. Cám ơn các bạn!

**********************

Bạn bè có tác dụng gì? Trả lời: để bán đứng nhau. Sau lần không đi xem mặt trước đó, Trác Lan về nhà bị bà Long giáo huấn một trận nên thân nên đã rút ra được bài học xương máu, nỗ lực hối cải làm lại từ đầu. Sáng sớm tinh mơ hôm nay, bà Long gọi điện đến mắng một trận tơi bời, nói: “Lần trước mẹ có thể bỏ qua cho con vì có người khác chọc phá, nhưng mà con phải lập công chuộc tội”.

“Mẹ à, mẹ nói đi, chỉ cần mẹ kêu con làm thì lên núi đao hay xuống biển lửa con cũng cam lòng.”

“Được, thái độ rất tốt, đi đem Long Nữ về đây cho mẹ, mẹ không thể để nó tiếp tục thích làm gì thì làm mãi được, nhất điịnh phải chấn chỉnh lại.” Giọng nói thoang thoảng chút hiền từ của bà Long khi đó làm Trác Lan cảm thấy rất kính nể, trong lòng nghỉm Long Nữ ơi, xin lỗi nhé, người không vì mình trời tru đất diệt, chỉ cần cống nạp cậu thì tớ sẽ không phải đi xem mặt nữa, cả đời này tớ sẽ khắc cố ghi tâm đại ân đại đức của cậu!

“Vâng, Giám đốc Lý cứ an tâm, thuộc hạ ngay lập tức sẽ áp giải phạm nhân Long Nữ về quy án.”

Trên đường đi, Long Nữ cứ nhìn chằm chằm vào Trác Lan, Giá như đôi mắt có thể bắn được tên thì chắc Trác Lan biến thành cái tổ ong rồi. Thật không ra làm sao! Bán bạn cầu vinh à, tình bạn trong sáng và cao cả bao năm nay của hai đứa thành đinh gỉ hết cả rồi!

“Long Nữ, cậu đứng oán trách tớ, tớ cũng là vì bị ép quá mà thôi, tớ có nỗi khổ của tớ chứ.” Trác Lan vừa lái xe vừa giải thích, toàn thân cô sắp bốc hỏa đến nơi, con nha đầu này đã luyện được ánh mắt hiểm độc kia từ bao giờ vậy?

“Cậu bán đứng tớ! Cậu quên là ai đã giúp cậu hết lần này đến lần khác trốn mấy vụ đi xem mặt à? Cậu quên là bao lần bị bướng vào bọn đàn ông, ai đã anh dũng cứu cậu à? Cậu thật vong ân bội nghĩa.” Ánh mắ Long Nữ tuyệt nhiên không rời Trác Lan đến nửa giây, răng cắn chặt như muốn ăn thịt cô ấy luôn vậy.

“Thôi nào, cậu nghỉ ngơi tĩnh dưỡng để chân mau lành đi, rồi tớ sẽ đón cậu ra, cậu yên tâm, tớ sẽ đưa cả Cầu Cầu đến với cậu. Mẹ nói rồi, cậu chỉ cần về nhà tẩm bổ, cậu ở chỗ tớ thì tớ sẽ không chăm sóc cậu chu đáo được. Đừng nghĩ chỉ là bị trật chân, lỡ bị thương vào gân cốt phải tĩnh dưỡng đến cả một trăm ngày ấy chứ.”

“Hứ, chẳng dám nhờ đến chị! Tớ nói cho mà biết nhé, tớ sẽ không tha thứ chuyện này đâu, tớ ghét cậu, hận cậu, cậu nhớ cho kỹ vào, cậu có lỗi với tớ!” Cuối cùng thì Long Nữ cũng không nhìn Trác Lan nữa, ngoảnh mặt ra bên ngoài cửa sổ nhìn trời ngắm đất. Ngoài trời lung linh tươi sáng là thế nhưng trong lòng cô đang rất ảm đảm, về đến vẻ buồn bã của Giang Đông ngày hôm qua thì trong lòng cô lại dậy lên nỗi xót xa.

Trác Lan đưa Long Nữ đến cửa nhà họ Long thì quay xe đi luôn, còn khuyên nhủ phải dưỡng bệnh để nhanh phục hồi, không phải vội vàng quay về đâu, lát nữa cô ấy sẽ mang Cầu Cầu qua cho. Long Nữ thật chẳng hiểu nổi bạn bè kiểu gì nữa, mình có phải mang bệnh dịch hạch hay truyền nhiễm đâu mà sao phải trốn tránh đến vậy? Ngước lên hậm hực lườm Trác Lan một cái rồi cô khập khiễng chống nạng bước vào trong sân.

Ở trong một góc của quán cà phê, Dương Tử quý phái và duyên dáng đang cố gắng nhịn cười khi thấy bộ dạng của người đàn ông ngồi đối diện, nhỏ giọng nói:”Anh ta ra tay cũng ác quá nhỉ, chắc là tức giận lắm đấy”.

Đào Nhiên nhẹ nhàng uống một ngụm cà phê, rồi từ từ đặt cốc xuống, người đàn ông này lúc nào cũng rất thanh lịch, trong mọi hoàn cảnh luôn là như vậy, làm cho người khác có cảm giác anh ta bẩm sinh đã là một tác phẩm nghệ thuật.

“Muốn cười thì cứ cười đi, chẳng sao đâu.” Cũng đã ba bốn ngày rồi, gương mặt mặc dù đã khá hơn nhiều nhưng khó mắt và khóe miệng thì vẫn xanh xanh tím tím, không phải vì Dương Tử cứ nằng nặc đòi gặp thì anh cũng chẳng ra ngoài làm gì.

“Không phải muốn cười, chỉ cảm thấy Tổng Giám đốc Đào nổi tiếng với danh hiệu mĩ nhân mà ra thành thế này thì có chút bất ngờ thôi.” Con người Dương Tử là vậy, thực ra đàn ông không hẳn đã thích tính cách này, lúc nào cũng thích quanh co, nói theo kiểu nước đôi chẳng trách Giang Đông không thèm để ý.

“Có việc gì thì nói thẳng ra, tôi còn có việc khác.” Đào Nhiên chẳng muốn tốn thời gian ngồi đây nói năng vòng vo với cô ta.

“Ha ha, em nghĩ lợi ích của chung ta hơi giống nhau, nếu chúng ta cùng hợp tác thì chắc chắn cả hai sẽ cùng giành phần thắng.” Dương Tử ngồi thẳng lưng, vòng eo mảnh mai, đầu hơi ngước lên, nhìn vào thấy đầy vẻ cao ngạo của một nàng khổng tước, dường như rất tự tin vào bản thân, nắm chác phần thắng về mình.

“Thật không? Tôi quả thật không hề muốn hợp tác với cô hay với Giang Đông, cứ xem lại hồ sơ ‘Tinh phẩm phong lâm’ xem, cô cũng biết rõ sau cùng ai là người được lợi nhất. Việc này coi như tôi không truy cứu nữa, bởi vì bản thân chúng tôi cũng có vấn đề riêng, nhưng chắc chắn tôi sẽ không liên kết hợp tác gì với các cô nữa.” Đào Nhiên từ chối một cách thẳng thừng, cũng không biết tại sao bình thường tính cách anh điềm đạm như nước chảy, nhưng cứ nhắc đến Giang Đông là máu nóng lại bốc lên, chốc lát lại nhớ đến lời Giang Đông nói với Long Nữ hôm đó. Làm cho anh ta cảm thấy thất vọng? Anh ta thất vọng cái gì? Anh ta có tư cách gì mà thất vọng?

“Điều em muốn nói là…con người.” Dương Tử nhìn Đào nhiên với ánh mắt đầy hàm ý, cố tình thở dài cô không tin là Đào Nhiên không hiểu những gì cô vừa nói.

“Người? Thế tôi càng chẳng có gì để hợp tác với cô cả, bản thân tôi cho rằng tự mình cố gắng thì sẽ đạt được kết quả tốt thôi, nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước.” Đầo Nhiên quả thực rất coi thường người phụ nữ này, cô ta như yêu tinh, ai mà đồng ý lấy cô ta thì có ngày phải chết vì bị trúng kế độc cũng không biết chừng. Lại nói, trong mắt cô ta ngoài lợi ích ra thì chẳng có gì cả, nếu Giang Đông thích cô ta thì anh cũng chỉ có thể thở dài tiếc thương thay cho anh ta mà thôi.

“Thế tình cảnh của anh bây giờ thì được gọi là gì, diễn vở kịch đau khổ vì tình à? Anh vì con bé đó mà chịu nhịn nhiều như thế, nhưng giả như trong đầu nó chỉ có mỗi Giang Đông thôi thì sao? Anh tính thế nào?” Dương Tử thấy thái độ Đào Nhiên thì bắt đầu nóng nảy, không để ý đến hình tượng của mình nữa, đứng bật dậy hét to với Đào Nhiên, may là sáng sớm trong quán chưa có ai cả.

Đào Nhiên nhíu mày lại, khóe miệng nhếch lên, nói:”Là của tôi thì sẽ là của tôi, không phải của tôi thì tôi cũng không cố níu kéo”, nói rồi anh quay đầu đi ra. Dương Tử nhìn theo dáng người cao giầy của Đào Nhiên, lần đầu tiên trong lòng thấy ghen tỵ với Long Nữ. Trong mắt cô ta, Long Nữ lúc nào cũng ngốc ngốc đần đần, vậy mà tại sao lại luôn được hai người đàn ông tuyệt vời đến vậy quan tâm tới chứ?

Long Nữ từ khi bị Trác Lan áp giải về nhà thì ngày nào cũng cũng được bồi bổ theo kiểu “ăn gì bổ nấy”. Mẹ cô lấy chân của mọi con vật có thể tìm được để nấu cho cô ăn, nhiều đến nỗi lúc nào cô cũng muốn nôn hết ra. Rồi không biết Trác Lan điên rồ ấy biến đi đâu nữa, chẳng thấy ghé qua thăm cô. Khổ cho cái thân tội nghiệp của cô quá, ngày ngày không chỉ phải đối phó với bà mẹ đầy tài phép, lúc rảnh rỗi lại còn phải ngồi tỏ vẻ hiểu biết bàn chuyện quốc gia đại sự với ông bố nữa. Kiểu người như cô thì lấy đâu ra hứng thú với mấy chuyện đó chứ, nếu hỏi cô ngôi sao nào vừa ra album mới, nghệ sĩ nào vừa có scandal thì may ra còn đúng chuyên môn của cô.

Nhưng quả thật dạo gần đây xuất hiện một ngôi sao mới mà cô biết rất rõ, Đào Đào.

Sau khi giành chiến thắng trong cuộc thi đó, Đào Đào chính thức bước vào “đại lộ danh vọng” lộng lẫy. Cậu ta cũng khá đẹp trai, dưới ánh đèn sân khấu thì khác hẳn với đời thường, không quá đáng yêu, nhưng lại tạo cho người ta một cảm giác rất gần gũi. Long Nữ nằm dài trên sô pha vừa cắn quả táo vừa xem chương trình giải trí đang phỏng vấn Đào Đào trên ti vi.

“Mọi người đều nói bạn là nhị thiếu gia của Thiên Hạo, tại sao tham gia vào lĩnh vực giải trí này?” Long Nữ nén tiếng thở dài, haizz, người dẫn chương trình chắc cũng phải ba mươi rồi, nhưng ăn mặc đầu tóc thì không khác học sinh cấp ba là mấy. Muốn cưa sừng làm nghé thì cũng phải làm cho giống, đằng này khuôn mặt già xọm bôi bôi trát trát, nụ cười hoạt hình giả tạo, thật không khác gì muốn bức tử người nhìn.

“Mỗi người đều có những sở thích và mơ ước của riêng mình mà, bản thân mình rất thích ca hát nên mới lựa chọn lĩnh vực này.” Đào Đào trên ti vi lúc này nhìn càng giống Đào Nhiên, Nhưng khuôn mặt non nớt hơn, biểu cảm sinh động hơn, thái độ cũng vô tư thân thiết hơn Đào Nhiên nữa. Phải ở công ty có việc gì không. Mặc dù về nghiệp vụ thì có hơi kém một chút, nhưng mà cô cũng thuộc hàng ngũ nhân viên hiện đại cực kì có tinh thần trách nhiệm.

Cuối cùng người dẫn chương trình hỏi mấy câu hỏi phổ biến, nào là bạn sẽ xây dựng hình ảnh mới như thế nào, mục tiêu của bạn là gì, lúc này Long Nữ đã buồn ngủ lắm rồi. Đợt này ở nhà cô đang béo ra, ăn hùng hục mà cứ nằm ngồi bất động thế này thì không béo tròn béo trục mới lạ, thế nhưng Cầu Cầu lại bị gầy đi. Sau khi cô với Cầu Cầu quay về nhà thì ba cô ngày nào cũng dẫn chàng ta đi dạo khắp nơi, cuối cùng đã giúp nó quay lại với cảm giác được làm chó.

“Đẹp trai như bạn thì chắc cũng được nhiều người để ý lắm, người hâm mộ chắc cũng đông, lúc tham gia vòng loại có một người con gái đi cùng, bạn với cô ấy có quan hệ như thế nào, điều này mọi người cũng đang rất quan tâm đấy.” Người dẫn chương trình với khuôn mặt hóng hớt đang nhìn vào Đào Đào với ánh mắt chờ đợi. Giọng nói tò mò đấy kích thích Long Nữ, chẳng phải đang nói đến cô sao? Chẳng biết sao lại bị lôi vào vòng xoáy đầy thị phi này vậy? Cô vội vội vàng vàng với lấy cái điều khiển bật to tiếng ti vi lên.

Đào Đào mỉm cười cúi xuống, vẻ rất ngại ngùng, một cậu bé ở độ tuổi này dáng vẻ nhút nhát như vậy khiến người khác cảm thấy đặc biệt đáng yêu, sau đó nói rất dịu dàng:”Chị của tôi”. Rất nhiều việc quả thực không thể miễn cưỡng được, nhiều người mà cậu biết đã từng phải bỏ lỡ nhiều điều, vì vậy chẳng thà cứ đứng đúng vị trí của mình, con đường phía trước còn rất dài, mối tình đầu đơn phương nhút nhát của cậu cũng đến lúc phải đóng lại rồi.

Đúng lúc đó, bà Long từ trong bếp đi ra, tay bưng một bát canh chân giò, Long Nữ quỳ trên ghế sô pha, tay cầm điều khiển khua khoắng:”Mẹ, mẹ xem, con thành chị của ngồi sao rồi này”.

“Xằng bậy! Cô làm ơn tránh xa mấy người nhà họ Đào cho tôi, đứa nào đứa nấy trông cứ như chỉ để đi sát gái.” Bà Long không hề đánh giá cao hai anh em nhà họ Đào, mấy lần Đào Nhiên gọi điện thoại đến hỏi thăm Long Nữ nhưng đều bị bà từ chối cho gặp, cũng có thể bà cho rằng nếu không phải là do hai anh em họ làm lộn xộn thì chuyện của Giang Đông và Long Nữ cũng đã sớm ổn thỏa rồi.

“He he, mẹ ghen tỵ với người ta phải không? Người ta trong đẹp thế chắc là bà mẹ phải xinh đẹp lắm nhỉ, phụ nữ có tính hay ghen tỵ mà…”

“Con thì biết cái gì chứ, càng hồng nhan thì càng bạc mệnh thôi.” Bà Long nói câu này có chút thương cảm, ngày trước bà cũng quen biết mẹ của Đào Nhiên, mỹ nhân nổi tiếng một thời, hoa sớm nở sớm tàn nhành hoa đẹp như vậy mà đã phải sớm bay đi.

“Thôi xong, con cứ thắc mắc số mệnh của con sao cũng gặp bao nhiêu sóng gió thế, hóa ra chỉ tại khuôn mặt quá xinh đẹp này.” Long Nữ giả vờ tỏ ra kinh hãi, hai hàng lông mày đan lại với nhau, bàn tay giơ lên che lấy miệng, tỏ vẻ vô cùng sợ hãi.

Bà Long trừng mắt nhìn cô, đặt bát lên bàn rồi quay đầu đi, đến cửa bếp nghĩ sao lại quay đầu lại nói với Long Nữ: “Con nhỏ này, con yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ sống lâu”.

“ Mẹ, mẹ nói thế là sao, có mẹ nào lại nói với con của mình như thế không?”

“Mẹ nói thế để kéo con về đối diện với thực tế, đừng mơ mộng viển vông tít tận mây xanh như thế.”

“Mẹ đáng ghét thật đấy! Chân của con khỏi rồi, con muốn đến chỗ Đản Đản.”

“Không được, con phải ở lại, đã về đến nhà rồi thì đừng mơ rời khỏi đây nữa.”