Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân

Chương 83: Không thể buông tha




Sau ngày đó, Lục Hiên liền mang theo Mục Xán chuyển nhà, nhà mới ở một tiểu khu sa hoa yên tĩnh. Bọn họ ở tầng cao nhất, còn được tặng thêm một cái gác xép, ngoài cái đó ra bố cục rất giống nhà cũ của Lục Hiên ở Hải cảnh hoa viên, đồ dùng bên trong bài biện càng là rập khuôn theo nhà cũ, trong thoáng chốc, khiến người ta ảo giác như được quay trở lại thời quá khứ.

Hoàng hôn, Mục Xán ghé vào ban công gian ngoài nhìn bầu trời mênh mông.

Lục Hiên từ phía sau ôm cậu, “Tiểu Xán, thích nơi này không?”

Mục Xán nhìn về bầu trời phía xa xa, không động đậy, thấp giọng rên một tiếng xem như trả lời.

Lục Hiên vươn đầu tựa ở đầu vai cậu, cũng không nói lời nào.

Nắng chiều từ phía Tây tà tà mà rải xuống, phảng phất như quét lên người một tầng vỏ vàng óng. Không biết có phải vì nhà cao tầng hay không, hai người không nói lời nào, bầu không khí lại lộ ra vẻ đặc biệt yên tĩnh. Mục Xán vừa mới gội đầu, trên người có cỗ hương cỏ xanh nhàn nhạt, khiến người ta cảm thấy an tĩnh.

Rất lâu sau, Mục Xán mới nghiêng đầu hỏi, “……Ba ba ngươi…..Quay về Mĩ rồi?”

Lục Hiên hôn lên tóc cậu, “Ân, đã trở về. Hắn rất bận.”

Mục Xán “Nga ” một tiếng, lại hỏi, “Vậy mẹ ngươi thì sao?”

“Cũng cùng đi rồi.”

“Thân thể nàng sao rồi?”

“Đã ổn rồi. Vốn cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị tức quá mà thôi. Cho tới nay nàng đều sống một cuộc sống mọi chuyện đều vừa ý, đột nhiên phát hiện con trai ngoan ngoãn của mình không nghe lời, không tiếp thụ được mà thôi, đợi một thời gian là tốt rồi.” Lục Hiên xoay người Mục Xán lại, cùng hắn trán chạm nhau, “Tiểu Xán đừng lo lắng.”

Mục Xán hoài nghi hỏi: “Ngươi thật sự xác định không có vấn đề gì sao?”

Lục Hiên cười: “Ta có lúc nào làm chuyện gì không chắc chắn chưa?”

Đây đúng là lời nói thật, từ lúc niên thiếu cho tới nay, năng lực của Lục Hiên là không thể xem thường. Mặc dù đem gia đình, sự nghiệp, cha mẹ, con cái vv một đống chuyện trộn lẫn cùng một chỗ thật sự làm người ta tâm phiền muộn, nhưng sự ung dung và tự tin của hắn luôn luôn khiến người khác an tâm.

“Mặt trời hoàn toàn không nhìn thấy nữa rồi, Tiểu Xán, đói bụng không?”

Mục Xán gật đầu, “Có chút.”

“Hôm nay cơm tối muốn ăn cái gì? Cua áp hành? Hay là tôm chiên? Ta mua rất nhiều nguyên liệu về, ngươi muốn ăn cái gì ta làm cái đó.” Lục Hiên nhìn vào mắt cậu hỏi.

“Đều thích.”

“Được, vậy chờ ta, rất nhanh sẽ làm xong thôi.” Lục Hiên cười ở trên mặt cậu mổ một cái hôn, buông cậu ra, hướng phòng bếp đi tới.

Độ ấm trên người dần dần mất đi, Mục Xán xoay người lại, nhìn đêm tối đang buông xuống bầu trời, trong ngực nhớ tới câu nói kia của Lục Lăng Phong.

“Một năm, ta cho các ngươi thời gian một năm để tưởng nhớ tình yêu của các ngươi.”

...

...

Nhiệt độ giảm xuống, tuyết trắng như lông ngỗng rơi cả một đêm, ngày hôm sau từ cửa sổ nhìn ra ngoài là một mảnh trắng xóa, đã chính thức bước vào mùa đông rồi. Ngày hôm nay Mục Xán được nghỉ, đợi ở nhà một mình đọc sách, tâm lại không thể nào an tĩnh được, dứt khoát phủ thêm áo lông liền xuyên vào trong gió lạnh.

Lúc đến nhà Diệp Đông đã gần đến buổi trưa. Ở cửa phủi tuyết trên người xuống, trong phòng thiết bị sưởi ấm rất đầy đủ, cởi áo khoác treo ở cửa, vừa vào đã thấy Diệp Đông đứng trước cái đĩa hát đã cũ phát ngốc.

“Tiểu Xán, ngươi qua đây à?” Thấy Mục xán tiến vào, Diệp Đông thuận tay đem đĩa hát cất vào ngăn kéo, bắt chuyện cậu, “Bên ngoài rất lạnh đi? Năm nay trời rét thật nhanh, thêm tuyết rơi lại càng lạnh hơn.”

“Rất lạnh.” Mục Xán ngồi ở bên cạnh hắn, rót một chén trà nóng cầm trong tay sưởi ấm.

“Sao vẫn là một vẻ cau mày đầy tâm sự thế? “ Diệp Đông thấy cậu thần sắc khác thường không khỏi quan tâm hỏi.

“Có sao?” Nghe vậy Mục Xán vô thức mà đẩy đẩy lông mày, “Thói quen đi.”

“Không có là tốt rồi.” Diệp Đông nhặt báo trên bàn lên nhìn.

Mục Xán lại ngồi một lúc, thấy Diệp Đông chỉ chuyên tâm đọc báo, liền đặt chén trà xuống đi đến cây đàn trong góc phòng.

Lần trước Mục Xán gặp Lục Lăng Phong đã là chuyện tình của hơn một tháng trước. Lục Lăng Phong bề bộn nhiều việc, không có khả năng vẫn luôn đợi ở Bắc Kinh, nhưng chuyện này có lẽ thực sự so với bất cứ chuyện gì đều nghiêm trọng hơn nhiều.

Cho nên hơn một tháng sau, hắn lại về nước.

Hắn về nước lần này, thứ nhất là khảo sát tình hình thực tế của công ty, thứ hai là uốn nắn lại nhân mạch trong nước một lần nữa. Mãi cho đến hai tuần sau, hắn mới đem những người phải xã giao xã giao hết, vì thế liền nhớ tới hai người Lục Hiên và Mục Xán bị gác sang một bên.

Lục Hiên đã lấy thái độ cương quyết của hắn biểu lộ lập trường của bản thân, thậm chí khi Lục mẫu nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với hắn cũng vẫn kiên trì không chịu thua. Hắn là ắn được quả cân quyết tâm, tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.

Lục Lăng Phong chỉ có một đứa con trai là Lục Hiên, hơn nữa đứa con trai này ở trên thương trường có thể nói là ưu tú khiến người ta không thể bới móc, hắn không có khả năng tìm được một người thừa kế nào tốt hơn so với hắn. Cho nên chuyện “Đoạn tuyệt quan hệ” này tự nhiên cũng là không có khả năng, vì thế chuyện liền trở nên mơ hồ. Trọng điểm của Lục Hiên tựa hồ biến thành giải quyết nguy cơ khủng hoảng gia đình, mà không phải là vấn đề tính hướng của Lục Hiên.

Tồn tại của Mục Xán dường như chỉ là một dấu hiệu, không hề có cảm giác thực quá lớn.

Tập đoàn thực nghiệp Lăng Phong ở trong nước chen một chân về bất động sản, Lục Lăng Phong ở khu biệt thự của mình có sẵn vài căn phòng. Hắn cùng vợ mình hai người trong khoảng thời gian này sẽ ở trong biệt thự,cũng không tập kích bất ngờ nhà Lục Hiên như lần trước.

Nếu bọn họ không tìm tới, Mục Xán liền cũng chỉ làm bộ như không biết gì. Cho nên khi Lục Hiên đột nhiên nói với cậu Lục Lăng Phong muốn mời cậu cùng nhau ăn bữa cơm, cậu bị hù dọa rồi, ngữ khí rõ ràng có chút chần chừ và không tình nguyện:“…….Như vậy có được không?”

“Không có việc gì, cũng chỉ là ăn cùng nhau một bữa cơm thôi.”Lục Hiên vừa soi gương thắt cà vạt, vừa nhẹ nhàng mà đáp lại.

Mục Xán khó tin mà nhìn hắn, ngắc nga ngắc ngứ nói:“A…..nhưng mà, như thế này thực sự có thể được không? Có lẽ các ngươi đi ăn thôi là được rồi, ta ……Ta không cần phải đi đi?”

“Đừng nhưng mà nữa, “ Lục Hiên đã mặc xong quần áo chuẩn bị ra cửa, “Thời gian hẹn là ngày hôm sau, đến lúc đó ta tới đón ngươi.”

Thấy Mục Xán còn ngốc ở đó, liền cúi người xuống, cười: “Tiểu Xán, đừng lo lắng, đây là chuyện tốt a. Ta nghĩ bọn họ có lẽ đã hiểu được sự thật là không cách nào thay đổi được, cần phải tiếp nhận rồi.”

“…..Được rồi.”

...

...

Địa điểm ăn cơm là ở tầng hai của nhà hàng, suy nghĩ đến tâm tình của Mục Xán, mấy người cũng không đặt phòng riêng, ngồi ở một góc của đại sảnh.

Lục mẫu cũng không tới, nàng vẫn không thể tiếp nhận được sự xuất hiện của Mục Xán.

Lần thứ hai gặp Lục Lăng Phong, biểu tình của Mục Xán hơi có chút cứng ngắc, dù sao thì cũng đã từng có một lần nói chuyện chẳng phải là vui vẻ gì.

Tối nay Lục Lăng Phong thoạt nhìn không có thứ khí thế áp bách lần trước, hiền lành hơn rất nhiều, có lẽ là do ánh đèn, Mục Xán cảm thấy trong mắt hắn cũng không có căm ghét và khinh thường không cách nào che đậy như lúc Lục mẫu đối mặt cậu.

Chẳng lẽ hắn thực sự quyết định tiếp nhận bọn họ?

Trong lòng Mục Xán hơi khó hiểu, Trên thực tế, đến bây giờ cậu đều còn không có suy nghĩ cẩn thẩn vì sao Lục Lăng Phong lại đột nhiên nghĩ đến việc mời bọn họ đi ăn cơm.

Muốn nói không căng thẳng là không có khả năng, dù sao đối phương cũng là cha của người mình yêu ——hơn nữa phụ thân này còn nói không đồng ý chuyện của bọn họ. Lần này đi ăn cùng hắn mà nói rất có chút ý nghĩa giống “Hồng môn yến”, hai ngày trước, cậu chỉ vừa nghĩ đến đã thấy đau đầu. Lúc này thật sự ngồi xuống đây, cậu ngược lại lại rất bình tĩnh.

Vô luận là thế nào chăng nữa, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn chính là như vậy.

Hắn là cha của Lục Hiên, điểm này là tuyệt đối không thể thay đổi, nếu đã quyết định phải ở cùng với nhau, lúc nào cũng phải đối mặt, không phải sao?

Lục Lăng Phong cũng không phải là người hay nói, Mục Xán lại càng không muốn nói, nhưng bởi vì có Lục Hiên một cao thủ điều tiết bầu không khí ở đây, cho nên một bữa cơm này cũng không quá khó nuốt, ít nhất cho tới giờ Mục Xán cũng không cảm thấy khó chịu.

Phảng phất như thực sự chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi.

Mục Xán đoán không ra dụng ý của Lục Lăng Phong khi mời cậu ăn cơm, liền dứt khoát không đoán nữa.

Đang ăn, đột nhiên có người từ phía sau vỗ lên vai cậu một cái.

Mục Xán quay đầu lại một cái, “Lão sư?”

Lục Hiên cùng Lục Lăng Phong động tác chỉnh tề mà ngẩng đầu lên, thấy rõ người tới, Lục Hiên kinh ngạc mà đứng lên, “Diệp lão sư? Thật trùng hợp thật khéo a, cũng ở chỗ này ăn cơm sao?”

Mục Xán vô cùng vô cùng ngạc nhiên,Diệp Đông hôm nay thoạt nhìn cùng ngày thường hơi khác, bình thường hắn lúc nào cũng ung dung thản nhiên mang theo chút tùy hứng, nay đột nhiên khoác lên bộ âu phục cắt xén vừa vặn, tóc cũng chải cẩn thận tỉ mỉ, mặc dù là nhà giám định xoi mói nhất đối mặt chỉ sợ cũng móc không ra một chút khuyết điểm nào.

Hắn cứ như vậy đứng ở phía sau Mục Xán, có một sự bình tĩnh ưu nhã khó có thể nói hết, khóe miệng hơi có tiếu ý, đưa tay rõ ràng là hướng Lục Lăng Phong, “Lục tổng, đã lâu không gặp, biệt lại vô dạng.”

Dáng tươi cười của hắn giống như ánh đèn lộng lẫy trên đỉnh đầu, màu sắc ở đầu ngón tay trắng đến trong suốt.

Lục Hiên vô cùng kinh ngạc nói: “Thì ra Diệp lão sư cùng ba ta quen biết nhau a?”

Lục Lăng Phong trặm triệu thật không ngờ, đời này lại còn có thể gặp lại hắn.

Hắn giống như máy móc mà đứng lên, cầm lấy tay Diệp Đông đưa tới, giống như người ngoài hành tinh mà nhìn hắn, giương mắt đờ đẫn, hoàn toàn mất đi vẻ tự nhiên trấn định ngày thường.

Hai người Lục Hiên và Mục Xán trao đổi một cái ánh mắt phân vân, Lục Hiên cau mày, giống như có chút gì đó nghĩ không ra.