Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân

Chương 46: Không cần lý do (bl)




Hằng năm sau khi thi đấu bóng đá, theo lệ cũ đều là thời gian ôn tập tối tăm cho kỳ thi giữa kỳ, thẳng tuốt cho tới khi thành tích được dán lên bảng thông báo của trường mới thôi.

Mục Xán để không nghĩ ngợi lung tung mà đem tâm tư toàn bộ đều tập trung vào học tập, thành tích rốt cục đột nhiên tăng mạnh tới mức cùng Lục Hiên chống chọi, cuối cùng điểm tổng chia ra vẻn vẹn chỉ kém một chút liền xếp phía sau hắn. Chuyện này khiến lão Cao mừng rỡ cười toe tóe, chỉ cảm thấy giấc mộng “lão sư của trạng nguyên” so với hiện thực càng ngày càng gần, Mục Xán trước kia ở trong mắt hắn trầm mặc nông cạn, tính cách tối tăm, hiện tại chính là thâm thúy cơ trí nhìn xa trông rộng.

Nữ sinh trong trường luôn ở giữa Mục Xán và Lục Hiên lắc lư bất định, vô luận là Lục Hiên vân đạm phong khinh hay là Mục Xán lạnh lùng kiệt ngạo đều làm kẻ khác động tâm, khó phân cao thấp, rốt cuộc là lựa chọn yêu thích người nào mới tốt đây? Loại phiền não ngây ngô đơn thuần này, nói chung là một đoạn kỉ niệm thanh khiết đẹp đẽ nhất mà nữ sinh Nhất Trung sau này nhớ tới đi.

Đêm trước Tết nguyên đán, mới vừa ở hội diễn văn nghệ chơi nổi hai người Lục Hiên và Sở Vũ hẹn nhau cùng đi chơi bi-a, cùng đi còn có Dư Tư Vĩ và Ngô Tuấn Kiệt đã sớm theo chân bọn họ loạn thành một hội.

Trong ấn tượng của đại đa số học sinh ngoan và phụ huynh của học sinh ngoan Nhất Trung, phòng bi-a khiến người ta cảm thấy chính là một nơi ồn ào hỗn loạn, tối tăm rối loạn, thực là một nơi tập trung đầy kẻ lưu manh mà. Nhưng trên thực tế, phòng bi-a kiêm quán net mở bên ngoài Nhất Trung 500 mét kia, trật tự trị an cũng rất tốt, nghe nói nguyên do là bởi ông chủ có chút “bối cảnh” gì đó.

Mấy người Lục Hiên, Sở Vũ lúc học tập mệt mỏi muốn thả lỏng, đều tới nơi này đánh một hai ván.

Trong bốn người, Lục Hiên và Sở Vũ kỹ thuật đều có trình độ chuyên nghiệp, Ngô Tuấn Kiệt cũng miễn cướng xem như là chơi tốt, kém cỏi nhất chính là Dư Tư Vĩ, cho dù là cùng ai trong ba người đánh, căn bản đều thua giống y nhau. Nhưng hắn không muốn phật ý ba người khác, nên cho dù thua, vẫn tiếp tục chơi, kỹ thuật ngược lại không nâng cao được mấy, nhưng tình bằng hữu cùng với đám người Lục Hiên khẳng định có tăng lên.

Dưới tình huống bình thường, đều là dựa theo thực lực phân chia, Lục Hiên cùng Sở Vũ một bàn, Dư Tư Vĩ và Ngô Tuấn Kiệt một bàn, ngày hôm nay cũng không ngoại lệ.

Bởi vì ngày mai chính là đợt nghỉ tết nguyên đán, cho nên đêm nay bốn người chơi đến tương đối HIGH, đều đã sắp 10 giờ, vẫn còn chưa giải tán.

“Này!” Trong lúc đang chơi đến hăng say, có người từ phía sau đập lên vai hắn, “Lục Hiên, các ngươi cũng ở chỗ này!”

Lục Hiên nhìn lại, là một khuôn mặt nam nhân cười đến có chút yêu nghiệt.

Người này tên là Hồ Lực Quân, là thầy giáo tiếng Anh của bộ cao t g Nhất Trung,đồng thời cũng là chủ nhiệm lớp 4 cao nhị của Dư Tư Vĩ, năm nay cũng đã ba mươi bốn tuổi, còn chưa có bạn gái, đương nhiên lại càng không cần nói đến kết hôn. Người này trình độ dạy học còn có thể, kỹ thuật bi-a cũng không tệ, nhưng chân chính làm Lục Hiên nhớ kỹ hắn lại không phải là hai nguyên nhân này.

Lần đầu tiên Lục Hiên trông thấy Hồ Lực Quân đã cảm thấy trong cử chỉ của hắn có phần nữ khí, cố tình vô tình khoát tay lên người hắn(Lục Hiên), ánh mắt rơi lên người hắn, đều mang theo một chút câu dẫn cùng yêu mị như thế, là người đầu tiên hắn nhìn một cái liền biết là GAY.

Quả nhiên, chuyện tình sau đó cũng đã chứng minh nhãn lực của hắn.

Người này cùng mấy nam hài tử trong lớp đều chơi rất khá —– không phải chơi bình thường, là “chơi” thật sự. Nam sinh chơi cùng hắn cũng không nhất định là GAY, có một số chỉ là xuất phát từ tâm lý hiếu kỳ.

Từng có đoạn thời gian Hồ Lực Quân cũng thử tiếp xúc với Lục Hiên, có điều đều bị Lục Hiên không chút dấu vết mà cự tuyệt.

Lục Hiên cũng không phải là một quân tử cấm dục, thời gian nghỉ ngơi ở nước ngoài, hắn cũng không phải chơi một mình, nhưng chơi cũng phải lựa chọn hết thảy, Hồ Lực Quân hiển nhiên không phải loại Lục Hiên yêu thích. (L: haizzz, tiểu Hiên cũng không phải chân chính sạch a, đáng tiếc)

“Phải, Hồ lão sư,cũng đến đây chơi?” Lục Hiên không dấu vết mà xoay người, theo đà thoát khỏi cánh tay Hồ Lực Quân khoát lên vai mình.

“Đúng vậy, ngày mai chính là kỳ nghỉ tết âm lịch nha, ngày hôm nay trường học 11 rưỡi mới đóng cổng, liền ra ngoài thả lỏng thư giãn. Được rồi, chúc mừng ngươi a, lại đứng đầu khối! Ha ha.” Hồ Lực Quân cười nói.

Lục Hiên cúi người, đánh ra một bóng đẹp, tùy tiện mà đáp lại một câu: “Cám ơn,bài kiểm tra nhỏ mà thôi.”

“Oa nga, tuyệt vời!” Hồ Hữu Quân vỗ tay, lại muốn đi khoác vai Lục Hiên, Lục Hiên lại đúng lúc xoay người, hắn chỉ đành phải xấu hổ mà nửa đường thu hồi tay về, sửa thành đang thưởng thức ngắm nghĩa gậy đánh bi-a, “Thế nào, đánh với ta một bàn?”

“Hồ lão sư, ta cùng Lục Hiên năm ván ba thắng, mới chỉ đánh ván thứ hai thôi.” Sở Vũ vừa xoa gây bi-a, vừa lộ ra biểu tình cười như không cười nhìn Hồ Lực Quân.

“Ha ha, như thế a, vậy không sao, các ngươi tiếp tục chơi, ta xem thôi, ai thua đến lượt ta thế nào?” Hồ Lực Quân tự quyết định chủ ý lại dựa vào bàn không đi.

“Hồ lão sư không đi cùng với bằng hữu của ngươi chơi?”

“Bọn họ còn nhiều người mà, không sợ thiếu một mình ta.”

Lục Hiên đang muốn nói tiếp giải quyết cho xong, đột nhiên bị một trận huyên náo bên ngoài cắt đứt, nguyên lai là có một học sinh cao trung bị một đám lưu manh thường gây chuyện ở gần đây chặn đánh ở góc phố đối diện, đang đánh túi bụi.

“Di, này không phải là đồng phục Nhất Trung chúng ta sao? Thế nào một học sinh Nhất Trung lại cùng lưu manh đánh nhau? Thực sự là học sinh không tốt.” Hồ Lực Quân nghiêng người nhìn xuống, xem thường mà mở miệng thối nói một câu.

Sở Vũ ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên kinh ngạc nói: “Kia không phải Mục Xán sao? Hắn làm sao lại….”

Hắn còn chưa nói hết, chỉ thấy Lục Hiên bỗng nhiên giật lấy cây gậy đánh bi-a của hắn, như gió mà nhảy ra ngoài, không nói hai lời chen vào đám người, đem một gậy bi-a nhét vào trong tay Mục Xán, tiếp đó vung gậy lên, không chút nào nương tay.

“….ở chỗ này….” Sở Vũ ngơ ngác mà đem lời nói cho hết, cùng Hồ Lực Quân hai mắt nhìn nhau, đều nghĩ không ra Lục Hiên luôn nhã nhặn hữu lễ vậy mà cũng sẽ có một mặt bạo lực như thế.

Chân mày Sở Vũ cau lại, nhưng con mắt Hồ Lực Quân lại quỷ dị mà phát sáng, thật giống như là mèo ngủi được mùi tánh.

Người xem náo nhiệt càng ngày càng đông, Dư Tư Vĩ và Ngô Tuấn Kiệt cũng đã đi tới, sau khi thấy rõ người đánh nhau là ai, hú lên quái dị: “Kháo! Lục Hiên sao lại theo chân bọn họ đánh nhau?” Nói xong cũng muốn tiến lên.

Sở Vũ lúc này mới khôi phục lại tinh thần, một phen kéo hai người lại, “Đừng kích động!”

Ngô Tuấn Kiệt ánh mắt xem thường, mắng: “Kháo! Sở Vũ ngươi có phải là nam nhân hay không a, thấy bạn thân chịu đòn cũng không vào cuộc?!”

Sở Vũ không nhìn hắn, xoay người đã hướng phía bên trong chạy đi, mà Ngô Tuấn Kiệt và Dư Tư Vĩ thì không nói hai lời đã hướng qua góc phố, gia nhập chiến cuộc hỗn loạn.

Chỉ chốc lát sau, ông chủ Thủy Trung Ương (tên của quán bi-a) đã cùng với Sở Vũ bước nhanh ra, ông chủ sau khi thấy rõ người mở miệng đã mắng: “Ai ở địa phương của ta dương oai?”

Mấy tên lưu manh vốn đang đánh đến khí thế ngất trời nghe vậy không tự chủ mà quay lại, đợi thấy rõ ai là người đã nói, rõ ràng đã co rúm lại một cái, đều ngừng lại, xoay người sợ sệt mà nhìn ông chủ Thủy Trung Ương đứng ở cửa——–người gọi là Lực ca, rối loạn mà giải thích nói: “Lực ca, nào dám,nào dám…..đây ….đây đều không phải là….không phải…..”

Lục Hiên sát cằm một cái, quần áo trên người có chút mất trật tự, nhưng còn chưa đến mức chật vật, Mục Xán xem ra lại tương đối thê thảm, không chỉ trên mặt có rất nhiều chỗ xước da cùng bầm tím, khóe miệng còn bị rách, ngay cả khuy áo cũng bị rớt mất hai cái, thở phì phò đứng ở bên cạnh Lục Hiên, ánh mắt giống như lợi kiếm (thanh kiếm sắc bén) mà trừng mắt nhìn lưu manh đang vây trước mặt cậu.

So với bọn hắn, năm sáu tên lưu manh kia lại càng không chịu nổi, đều là mắt mũi sưng vù, tóc tai lộn xộn, máu mũi bắn tung tóe khắp nơi, lúc này vẻ mặt còn có vẻ lo sợ không yên.

“Các ngươi làm cái gì đây? Khách của ta ở nơi này cũng dám động?”

“Không phải….Không phải thế, là mấy tiểu tử này tự nhiên chạy đến đánh người!” Một người trong đám lưu manh chỉ vào Lục Hiên cùng bọn Ngô Tuấn Kiệt vội vàng phân biệt.

Ngô Tuấn Kiệt cùng Dư Tư Vĩ, Lục Hiên, Mục Xán dựa sát vào nhau, Ngô Tuấn Kiệt thấp giọng nói một câu: “Các ngươi thế nào?”

Lục Hiên lắc đầu, biểu thị không sao cả.

Sở Vũ cười lạnh một tiếng, nói nhỏ với Lực ca vài câu, Lực ca “hừ” một tiếng, “Mấy người các ngươi đi theo ta.”

Mấy tên lưu manh ngươi nhìn ta ta nhìn người, do dự bất động, Lực ca đã xoay người hướng bên trong đi vào, bọn họ lại nhìn nhau một hồi, cuối cùng vẫn kiên trì đi theo cùng.

Lục Hiên lấy ngón tay lau đi vệt máu ở khóe môi, hướng Sở Vũ nhìn lại, Sở Vũ ngầm hiểu gật đầu, xoay người đi vào. Mọi người vây xem thấy không còn náo nhiệt để xem, tốp năm tốp ba tản ra.

Dư Tư Vĩ, Ngô Tuấn Kiệt nhìn bóng lưng Sở Vũ lại nhìn bộ dạng chật vật của Lục Hiên, hồ nghi nói: “Lục Hiên, đây là có chuyện gì?”

Lục Hiên cười vỗ hắn một cái, “Đủ nghĩa khí.”

Dừng một chút, lại nói, “Các ngươi có làm sao không?”

Ngô Tuấn Kiệt giả bộ tiếc hận mà thở dài, “Làm sao! Còn không có nóng người đâu, Sở Vũ đã đem Boss cuối cùng ra dọn sạch! Thật không thú vị!”

“Đúng vậy, còn chưa khởi động đủ tay chân.” Dư Tư Vĩ ở bên cạnh cười tiếp lời, nhưng sắc mặt trắng bệch lại bán đứng khẩn trương của hắn hiện giờ, tỏ rõ là hắn còn đối với một màn ban nãy có chút rùng mình.

Quả nhiên, sau khi nói đùa lập tức liền nghiêm mặt hỏi: “Ta nói Lục Hiên, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?”

Lục Hiên cười, “Ta cũng còn không có biết rõ ràng, ngày mai hỏi Sở Vũ đi. Được rồi, ta về trước, các ngươi có muốn cùng về không?”

Dư Tư Vĩ và Ngô Tuấn Kiệt trao đổi một ánh mắt, tập thể lắc đầu nói: “Chúng ta chờ Sở Vũ, ngươi trên đường cẩn thận.” Hai người không hiểu thế nào mà cùng Lục Hiên đánh một trận, nếu như không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, khẳng định là cả ngủ cũng ngủ không ngon.

Lục Hiên làm một cái thủ thế OK, vỗ vỗ bả vai hai người, tiếp đó đi tới trước mặt Mục Xán, yêu thương mà xoa xoa khuôn mặt đã trung một quyền nên có chút sưng đỏ của cậu, “Tiểu Xán, ngươi có khỏe không?”

Mục Xán quay sang, tránh được tay hắn, thanh âm buồn bực nói: “Không tệ.” Dừng một chút lại hỏi, “Ngươi cũng không biết nguyên nhân, vì cái gì lại giúp ta?” Lục Hiên lộ ra cái dáng tươi cười ấm tận lòng người, “Này còn cần lý do?” Mục Xán ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi đen kịt thẳng tắp nhìn vào sâu trong ánh mắt hắn, giật giật cánh môi, lại không biết nên nói cái gì.

Lục Hiên trầm mặc một hồi, nói: “Đi nhà của ta đi.”

Mục Xán quay đầu, giọng nói khản đặc bởi vì đau đớn mà có phần mơ hồ, “Không được, đã khuya rồi.” Lục Hiên phì cười: “Ngươi đều đã như vậy rồi, làm sao quay về trường? Ngươi tính nửa đêm đều ở chỗ giáo vụ trải qua sao?”

Mục Xán cúi đầu không nói lời nào.

“Tiểu ngốc qua.” Lục Hiên thở dài một hơi, thoáng cái đem cậu kẹp vào cánh tay, đẩy cậu đi lên phía trước, “Đi thôi.” Ngữ khí quả quyết, toàn bộ đều không cho hắn có chỗ để chối từ.

Hồ Lực Quân vẫn luôn đứng ở Thủy Trung Ương nhíu lông mày, lộ ra một vẻ mặt có chút suy nghĩ.