Nếu Như Có Một Ngày

Chương 59




Giang Đông nhìn bức ảnh trong tay, gương mặt thất thần của Long Nữ, tấm lưng của Đào Nhiên, hai người môi gắn chặt môi. Anh vẫn cảm thấy Long Nữ luôn nằm trong tầm kiểm soát của mình, dịu dàng, nhẫn nhịn, bao dung, anh đã rất cố gắng, thế mà đổi lại được kết quả này đây. Anh không thể từ bỏ Long Nữ được, bởi ngày anh cưới cô về làm vợ, ảnh hưởng đã quyết định phải sống bên cô cả đời.Dù có những lúc anh lầm lạc, có lúc anh lạnh nhạt với cô, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ hai người sẽ chia tay. Gần đây người ta đồn đại Đào Nhiên của Thiên Hạo cuối cùng cũng đã thích một cô gái, chính là trợ lý của anh ta. Mọi người không rõ về Long Nữ, họ không biết cô chính là vợ cũ của Giang Đông. Nếu sau khi họ biết, thì người chịu tổn thương nhất trong chuyện này là ai chứ? Không phải anh, cũng không phải Đào Nhiên, mà là Long Nữ. Tối hôm qua ngay từ lúc hai người họ bước vào Quân Đế, đã có người báo cho anh rồi, nhưng anh biết không thể việc gì cũng theo dõi sát sao được. Gần đây Long Nữ cũng dần dầntiếp nhận anh, anh không thể hấp tấp. Vì thế anh cho người theo sau họ, kết quả là chụp được những bức ảnh này.

Giang Đông đứng bật dậy, gạt phăng đồ đạc trên bàn, đôi mắt đỏ ngầu nhìn những tấm ảnh nằm la liệt trên sàn. Anh không thể tha cho Đào Nhiên như thế được, tuyệt đối không thể được.

Long Nữ vừa về đến nhà là xông ngay vào nhà vệ sinh luôn. Trác Lan đang ngả ngớn trên ghế sô pha nhai đồ ăn vặt. Hôm nay Long Nữ không về nhà ăn cơm, một mình cô cũng lười ăn, đã thế mấy ngày qua lại bị Tiểu K làm cho phát phiền, cô rất sợ mình dính bầu thật. Thêm nữa Tiểu K lại bắt đầu ngày nàocũng chạy theo cô, cô thực sự không thể chịu nổi. Có thể khiến cô thành ra thế này có lẽ cũng chỉ có một người đó mà thôi. Lúc nãy Tần Chi Dương gọi điện rủ ngày mai cùng ăn cơm, Trác Lankhông rõ anh ta có ý gì, bởi Tần Chi Dương vốn không phải là kiểu người chủ động. Trong chuyện tình cảm của hai người, cô luôn là người chủ động trước, thế nên lần này cô rất ngạc nhiên.

Thấy Long Nữ vội vàng chạy vào, một lúc sau lại lờ đờ bước ra, Trác Lan cằn nhằn: “Cậu chú ý một chút, thay giày đi có được không?”

Cầu Cầu đang ở cạnh ghế sô pha cũng chạy đến quấn lấy chân Long Nữ. Tính theo độ tuổi của loại chó, Cầu Cầu giờ đã là người lớn rồi, nhưng vẫn cứ đáng yêu như cún con vậy. Mà có lẽ chỉ ở bên người như Long Nữ thì mới trở nên như vậy.

Chẳng mấy khi Long Nữ không cự lại, ngoan ngoãn tháo giày, cởi áo khoác, ủ rũ bậm môi vào phòng thay quần áo. Trác Lan thấy lạ, không đúng, sao con bé này lại chẳng có chút tinh thần nào vậy? Mấy hôm nay cũng không có chuyện gì, nghe nói Giang Đông vẫn đang lấy lòng cô ấy, công việc chắc chắn cũng không có vấn đề gì, ở nhà thì bà Long vừa mới gọi điện thoại bảo muốn xuống bếp làm một bữa thật to chiêu đãi hai đứa, gỏi tối mai hai đứa về nhà ăn cơm. Câu này nghe chả hấp dẫn gì cả, vì ngày nàobà chẳng vào bếp, ngày nào cũng không thiếu món ngon, nếu không chắc ông Long cũng không buồn ăn cho, xem ra có ý đồ gì đây.

Long Nữ loẹt quẹt đôi dép hoạt hình ngồi phịch mông xuống ghế sô pha, Cầu Cầu vội phoang đến bên cô,hai chân trước ghé lên đùi Quân Đế, đầu cũng gối lên đó, ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Long Nữ nhẹ nhàng vuốt lông Cầu Cầu, chậm rãi: “Chỉ có Cầu Cầu nha mình là tốt nhất!”

“Sao thế? Sao mà bơ phờ vậy? Bị ai bắt nạt à?” Trác Lan dùng chân đã vào mông Long Nữ, tò mò hỏi.

“Đản Đản, tớ buồn quá.” Long Nữ ôm Cầu Cầu, vểnh môi nhìn Trác Lan, đôi môi đỏ hồng, hai mắt long lanh, trông mới tội nghiệp làm sao!

“ Làm sao? Nói đi. Ai ức hiếp cậu?” Trác Lan vừa thấy Long Nữ như vậy, lập tức ngồi dậy, vồn vã lắc người cô hỏi. Con người cô là vậy, ngày nào cũng thích bắt nạt Long Nữ, nhưng cô bắt nạt thì được chứ người khác thì cô không cho phép.Theo cách nói của cô thì hằng ngàyđể Long Nữ nằm nhà, bắt nạt cô ấy cũng rất vui, thảo nào mà Giang Đông thích ức hiếp cô ấy như vậy.

“Đản Đản, có phải tớ hết trong sáng rồi không? Vừa rồi Đào Nhiên đã hôn tớ, nhưng tớ ngốc quá, quên cả cự tuyệt.” Long Nữ ỉu xìu, ấm ức nói.

“Hả? Sao lại thế? Tình hìnhlà thế nào vậy? Hai người là thật sao? Cậu thật sự không cần Giang Đông nữa sao? À không phải. Ý của tớ là cậu thực sự nghĩ thông rồi sao? Đào Nhiên thích cậu không?” Trác Lan hỏi dồn dập như phang vào gương mặt chán chường của Long Nữ.

“Thật giả cái gì chứ, tớ thừa nhận mình có cảm tình với Đào Nhiên. Nhưng một người đàn ông như anh ấy thì phụ nữ nào mà chẳng rung động. Còn tớ cảm thấy mình đối với anh ấy không phải là tình yêu, thật đấy. Khi ở bên anh ấy tớ không phải căng thẳng, rất thoải mái, rất tự do, rất vui vẻ. Nhưng không hề có cảm giác tim đập nhanh hơn như khi ở bên Giang Đông. Thêm nữa là việc Giang Đông có buông tay hay không tớ không quan tâm nữa. Bây giờ anh ấy không làm gì được tớ nữa rồi.” Long Nữ bình thản phân tích vấn đề tình cảm của chính mình. Nhưng khi cô còn chưa kịp nói hết, thì Trác Lan đã vỗ cái bốp vào đầu cô.

Long Nữ xoa chỗ bị đánh, nhíu mày không hiểu: “Sao cậu lại đánh tớ?”

“Sao lại đánh cậu ấy hả? Thế là còn nhẹ đấy. Gì mà còn tim đập nhanh ơn chứ, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Ngày nào tim cũng đập nhanh như vậy mà không sợ mắc bệnh đau tim nhỉ? Mà cậu cũng đong đưa cơ. Nếu cậu không muốn tiến tới với Đào Nhiên thì phải tránh xa anh ta ra chứ. Tớ thấy anh ta cũng không phải là loại thiện nam tín nữ gì.Với cả cậu mới chỉ nhìn thấymột chút xíu con người của Giang Đông thôi, cậu biết ở bên ngoài Giang Đông như thế nào không? Đến lúc đó mà anh ta bực lên thì thôi xong. Thế nên giữa hai người đó cậu bắt buộc phải chọn một người, không được chần chừ nữa.” Trác Lan nói năng thâm trầm, điều cô nói hoàn toàn là sự thật, nếu thực sự mọi việc trở nên như vậy thì tuyệt đối không được tiếp tục chần chừ nữa. Nếu không sớm muộn gì cũng có ngày xảy ra chuyện chẳng lành Kiểu người như Giang Đông chuyện gì cũng có thể làm được hết.

“ Thì tim tớ đập nhanh đấy. Tớ mới bao nhiêu tuổi đâu, vẫn còn trẻ mà. Đào Nhiên là sếp của tớ, ngày nào tớ cũng phải đi cùng với anh ấy. Cậu bở tớ cách xa anh ấy ra, làm sao mà cách xa được? Giang Đông thế nào tớ chẳng quan tâm. Nếu anh ta uy hiếp tớ, thì tớ... tớ sẽ về nhà tìm ba tớ. Thôi khôngnói nữa, nẫu hết cả ruột.” Long Nữ chép miệng đứng dậy, bước vào phòng ngủ, Cầu Cầu cũng cong mông theo sát. Trác Lan nằm lại trên sô pha, một mình suy nghĩ về chuyện của Long Nữ. Long Nữ yêu Giang Đông, điều này Trác Lan là người rõ nhất. Nhưng hiện tại ngay cả Long Nữ cũng hoài nghi tình yêu của mình đối với Giang Đông. Cô ấy cũng sợ đó vốn đã không phải là tình yêu. Thế nhưng những điều mà chính Long Nữ vừa mới nói, cô ấy cần cảm giác trái tim đập nhanh hơn, rõ ràng là tình yêu mà, nhưng hiện thực thì lại tàn nhẫn thế đấy. Đào Nhiên thì cô áy không thích, người cô ấy thích là Giang Đông, thì vẫn xấu tính như thế.

Lại nghĩ đến mình còn rối rắm hơn. Mẹ kiếp, sao lúc đó mình lại quên uống thuốc tránh thai nhỉ? Ngoài đường nhan nhản mấy cái quảng cáo nhắc nhở “chú ý an toàn”, “chú ý an toàn”, haizz, đúng là khôn ba năm dại một giờ. Không được, cô nghĩ mình không thể nào xui xẻo như thế được.. chỉ một lần thôi, tuyệt đối đừng dính!

Long Nữ trèo lên giường, trở mình liên tục Long Nữ mà vẫn không sao ngủ nổi.Cô cứ nghĩ mãi về nụ hôn ban nãy của Đào Nhiên. Cô thừa nhận cô không ghét, điều này có chứng tỏ cô là một cô gái hư không nhỉ? Nhưng khi cô sực tỉnh lại, trong đầu lập tức hiện ra gương mặt phẫn nộ của Giang Đông. Đúng lúc cô đang buồn chán thì điện thoại kêu, tên của Đào Nhiên không ngừng sáng lên trên màn. Long Nữ tay nắm chặt điện thoại, nhưng khi nghe thì vẫn nhẹ giọng nói: “A lô?”

“Em đã ngủ chưa?” Chỗ Đào Nhiên hơi ồn, hình như bên cạnhcó người đang nói chuyện, nhưng giọng nói của anh vẫn hoàn toàn độc lập với môi trường ấy, trầm ấm, dịu dàng.

“Vẫn chưa.” Tâm trạng Long Nữ hơi nặng nề, vì cô cũng không biết phải nói gì nữa.

“Anh làm em sợ à?” Đào Nhiên đột ngột hỏi, giọng đầy lo lắng.

“Hả? À, một chút.” Thoạt đầu Long Nữ còn chưa kịp hiểu lời anh nói. Cô phát hiện tư duy của Đào Nhiên rất hay biến đổi, trước giờ lúc nào cũng vậy. Giờ đây cô đã thích nghi được rồi, trước kia cô đều phải nghĩ mãi mới biết anh nói gì.

“Ha ha, em hãy học cách quen dần đi, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.” Đào Nhiên cười rất vui vẻ. Bộ dạng ngốc nghếch của cô tối nay khiến anh thấy ngộ nghĩnh vô cùng. Anh biết mình không thể chờ cô thích ứng dần được, có rất nhiều thứ khi không chú ý sẽ bay mất, thế nên lúc nào cần ra taythì phải ra tay ngay.

Đêm hôm đó Long Nữgặp ác mộng, mơ thấy Giang Đông đứng trước mặt cô, lăm lăm chỉ vào mặt cô mà nói: “ Đồ tiện nhân, cô dám cắm sừng tôi.” Lại còn bà Giang, ông Giang, Giang Nam, Diệp Tử, bà Long, ông Long, tất cả đều chỉ vào mặt cô “mày là đồ hư hỏng”. Lúc cô tỉnh dậy, thì đã tám rưỡi, muộn giờ làm đến nơi rồi. Cô vội vàng sửa soạn rồi chạy xuống dưới, nhưng có lẽ mấy ngày nay vận xui định sẵn cho cô, vừa bước xuống đường thì đôi giày cao gót trẹo một cái, gãy “răc” một tiếng, cô đã ngồi bệt xuống đất luôn.

Trong bệnh viện.

Long Nữ chán muốn chết, Khi đen đủi thì uống nước cũng giắt răng. Cô bị sái chân rồi, tuy không nghiêm trọng lắm nhưng nó vẫn sưng tướng lên, vừa đúng lúc Tiểu K đến đón Trác Lan, nhìn thấy cô ngồi bệt ở đó, hai người liền đưa cô vào bệnh viện. Bác sĩ nói không sao, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi một tuần là khỏi.

“Tuyệt đối không được nói với mẹ đâu đấy, tuyệt đối không được nói. Cứ bảo là tớ bận việc không về nhà được, bị mắng thì chịu vậy thôi.” Long Nữ khổ sở bước từng bước khập khiễng, thật sự rất đau ấy. Bác sĩ nói trông thì nghiêm trọng thế thôi, thực ra không sao cả. Cô tuyệt đối không thể để người nhà biết việc này, nếu không chắc chắn sẽ bị áp giải về nhà, cô không thể quay lại cảnh ngày nào cũng bị mẹ càu nhàu được.

“Biết rồi. Phải rồi, lúc cậu vừa vào viện, sếp của cậu gọi điện. Mình nói với anh ấy là cậu bị sái chân, chắc anh ấy sắp đến rồi đấy.” Trác Lan dìu Long Nữ, nhích từng chút một. Tiểu K ở bên cạnh cũng không giúp được gì, bèn xách túi của hai nàng đi theo phía sau. Haizz, càng ngày càng mất giá, giờ anh chỉ là thằng xách túi thôi.

“Cậu xin nghỉ phép cho tớ là được rồi, nói chuyện này với anh ấy làm gì?” Long Nữ trách Trác Lan, cô không muốn tiến gần hơn với Đào Nhiên. Tình hình bây giờ vẫn còn rối ren, cứ im lặng vẫn hơn.

“Hơ, Tiểu Long Nữ, em nói thế là không được đâu nhé. Em xảy ra chuyện thì cậu ta đương nhiên phải đến, cũng giống như việc ngày nào anh cũng trông nom Lan Lan vậy đó.” Rốt cuộc Tiểu K cũng tìm được cơ hội để chen lời, vội vàng bước lên phía trước trình bày quan điểm.

“Trật tự ngay, anh ở đây đợi Đào Nhiên cùng Long Nữ. Trưa nay tớ có việc, tớ phải đi trước đây.” Trác Lannhìn đồng hồ, tất bật suốt sáng, sắp đến giờ hẹn với Tần Chi Dương rồi. Cô liền giao Long Nữcho Tiểu K rồi đi mất. Tiểu K gọi với theo mấy tiếng cô cũng không thèm để ý, anh chỉ còn biết ủ rũ dìu Long Nữ đi ra ngoài.