Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân

Chương 37: Du viên (dạo chơi công viên)




Chuyến tàu tiếp tục tiến về phía trước, người mua vé đứng phần lớn đều ngồi trên chiếu, hoặc dựa vào vali hành lý, hoặc dựa vào ghế dựa nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ có Lục Hiên vẫn còn đứng.

Muốn hắn giống như những người khác không hề có hình tượng mà ngồi ở trên hành lang, việc này đương nhiên là chuyện không có khả năng.Mục Xán ở bên trong biểu thị muốn cùng hắn đổi chỗ, để hắn ngồi,còn mình đứng, liền bị hắn quyết đoán cự tuyệt.

Mục Xán cái người này nhất định chính là sâu ngủ đầu thai, vừa đến 10 giờ tối đã không chống mắt nổi, Lục Hiên sao có thể để hắn đứng?

Những người khác thì vẫn đang chơi bài chống buồn ngủ cùng mệt mỏi.

10 rưỡi, Mục Xán mơ mơ màng màng tỉnh lại, dụi dụi con mắt khô khốc, nhìn đi nhìn lại xung quanh, phát hiện chỗ ngồi bên cạnh đều trống,không khỏi có phần ngạc nhiên. Nhớ tới Lục Hiên còn đang đứng, vội vàng quay đầu tìm người, lại phát hiện Lục Hiên cũng không thấy đâu nữa.

“Bọn họ đi mua thêm vế giường mềm rồi.” Hà Phong Duệ ngồi đối diện hắn giải thích nói.

“Nga.” Mục Xán cúi đầu xuống.

Ngay lúc đó, Lục Hiên cầm vé đã đi tới. Lục Hiên vỗ nhẹ Mục Xán một cái, vừa đem vé cho hắn, vừa nói: “Tiểu Xán, có giường mềm trống, ta mua thêm tới hai vé, ngươi qua đó ngủ đi, Sở Vũ bọn họ đã ngủ rồi.” Lại hướng Hà Phong Duệ nói, “Ngươi ngồi ở chỗ Tiểu Xán đi, có cái bàn nhỏ có thể dựa vào nghỉ ngơi, chúng ta qua bên kia.”

“Được.” Hà Phong Duệ cười gật đầu.

“Vậy chúng ta đi đây, bye bye.”

“Bye bye.”

Sau khi Mục Xán đứng lên, Hà Phong Duệ liền ngồi xuống chỗ cậu, chỗ còn trống liền trở thành phúc lợi cho người mua vé đứng.

Đãi ngộ của vé giường nằm cùng vé ngồi căn bản không phải cùng một cái đẳng cấp, Mục Xán sớm đã chống không nổi mắt, gần như là nằm xuống liền ngủ.

Sáng sớm tiếng chuông trên tàu vang lên, khi Mục Xán mở mắt, phát hiện Lục Hiên đã rửa mặt xong xuôi trở lại, hắn cười đem bàn chải đánh răng khăn mặt vừa mới mua đưa cho Mục Xán, nói: “Nhanh đi rửa đi, chúng ta ăn bữa sáng.”

“Nga.” Mục Xán dụi dụi con mắt, giơ cổ tay lên xem giờ, ” Vẫn còn sớm như vậy.”

Lúc đi tới phòng ăn, một nữ hài tử mặc áo len trắng lớn lên rất thanh tú hướng Lục Hiên vẫy tay: “Ở đây!”

Lục Hiên kéo Mục Xán đi qua, ngồi xuống vị trí bên cạnh Sở Vũ bọn họ chờ người.

Sở Vũ quay đầu, mặt lộ vẻ mờ ám mà nói nhìn không ra ngươi lại có phong độ thân sĩ như vậy, Lục Hiên chỉ cười.

Đến lúc này Mục Xán mới biết được thì ra đêm qua Lục Hiên thế nhưng căn bản không đi giường nằm ngủ, hắn đem vé của mình tặng cho nữ sinh tên là Lâm Nhược Hạ trước mặt này.

“Tiểu Xán, giới thiệu cho ngươi, cháu gái lão chiến hữu của ông nội ta, cũng là bạn cùng lớp của ta cùng hảo bằng hữu Lâm Nhược Hạ, Nhược Hạ, bạn thân ta Mục Xán.”

Lâm Nhược Hạ gật đầu, khéo léo cười tươi: “Chào ngươi!”

Mục Xán hướng nàng gật đầu, liền ngồi ở một bên vùi đầu ăn bữa sáng, mà hai người Lục Hiên cùng Lâm Nhược Hạ lại vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Không biết vì cái gì, nhìn bộ dạng nữ sinh kia cùng Lục Hiên cười cười nói nói, Mục Xán ấy vậy mà lại cảm thấy trong ngực có chút khó chịu.

Cháu gái lão chiến hữu của ông nội? Lục Hiên cùng nàng quan hệ rất tốt sao? Chính mình vậy mà một chút cũng không biết.

Đúng vậy, cậu đối với Lục Hiên hiểu rõ nhiều sao? Để tay lên ngực tự hỏi, thực sự không nhiều lắm. Từ sau khi phân lớp, cậu ngay cả trong lớp của Lục Hiên cũng không rõ ràng lắm, hắn cùng vài người nào quan hệ tương đối tốt,hắn có bao nhiêu bằng hữu….Cho tới nay, dường như đều là Lục Hiên đơn phương mà tiến vào cuộc sống của cậu, tới lý giải cậu.

Khi nghĩ như vậy, Mục Xán cảm thấy có chút buồn phiền.

Chờ sau khi bọn hắn ăn xong bữa sáng trở lại toa hành khách, phát hiện rất nhiều người đã ngã trái ngã phải mà ngủ.

Lục Hiên cùng bọn Sở Vũ đóng gói một chút đồ ăn sáng đem phân cho học sinh ngồi gần đó. Mặc dù ngồi trên tàu hỏa suốt một đêm, nhưng vừa nghe có bữa sáng để ăn, những thiếu niên thiếu nữ này vốn đang uể oải ủ rũ liền sống lại.

Khi tàu chạy đến Bắc Kinh đã gần 8 giờ sáng, mọi người lúc đầu vốn đã sớm quyết định xong khách sạn,sau khi phân phòng liền giải tán nghỉ ngơi, buổi chiều các lớp chia nhau hành động.

Trạm thứ nhất của Cao nhất bọn họ đi vườn hoa của hoàng gia cũng khá nổi tiếng Di Hòa Viên. Bên trong vườn lấy phong cảnh Tây Hồ Hàng Châu làm bản gốc, hai bên bờ mặc dù không thấy những dãy liễu xanh râm mát mùa hè,nhưng vẫn không mất phong vận, nếu không có tầng băng dày kết trên mặt hồ, quả thực muốn làm người ta có ảo giác đã đi tới vùng sông nước Giang Nam.

Dọc đường đi,bên trong vườn du khách gần như hơn một nửa đều xuống hồ Côn Minh đi trượt băng, chúng học sinh thấy đều chộn rộn ngo ngoe. Lão sư mang đội nhìn thấy biển cảnh báo “Mặt băng nguy hiểm” cắm ở bên cạnh, cảm thấy trách nhiệm to lớn, liền kiên quyết không chịu cho chúng đệ tử xuống dưới.

Lại đi một đoạn, chúng đệ tử chỉ thấy một bên hồ du khách bên trong “vù vù” mà từ bên cạnh mình trượt qua, lòng càng ngứa ngáy khó nhịn, sau một phen thảo luận cuối cùng đem nhiệm vụ gian khổ thuyết phục lão sư mang đội ký gởi lên người Lục Hiên và Sở Vũ hai báu vật trong lòng thầy cô.

Lục Hiên và Sở Vũ bản thân cũng rất muốn cảm thụ một chút cảm giác hành tẩu trên mặt hồ Côn Minh, vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ, bao vây lão sư mang đội thuyết phục. Lão sư mang đội thật sự là không lay chuyển được hai người, lại nhìn mặt băng một chút,đã thấp thoáng thấy bùn rồi, chứng minh nước hồ chỉ cao có hai mươi cm trở xuống, dù cho băng có thực sự nứt ra, hẳn là cũng sẽ không có nguy hiểm lớn gì, lúc này mới thả ra cho mọi người xuống hồ.

Chúng đệ tử như được lệnh đặc xá, nhao nhao như ong vỡ tổ, hò hét một tiếng xuống hồ, hai lão sư mang đội ở phía sau hổn hển mà hô to: “Không được đi xa! Không được đi xa! Tập thể hành động! Tập thể hành động!”

Mọi người còn nghe thấy sao? Trước đó bị ràng buộc không có biện pháp, một khi đứt cương, mỗi người bọn họ đều có thể hóa thân thành ngựa hoang thoát cương.

Cũng may vẫn còn có đệ tử thân thiết giữ ở bên người, chính là hai đại báu vật Cao nhất —— Lục Hiên và Sở Vũ.

Sở Vũ an ủi nói: “Lão sư, đừng lo lắng, cũng đã lớn như vậy rồi,không xảy ra chuyện được.”

Trong khi Sở Vũ nói chuyện Lục Hiên cũng cấp cho hai lão sư ánh mắt cam đoan.

Hai lão sư nhìn nhau, đành phải bất đắc dĩ phân phó Lục Hiên và Sở Vũ hai người trước khi trời tối nhất định phải đem chúng đệ tử đều lùa về chuồng.

Lâm Nhược Hạ lúc đầu đứng cùng một nữ sinh lớp 2 tên là Hồ Tiểu Tây, sau khi thấy Lục Hiên cũng xuống, nàng liền đột nhiên trượt chân, suýt nữa ngã sấp xuống, Lục Hiên vội vàng đỡ nàng.(L: con nhỏ này =”=#)

Nàng lập tức cười hướng Lục Hiên xin giúp đỡ: “Oa, rất trơn a, thật là khủng khiếp, Lục Hiên, ngươi có thể kéo ta một lúc được không?”

Lục Hiên cười: “Đương nhiên, nếu như ngươi không sợ bị hiểu lầm.”

Lâm Nhược Hạ hoạt bát mà lè lưỡi, một tay nắm lấy Hồ Tiểu Tây, một tay rất tự nhiên mà kéo lấy tay Lục Hiên: “Ai cũng biết ngươi thích nhất giúp đỡ người khác.” Mà Hồ Tiểu Tây ở bên cạnh nàng lại len lén mà hé miệng cười. Trên thực tế ở lớp 2 của bọn họ, tất cả mọi người thường hay trêu đùa Lục Hiên và Lâm Nhược Hạ, hai người đứng chung một chỗ, cũng xác thực rất trai tài gái sắc.

Lục Hiên cười cười, không nói cái gì nữa, đối với hắn mà nói, việc này vẫn còn chưa tính là cái gì. Mặc dù trong lớp có đôi khi cũng có chút lời trêu đùa không phong nhã nhưng cũng không thương tổn đến ai truyền vào tai bọn họ, nhưng hai đương sự một chút cũng không có giác ngộ né tránh. Với Lục Hiên mà nói, tự nhiên là lòng dạ thẳng thắn vô tư chuyện nhảm không có gì đáng kể,nhưng với Lâm Nhược Hạ mà nói, lại lờ mờ còn có chút thầm vui mừng.

Lâm Nhược Hạ nhìn Lục Hiên,bình thường nói với hắn một hai câu, chỉ cảm thấy hắn cười bất cứ lúc nào cũng đều ấm áp ôn hòa như vậy. Nhưng nàng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra, vẻ tươi cười này giống như ánh mặt trời rơi rớt trên mặt băng, mặc dù ấm áp, cũng rất xa xôi.

Mục Xán nhìn bọn họ một cái, không rên một tiếng mà một mình đi lên phía trước, ánh mặt trời đem bóng dáng của hắn kéo thành một đường đen đen.

Từ mặt băng nhìn Thập Thất Khổng kiều* cùng các công trình bên hồ lại có một phiến phong tình. Có lẽ sau khi tự do đi ngang qua hồ Côn Minh, ngay cả đường cũng rút ngắn hơn nửa, ngắn ngủi hơn ba giờ, một đám người đã đi dạo xong hết Di Hòa Viên lớn như vậy.

[(*) Giữa hồ Côn Minh là hòn đảo nhỏ được nối với bờ bằng một chiếc cầu vồng làm bằng đá gồm 77 nhịp có tên là Thập Thất Khổng kiều.]

Lâm viên của hoàng gia không hổ là lâm viên của hoàng gia, nhất là vào đông, rất có một cỗ cảm giác trầm lắng của lịch sử, ngoài đại khí, vẫn chính là đại khí.(L: đại khí ở đây có ý là hoành tráng to lớn có khí thế đó bà con.) Bên trong vườn tiếp nhận mấy vạn du khách vậy mà cũng không cảm thấy chật chội, ngẫm lại mấy trăm năm trước, một mảnh vườn lớn như vậy chỉ có hoàng thất nhất mạch có thể dạo chơi thực sự là xa xỉ!

Chỉ qua thời gian một buổi chiều, giữa những học sinh vốn không quen nay đã nhanh chóng trở nên quen thuộc. Bởi vì đều là những người có thành tích tốt so với bạn cùng lứa, không có sự ngăn cách khác biệt nào đáng nói, ở chung với nhau đều vô cùng tự nhiên vô cùng thoải mái vui vẻ, chỉ ngoại trừ Mục Xán trước giờ vẫn luôn không thích nhiều lời kia.

Kỳ thực Lục Hiên nhiều lần mang Lâm Nhược Hạ, Hồ Tiểu Tây chờ một đám người bên cạnh hắn tới tìm Mục Xán, muốn đem Mục Xán kéo vào tập thể bọn họ, nhưng Mục Xán cuối cùng lại bất tri bất giác rời xa mọi người.

Mục Xán một mình đi theo phía sau mọi người, nhìn mọi người vui đùa ầm ĩ, Lục Hiên cùng Lâm Nhược Hạ nói nói cười cười, lại một lần nữa cảm thụ được cảm giác trơ trọi. Cậu vốn không để ý tới việc cô lập hay không cô lập, bởi vì cậu sớm đã thành thói quen.

Nhưng hiên tại cậu lại đột nhiên phát hiện, thì ra cậu cũng đã quen với việc Lục Hiên vẫn luôn ở bên cạnh cậu nói nói cười cười.

—————————————————————————————

Bà con đây chính là Thập thất khổng kiều nhé: