Long Nữ ngẩn người ngồi trên sô pha. Giang Đông bị hai vị phụ huynh lôi vào thư phòng để phê bình dạy bảo, cô sợ hãi khi nghĩ tới ánh mắt lúc nãy của Giang Đông...
... “Ba, mẹ, con xin lỗi, chúng con đã ly hôn rồi.”
Giang Đông quay đầu sang nhìn cô, mặt không biểu cảm, lạnh lùng nói: “Em nói gì? Nhắc lại lần nữa?”
Long Nữ không dám nhìn anh, cúi đầu không nói thêm gì.
“Anh bảo em nhắc lại em có nghe thấy không? Hãy nói là em đã nói nhầm đi, chúng ta ly hôn lúc nào hả? Ai nói chúng ta đã ly hôn rồi?” Giang Đông từng bước áp sát vào Long Nữ. Cô bị uy thế mạnh mẽ của anh áp đảo, từ từ lùi lại phía sau, nhưng vẫn mím chặt môi không nói gì thêm.
“Đủ rồi, Đông Tử, con vào đây!” Ông Giang đột nhiên lên tiếng, sau đó quay người đi thẳng vào thư phòng, bà Giang đi tới trừng mắt với Giang Đông, kéo anh đi theo, còn quay đầu dùng mắt ra hiệu với Giang Nam. Giang Nam là ai chứ, chuyện như thế này còn không hiểu sao. Cô vội kéo Long Nữ lại an ủi: “Thực sự ly hôn rồi sao em?”
Long Nữ gật gật đầu.
“Tại sao lại ly hôn? Không phải vẫn đang sống yên ổn đó sao?” Giang Nam tiếp tục hỏi.
Long Nữ nhìn chị, môi vẫn mím lại không biết nói thế nào. Cô không thể nói tại em trai chị ngoại tình, người ta tới tìm cô nên cô liền ly hôn. Câu này cô thực sự không thể nói lên lời, cô vẫn chưa đến mức cạn tình như thế.
“Hai chúng em không hợp nhau.” Sau cùng cô chỉ có thể nói như vậy, thực tế cũng đúng như vậy mà, hai người họ thực sự không hợp nhau. Giang Đông là nhân vật tầm cỡ, tuyệt đối tầm cỡ. Còn Long Nữ, cô là ai, chỉ là một cô gái bình thường, ra đường tùy tiện vơ cũng được cả đống.
“Không hợp nhau? Hai đứa chung sống đã hai năm rồi, giờ nới nhận ra là không hợp? Long Nữ, có phải là Đông Tử nó... Có phải nó đã làm việc gì có lỗi với em?” Nói tới đây Giang Nam hơi ngập ngừng, tuy Giang Đông ở bên ngoài cũng có quan hệ không rõ ràng với một số người, nhưng cô nghĩ sớm muộn gì Giang Đông cũng sẽ nhận ra những điểm tốt ở Long Nữ, hai người họ thực sự là cặp đôi hoàn hảo. Cô yêu quý cô em dâu dịu dàng yếu đuối, cô gái ngây thơ đáng yêu này. Vì thế cô đã từng nhắc nhở Giang Đông, mà gần đây Giang Đông cũng khá là cố gắng.
Khuôn mặt Long Nữ càng thêm nhợt nhạt, từ trước tới giờ cô luôn cảm thấy Giang Đông là người thân thiết nhất của cô, cô có nghĩa vụ bảo vệ anh. Dù sao hai người họ đã chia tay, cô cũng không cần gắn thêm tội danh cho anh làm gì, khao khát báo thù của cô cũng không mạnh đến mức đó.
Giang Nam vừa nhìn là biết đã có chuyện gì xảy ra. Cùng là phụ nữ với nhau cô chắc chắn sẽ ủng hộ Long Nữ. Nhưng thân là chị của Giang Đông, cô cũng phải khuyên nhủ em dâu của mình quay lại, đi đâu tìm được một người vợ tốt thế này chứ.
“Long Nữ, chị biết em chịu nhiều tủi thân, nhưng những ngày đó đã qua rồi, hai em chẳng phải vẫn đang rất tốt đó sao? Tính khí của Đông Tử em cũng biết đó, nó chắn chắn sẽ dần sửa chữa thôi, còn về... về những chuyện khác, em hãy cho nó thêm cơ hội. Em nói xem, nếu bọn em cứ chia tay như thế này thì đáng tiếc lắm. Em thấy chị và anh rể em rồi đấy, chẳng phải cũng suốt ngày ầm ĩ đó sao? Sau này hai đứa cũng sẽ có con, em vẫn luôn muốn có con đấy thôi, như thế sẽ giúp quan hệ của hai đứa được hòa dịu. Chị hiểu, nhưng chị thật sự không thể nhìn hai đứa kết thúc như vậy.” Giang Nam nói rất khẩn thiết, cô thực sự cũng không biết phải khuyên giải như thế nào. Đối với một cô gái trong trằng thuần khiết như Long Nữ thì điều không thể chịu đựng nổi nhất chính là sự phản bội. Chuyện của Long Nữ và Giang Đông, Giang Nam đều chứng kiến hết, sự phục tùng hoàn toàn, dựa dẫm hoàn toàn của cô đối với Giang Đông, có lúc Giang Nam còn thấy bực mình thay cho Long Nữ lại có thể dồn hết dũng cảm, ly hôn người đàn ông mà cô ấy yêu thương sâu đậm, thì có thể thấy được khi đó cô phải đau khổ đến mức nào.
Nước mắt của Long Nữ từng giọt từng giọt rơi xuống tay Giang Nam. Đôi mi ướt đẫm, hai hàng nước mắt chạy dài trên khuôn mặt nhợt nhạt khiến người ta thương xót. Nhưng Long Nữ vẫn mím chặt môi không nói. Cô có thể nói gì đây, nói rằng Giang Đông đã phản bội cuộc hôn nhân của họ ư? Trước đây cô có thể tự cho rằng anh yêu cô, nhưng sau khi bình tĩnh suy ngẫm, cô phát hiện ra mình cô độc ngay trong cuộc hôn nhân này. Cô cố gắng yêu anh, cố gắng khiến anh cảm nhận được tình yêu, còn anh, tình yêu của anh đâu rồi? Nếu đã như vậy thì chẳng thà chia tay nhau như thế này, chẳng thà một đao cắt đứt còn hơn cứ tiếp tục đau khổ trong do dự.
Trong thư phòng nhà họ Giang.
Ông Giang ngồi phía sau chiếc bàn, bà Giang đứng bên cạnh ông. Giang Đông đối diện với ba mẹ, hai đầu mày nhíu chặt lại, vẻ mặt cực kỳ giận dữ, nhưng anh tức giận điều gì? Anh có tư cách giận dữ không? Tất cả chuyện này là do ai gây ra chứ?
“Con nói đi, chuyện là thế nào?” Bà Giang nói không khách khí, nhìn bộ dạng con trai như thế bà thực sự thấy bực mình. Thằng bé này từ nhỏ đã thế, không chịu nhường nhịn ai, khó khăn lắm mới kết hôn được, cứ nghĩ rằng tính tình sẽ tốt hơn. Nhìn Long Nữ ngày ngày bám theo Giang Đông, bà cứ nghĩ cuối cùng anh đã thay đổi tính nết, nào ngờ vẫn cứ gai góc như thế. Điều làm bà càng không thể ngờ tới là chuyện ly hôn lại do Long Nữ đưa ra trước. Ban đầu bà nghĩ Long Nữ chỉ giống như mọi cô gái khác, tuy thân thế không tệ, nhưng tuổi tác chênh lệch nhiều như vậy, bà cũng không ngờ Giang Đông lại thực sự đồng ý. Long Nữ rơi vào lưới tình, hai đứa tức tốc làm đám cưới, tất cả mọi người say sưa trong vui mừng mà quên mất không biết hai người họ có thực sự hợp nhau, có mang lại hạnh phúc cho nhau hay không. Cưới xong bà lại càng yêu quý nàng dâu này, lúc nào cũng đứng đằng sau làm chỗ dựa, không để Giang Đông bắt nạt cô. Nhưng Long Nữ luôn luôn bảo vệ Giang Đông, chuyện gì cũng nhận thay anh, tuy ngoài miệng bà chê cô ngốc, nhưng trong lòng lại rất thương yêu cô.