Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân

Chương 3: Khai giảng ngày đầu tiên (1)




Tự học sáng sớm ngày thứ hai, khi Mục Xán đem sách trả lại cho Lục Hiên, Lục Hiên phi thường giật mình, nhịn không được hỏi:“Không hay sao?”

Mục Xán diện vô biểu tình mà nói: “Hay.”

Lục Hiên đã quen với lãnh đạm của hắn, cũng không để bụng, tiếp tục hỏi hắn: “Vậy ngươi vì cái gì không xem?”

Mục Xán bình tĩnh mà nói: “Ta đã xem hết rồi.”

“Cái gì? Ngươi đã xem hết rồi? Lẽ nào ngươi đêm qua không đi ngủ?” Lục Hiên miệng mở thành chữ O, không thể không hoảng hốt, phải biết rằng lúc trước khi hắn xem 《Bá tước Monte Cristo》cách quãng mà nói, ít cũng là xem hai,ba ngày a, làm sao Mục Xán lại có thể một ngày liền xem xong?

Hắn lại không biết rằng bởi vì nguyên nhân tiền bạc, Mục Xán rất sớm trước kia đã học được phương pháp đọc sách nhanh như gió,loại sách dày như thế này hắn cũng rất nhanh là có thể xem hết, cũng không nhất định phải mất thời gian một ngày.

Đại não con người là rất thần kỳ, chỉ cần ngươi huấn luyện nó,áp chế nó, thúc ép nó, ngươi sẽ phát hiện thì ra nó còn có thể làm đến trình độ này. Mục Xán chính là một ví dụ sống.

“Ngươi vẫn còn sách sao?” Không để ý tới kinh ngạc của Lục Hiên, Mục Xán trực tiếp chuyển chủ đề.

Lục Hiên cái thiên tài này làm ra một bộ dáng chịu đả kích lớn, đối Mục Xán vươn ra ngón cái nói: “Ngươi lợi hại! Ta vẫn còn sách, có điều không nghĩ tới ngươi xem nhanh như vậy, ngày hôm nay không mang, ngày mai cầm tới cho ngươi.”

Mục Xán gật đầu, bởi vì sách xem xong rồi,không có việc gì có thể làm hắn liền ghé vào trên bàn bắt đầu ngủ.

Từ đó về sau, Lục Hiên mỗi ngày mang tới cho Mục Xán hai quyển sách, có đôi khi là tiểu thuyết trứ danh trong và ngoài nước, có đôi khi là loại sách lịch sử《Tự trị thông giám》, 《Tam quốc chí》 này, đủ loại, cái gì cũng có. (L: Tự trị thông giám là một cuốn biên niên sử quan trọng của Trung Quốc)

Một lần hắn ngủ quên, đi vội quá,cầm nhầm một quyển 《Đường thi tam bách thủ》,hắn tưởng rằng Mục Xán nhất định sẽ không thích, ai biết Mục Xán lại có thể ngay cả 《Đường thi tam bách thủ》cũng xem đến say sưa. (L: Đường thi tam bách thủ: 300 bài thơ Đường)

Lục Hiên hiếu kỳ hỏi: ” Đây là 《Thơ đường》bản không có chú thích, ngươi cũng xem hiểu?”

Mục Xán lạnh tanh mà đáp lại: “Thơ vốn là không cần chú thích.”

Lục Hiên gãi gãi đầu, hắn từ nhỏ ở nước Mỹ, gần đây mới trở lại trong nước, mặc dù trong nhà thường mời gia sư đối hắn tiến hành giáo dục tiếng Trung nghiêm ngặt, nhưng đối với loại thơ Đường giống như cổ văn này hắn vẫn là vô cùng không lý giải nổi, có thể ở trong cuộc thi ngữ văn đạt được thành tích số một số hai, ngoại trừ dựa vào nghiên cứu hình thức kiểm tra và đặc điểm dạy học ngữ văn ra, trên cơ bản toàn bộ dựa vào đầu óc chỉ số IQ cao kia của hắn.

Hắn đọc thơ cổ từ trước tới nay đều phải nhờ vào chú thích mới có thể hiểu ý nghĩa, mà hiện tại, Mục Xán lại nói thơ vốn chính là không cần chú thích, điều này làm lòng hiếu kỳ của hắn tăng cao chưa từng thấy, vội vã truy đến cùng: “Vì sao lại nói như vậy?”

Mục Xán hiếm thấy mà nói một câu dài như vậy: “Trừ phi bên trong trích dẫn điển tích điển cố nếu không thơ chỉ phải nhớ kĩ là được, ở dưới tình cảnh thích hợp, tự nhiên sẽ hiểu ý tứ trong đó.”

Lục Hiên khiếp sợ rồi,hắn yên lặng nhìn Mục Xán một hồi, cười nói: “Thực ra ngươi rõ ràng là một hài tử thông minh.”

Đây là người thứ hai ngoại trừ lão sư Ngữ văn khen hắn thông minh, Mục Xán nhịn không được quay đầu nhìn Lục Hiên một cái, muốn từ trong mắt cậu thiếu niên được coi là thiên tài này nhìn thấy vẻ mặt khách sáo, nhưng, ánh mắt đối phương chân thành mà khiến người cảm động.

Mục Xán thực ra là một người ngoài lạnh trong nóng,che giấu dưới bề ngoài lạnh lùng ngạo mạn chính là tâm hồn giản đơn nhiệt tình của hắn. Tựa như Chu lão sư đối với hắn tốt, hắn liền liều mạng học tốt môn ngữ văn để không phụ công dạy bảo của nàng, Lục Hiên đối với hắn tốt, hắn liền liều mạng đánh bóng rổ để không mất đi người bằng hữu duy nhất này của hắn.

….

….

Lục Hiên cùng Mục Xán giống nhau, đều thuộc loại người lên lớp không nghe giảng, tự mình làm chuyện của mình, khác nhau ở chỗ,những chuyện Lục Hiên làm thông thường đều là có liên quan tới học tập, chẳng hạn như tiết Số học làm bài tập số học,tiết Anh văn làm bài tập Anh văn, mà Mục Xán cơ bản chính là đọc sách, hoặc chính là ngủ. Đây cũng là một trong các nguyên nhân dẫn đến thành tích của hai người tự nhiên chênh lệch mà khác biệt.

Sơ nhất rất nhanh mà kết thúc,Lục Hiên trước sau như một mà đứng đầu lớp, mà Mục Xán ngoại trừ ngữ văn ra, môn khác đều rớt xuống dưới mức tiêu chuẩn, miễn cưỡng xếp hạng 35 của lớp. Điểm giống nhau của hai người chính là đều đối với thành tích thế nào cũng không lưu tâm.

Nghỉ hè Lục Hiên phải về nước Mỹ, mà Mục Xán hiển nhiên rất mong đợi quay về nhà ông ngoại, bà ngoại.

Tuy rằng cha mẹ đã ly hôn, thế nhưng thói quen hằng năm nghỉ hè quay về nhà ông bà ngoại của hắn chưa từng mất đi.Cha hắn chắc là cũng không có quản tâm tư của hắn, hắn muốn đi nhà ông bà ngoại hiển nhiên sẽ không phản đối.

Suốt một kỳ nghỉ hè hắn đều ở nhà ông bà ngoại, có đôi khi giúp đỡ họ làm chút việc đồng áng, có đôi khi giúp cậu trông coi quán nhỏ, cùng người trong quán chơi cờ, mãi cho đến một ngày trước khai giảng, hắn mới trở lại cái nhà kia của cha.

Hắn hiện tại cùng cha rất ít khi nói chuyện, mẹ kế từ sau khi hắn học sơ trung cũng không có cơ hội ngược đãi hắn, em gái càng không bắt được bóng dáng của hắn, hắn giống như thực sự đã triệt để mà từ trong cái nhà kia của bọn họ lau đi dấu vết của bản thân.

Đúng vậy, là nhà của bọn họ, không phải nhà của hắn.

Hắn phân biệt đến rất rõ ràng.

Cha mỗi lần nhìn hắn đều là một bộ muốn nói lại thôi, nhưng hắn cũng không cho hắn cơ hội nói ra được lời gì.

Không, không cần thiết. Hắn một người như vậy lớn lên, cũng rất tốt.

Mẹ không có tái giá, nhưng mà quay về cái thành phố kia chỗ ông ngoại bà ngoại, khi hắn còn nhỏ đã từng đến nhìn qua hắn hai ba lần. Đối với người mẹ mà thậm chí đi cũng không cùng hắn cáo biệt, hắn cũng không có nhiều hồi ức cho lắm, lấy trầm mặc giống vậy mà đợi nàng.





Ngày đầu tiên khai giảng, một Lục Hiên nghỉ hè không gặp cho Mục Xán một cái ôm kiểu nước Mỹ, khiến cho Mục Xán mặt lạnh suýt nữa thể hiện ra một khuôn mặt đỏ chót.

Cảm tình của Mục Xán là hàm súc, hắn còn chưa có thói quen với cái phương thức chào hỏi tràn trề nhiệt tình như vậy.

Kỳ nghỉ hè này, nam hài tử trong lớp đều lớn một vòng, rất khoa trương chính là hai người Lục Hiên và Mục Xán, bọn họ một người thoáng cái đã dài đến 1m8, một người vừa được 1m74. Mục Xán sở dĩ khoa trương, đó là bởi vì hắn trước đây 1m63 cũng chưa đến.

Sau khi Lục Nhiên nhìn Mục Xán một hồi lâu, đột nhiên cười nói:“Tiểu tử, lại có thể cao nhiều như vậy, may mà ta cũng không dừng lại, nếu không sẽ bị ngươi xem thường.”

Nghe lời nói của Lục Hiên giống như anh em không hề giả bộ, Mục Xán trong lòng nhàn nhạt mà vui sướng, nhưng nét mặt lại cái gì cũng không biểu lộ ra, ngay cả đáp cũng không đáp một tiếng, chỉ chìa tay nói: “Mang sách cho ta không?”

Lục Hiên cười mắng một tiếng: “Thì ra cả kỳ nghỉ hè ngươi chỉ nhớ đến sách của ta, nửa điểm cũng không nghĩ tới ta a.”

Nhớ đến sách không phải chẳng khác nào nhớ đến chủ nhân của sách sao?

Mục Xán trong bụng nhẹ nhàng mà nói, ngoài miệng lại không có phun ra chữ nào.

“Này, cho ngươi, may mà hôm nay trước khi xuất môn ta nhớ kỹ.” Lục Hiên đem một quyển sách đưa qua.

Sau khi Mục Xán tiếp nhận nhìn lướt qua tên sách, là 《Ngưu đốn truyện ký》, sách hắn đọc trăm loại đều không chừa cái gì, miễn là Lục Hiên cầm tới cho hắn, hắn liền cái gì cũng xem.

Lễ nghi khai giảng buổi sáng qua đi, người của đội bóng rổ bọn họ lại tụ tập cùng một chỗ đánh một trận bóng rổ.

Tiết trời tháng 9, ánh mặt trời nóng rát chiếu đến cả người đều giống như bốc hơi, đám người bọn họ đây còn có thể kiên trì đánh bóng rổ một tiếng đồng hồ, thật sự là khiến kẻ khác không thể không bái phục.

Sau khi đánh bóng xong, Lục Hiên đối Mục Xán nói: “Này, mang ta đi phòng ngươi tắm rửa đi, cả người mồ hôi thối rình khó chịu muốn chết.”

Ngay khi Mục Xán do dự mở miệng, Lục Hiên đã không chút khách khí mà lôi kéo hắn đi hướng dãy nhà ký túc xá phía sau căn tin.

Ký túc xá của Mục Xán là ký túc xá mới xây hạn định sáu người ở chung, có một phòng vệ sinh độc lập và sân thượng, trong phòng một bên là tủ quần áo cùng bàn học, một bên là sáu cái giường trải từ trên xuống dưới, xem như là rộng rãi sáng sủa.

Lấy tính cách trầm mặc lãnh đạm của Mục Xán, ở trong ký túc xá tự nhiên cũng gần như tương đương với sự tồn tại của người vô hình. Thấy hắn dẫn theo Lục Hiên tiến vào, người cả ký túc xá rất bất ngờ, nhao nhao tiến tới cùng Lục Hiên chào hỏi, chờ sau Lục Hiên nói rõ mục đích đến là tắm rửa một chút, cơ hồ mỗi một người đều nhiệt tình mà muốn cung cấp sữa tắm và khăn mặt mới của mình.

Nhưng cuối cùng Lục Hiên lại cầm xà bông đã dùng một nửa và khăn mặt đã dùng qua của Mục Xán tiến vào phòng tắm. Hắn nói hắn thích tắm bằng xà bông hơn.

Thế nhưng, vì cái gì khăn mặt mới của người khác đưa cho không muốn, lại nhất định dùng khăn mặt của ta?

Mục Xán nho nhỏ mà nhíu mi, hắn là một người ở phương diện này có chút tiểu khiết phích (mắc bệnh sạch sẽ đóa). Trước khi Lục Hiên đề xuất muốn đi tắm, hắn chính là vì vấn đề này mà do dự. Nhưng mà cũng không có cách nào, tốc độ Lục Hiên nhanh đến hoàn toàn không để cho hắn có cơ hội từ chối, cho nên hắn buộc lòng phải nhịn.