Nếu Như Có Một Ngày

Chương 56-2: (tiếp theo)




“Cũng ba năm rồi ấy nhỉ, yêu nhau nửa năm, kết hôn được hơn hai năm, anh hỏi để làm gì?” Long Nữ là một cô gái rất ngoan, nhất là khi làm gì có lỗi với người khác, thù càng phải hỏi cho ra nhẽ.

“Thế mà Giang Đông vẫn không hiểu chút gì về em, anh ta quả thực đã thất bại rồi, chả trách hai người lại ly hôn.” Đào Nhiên uống một ngum coca, anh không thích loại đồ uống có ga thế này, khẽ cau mày.

“Sao anh lại nói thẳng như thế chứ, thật là... Bọn em đã ly hôn rồi, anh còn nói những điều đó làm gì?” Vốn dĩ Long Nữ vẫn muốn bênh Giang Đông, trong tâm trí cô Giang Đông tuy có lỗi, nhưng mọi chuyện đã qua cả rồi, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc quay lại với anh, vậy thì nên khoan dung một chút, đừng nói xấu anh ấy nữa.

“Ồ, em vẫn tốt với anh ta quá nhỉ?”

“Thật vô vị!” Long Nữ lườm anh một cái, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy xe của Giang Đông đỗ ngoài cửa, liền vội vàng nói với Đào Nhiên: “Lần sau em sẽ mời anh!” rồi chạy mất. Đào Nhiên nhìn đống đồ ăn trên bàn, nhíu mày, đến khi nào cô ấy nghĩ cho anh giống như với Giang Đông thì anh mới hả lòng. Để cho ngày đó đến sớm, anh tuyệt đối không được lơ là.

Giang Đông vừa dừng xe đã thấy Long Nữ chạy ra, khẽ cau mày, đã là phụ nữ có chông rồi, tuy đã ly hôn, nhưng sao phải ăn mặc con nít thế kia, có khác gì thích gây chú ý không? Nhưng anh vẫn nhịn không nói gì hết. Dù sao bây giờ cũng là giai đoạn anh đáng sửa chữa sai lầm, nếu biểu hiện không tốt có khi còn bị ghét thêm.

Trong trí nhớ của Long Nữ, số lần cô và Giang Đông cùng nhau đi mua sắm có thể đếm trên đầu ngón tay. Anh kêuviệc này thật phiền phức, lần nào cũng đổi đi đổi lại, chọn đi chọn lại. Thế nên toàn là cô đi một mình hoặc kéo Trác Lan đi thơ thẩn ở mấy chỗ thế này, thế nên cũng không mấy ai hay cô là vợ của Giang Đông. Hôm nay là cuối tuần, gặp không ít người quen, ánh mắt của mọi người đều không ngừng đổ dồn về cô. Tâm trạng Giang Đông khá tốt, lần đầu tiên đứng giữa đường giữa chợ mà không thấy anh cau mày, cũng không kêu chán.

“Anh bảo nên mua gì đây?” Gương mặt nhỏ nhắn của Long Nữ ngẩng lên nhìn Giang Đông. Người gì àm cao thế, hôm nay cô đi giày thể thao lại càng lộ rõ dáng vẻ nhỏ nhắn, đứng bên cạnh một Giang Đông cao lớn, trông càng dễ thương vô cùng.

“Sao mà anh biết được, đây chẳng phải là trách nhiệm của em sao?” Lang thang hơn nửa tiếng đồng hồ, còn chưa đi hết một tầng, Giang Đông đã thấy chán chường, nhưng anh vẫn tự nhắc mình, phải cố gắng chịu đựng, cố gắng chịu đựng.

‘Đây là mua cho mẹ anh mà. Anh không nói làm sao em biết được?” Long Nữ cong môi vẻ phật ý. Vừa rồi di xem đồ thấy rất ổn, nhưng Giang Đông bước đi mỗi lúc một nhanh, cứ như cưỡi ngựa xem hoa vậy, thế thì mua được gì chứ.

“Ơ, em nói kiểu gì thế, mẹ anh thì sao, mẹ anh cũng là mẹ em mà, cả đời này vẫn là mẹ em đó, biết không hả?” Giang Đông vừa nghe Long Nữ nói như vậy, hai hàng lông mày như dựng đứng cả lên, vừa rồi còn khen anh tiến bộ, rõ chán!

“Anh gào cái gì mà gào? Em không sợ anh đâu!” Long Nữ ngẩng đầu trừng mắt, bực bội làm hai gò má phồng lên. Giang Đông không nhịn được nữa, cười phá lên một tiếng, kéo cô đi: “Đi thôi, đi xem đồ trang sắc xem sao, cái vòng tay của mẹ mấy hôm trước bị Nựu Nựu làm vỡ rồi, mẹ xót lắm.”

“ À, chắc Nựu Nựu lớn lắm rồi nhỉ?” Long Nữ chậm rãi bước theo anh, chợt phát hiện, thì ra kỳ thực họ cũng có thể hoà bình đi bên nhau.

“Ừ, nếu không phải em đòi ly hôn thì con chúng ta sắp chào đời rồi.” Lúc Giang Đông nói câu này, giọng nói như có chút cô đơn.

“Nếu không phải do anh ngoại tình thì chúng ta đâu có ly hôn.” Long Nữ cúi đầu thì thầm trong miệng. Lần này Giang Đông không nổi nóng nữa, anh nhìn cô rồi bước đến quầy trang sức trước. Long Nữ đảo mắt một vòng, chỉ còn biết vội vã bước theo anh. Chọn lựa mãi cuối cùng cũng chọn được một chiếc vòng tay, ha ha, giá cả ấy à, hơn sáu mươi ngàn tệ.

Bên này Trác Lan không yên nổi, Tiểu K chỉ thiếu nướclăn ra ăn vạ thắt cổ tự tử nữa thôi. Anh ta chẳng thèm để ý xung quanh, bắt Trác Lan phải chịu trách nhiệm, lại còn nói là anh đã nói với gia đình mình đã yêu một cô gái rất tốt, muốn cưới cô ấy. Trác Lan bị Tiểu K lải nhải tới mức xém chút nữa thì đập cho anh ta một trận. Gã này thật là phiền phức! Người khác mà nhìn họ, anh ta liền quay đầu mắng người ta. Ở một chỗ sang trọng như thế này, trong số những người đi qua đi lại có rất nhiều người quen. Trác Lan thấy mất mặt chết đi được, cô phải lôi cổ tên Tiểu K vô lại ấy ra ngoài. Trong lòng Tiểu K cười thầm. có lẽ ngày chiến thắng sẽ không còn xa nữa, chiêu này đúng là hiệu quả!