Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân

Chương 18: Sau khi say rượu




(L: có phải loạn tính ko? khí khí!)

Chơi bóng xong, sắc trời đã tối, một đám người lại nhao nhao ồn ào mà đi ăn đồ nướng tự phục vụ,sau khi ăn xong lại đề nghị đi phòng KTV hát.

Mục Xán bởi vì bị Lục Hiên phái đi ra ngoài bàn phục vụ mua rượu, cho nên là người cuối cùng vào phòng, khi hắn đi vào, bên trong đột nhiên xuất hiện một cái bánh ga tô thật to cắm nến, một đám người trong đội bóng vây quanh trước cái bánh vỗ tay cùng hát, đem Mục Xán sững sờ ngay tại chỗ.

“Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ…”

Mục Xán trong bỗng nhiên cảm thấy rất cảm động, năm ngoái Lục Hiên cũng muốn giúp hắn làm sinh nhật, thế nhưng lại tính sai thời gian, hắn (Lục Hiên) cho rằng sinh nhật của hắn giống như trên giấy chứng minh thư, kỳ thực chứng minh thư so với ngày sinh nhật thực sự của hắn chậm hơn bốn ngày, chính là như thế, Lục Hiên lại vững vàng nhớ kỹ.

“Ha ha, thế nào rồi, tiểu Xán, choáng váng a? Đừng quá cảm động nữa, mau thổi nến đi!” Lục Hiên nở nụ cười.

Nén chặt xúc động trong lòng, Mục Xán gật đầu, cúi người thổi tắt nến.

Mọi người không ngờ còn tặng hắn một chiếc bút máy Parker làm quà sinh nhật. Sau đó một đám lại điên cuồng mà chơi tiếp,vừa gặp lúc kì thi kết thúc, tinh thần thoải mái, sao lại không hảo hảo mà buông thả một lần? Sinh nhật Mục Xán chẳng khác nào cho bọn họ một cái cớ để mặc sức chơi.

Chỉ thấy hai nam nhân quái thanh quái khí (L: giọng khó nghe) mà chọn tình ca của tình nhân hát song ca làm cho mọi người đều cười phá lên, trát bánh ga tô, phun rượu bia, hát loạn kêu loạn, trên người mọi người đều trát đầy bơ và rượu bia, bẩn như vậy. Mà Mục Xán là nhân vật chính đêm nay liền bị một đám người chuốc (rượu bia) đến thất điên bát đảo, may mà Lục Hiên thay hắn cản không ít rượu, hơn nữa Mục Xán ngày thường chung quy luôn là cái bản mặt cứng ngắc ngôn từ bất thiện, cho nên người khác không dám quá mức, nếu không khẳng định đã ngã ngay tại trận.

Tha cho hắn là như thế,nhưng lúc tan cuộc, Mục Xán đều đã không phân biệt được phương hướng, mơ hồ nhớ được Lục Hiên hình như thanh toán không ít phí vệ sinh KTV, kế tiếp trở về nhà như thế nào, tiến vào cửa như thế nào….Hắn đều không nhớ rõ.

Khi hắn mơ mơ hồ hồ có chút ý thức, đã ở trong bồn tắm lớn trong phòng rồi.

Máy điều hòa trong phòng mở rất thấp, thế nhưng nước trong vòi hoa sen chảy ra lại nóng, trong hơi nước mờ mịt lượn lờ Lục Hiên hình như đang giúp hắn cởi quần áo, tháo thắt lưng ….

Hắn bỗng nhiên tỉnh, đưa tay bắt được tay Lục Hiên đặt ở bên hông hắn. Lục Hiên thong thả mà lại kiên quyết thoát ra khỏi tay hắn,nắm ngược lại hắn, khuôn mặt Lục Hiên cách hắn rất gần, ở một bên, hô hấp hòa vào nhau nhìn hắn.

Hơi thở của Lục Hiên nóng rực mà gần như muốn đem người làm bỏng, hai người cùng chen chúc trong bồn tắm lớn, hơi nước bốc lên, hắn chỉ cảm thấy ngay cả khuôn mặt Lục Hiên dường như cũng tràn ngập sương mù. Khi hắn còn chưa có hoàn toàn phản ứng được, quần áo trên người đã đều bị Lục Hiên cởi hết.

“…..Ngươi đều nôn bẩn….Ta giúp ngươi rửa sạch…..” Lục Hiên nói như thế,nhưng đôi mắt lại giống như lang (sói) mà nhìn chằm chằm từng tấc da thịt bại lộ trong không khí của hắn.

Tác dụng của rượu vang đỏ mỗi lúc mỗi lúc mà bắt đầu bộc phát ra, hắn chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng choáng váng,ngũ quan góc cạnh cân đối của Lục Hiên, đôi mắt sâu không thấy đáy,không ngừng phóng đại ở trong tầm mắt hắn, phóng đại, lại phóng đại. Lục Hiên hình như đang giúp hắn kì cọ tắm rửa vết bẩn, tay kia ở trên lưng hắn chà sát, lại từ từ đi xuống, trượt tới phía trước của hắn…Những nơi bị quét qua phảng phất như bị châm lên một ngọn lửa, làm hắn gần như muốn cháy rực lên, khó chịu vô cùng, hắn muốn vẫy vùng né tránh, nhưng toàn thân mềm đến không có chút sức lực nào.

Tửu lượng của hắn rất kém, hôm nay lại uống rất nhiều.

Hắn cảm thấy bản thân nhất định là sinh ra ảo giác rồi, nếu không vì sao hắn có thể thấy ánh mắt Lục Hiên tràn đầy thâm tình và sủng nịch?

Lục Hiên thâm tình không chút che giấu mà nhìn chằm chằm hắn, hô hấp nặng nề hòa với hơi nước nóng trên đỉnh đầu từng đợt mà đánh vào trên mặt hắn. Lục Hiên đưa tay nâng cằm hắn lên, dùng đầu ngón cái từng chút từng chút vuốt ve cánh môi mềm mại của hắn, tản mát ra *** và kìm nén cho dù là thiếu niên ngây thơ đi nữa cũng có thể cảm giác được.

Mục Xán cảm thấy lo lắng, muốn quay đầu, thoát khỏi loại tình tự không bị tư duy không chế này, thế nhưng dường như khát vọng càng nhiều, tiếng tim đập vang dội gần như đánh trống, cả người dưới tay Lục Hiên không chịu khống chế run rẩy, một loại tình tự không cách nào áp chế dường như muốn phá đất mà chui ra, cảm giác dòng điện tóe ra từ đại não truyền tới mỗi ngõ ngách trong cơ thể, khô nóng thống khổ đến gần như muốn đem người bức điên.

Tay Lục Hiên đột nhiên di chuyển xuống làm bụng dưới của hắn ầm ầm mà nóng lên.

Mục Xán mạnh mẽ mở to con mắt đang híp lại với nhau, nghiến răng nghiến lợi, “Lục Hiên….ngươi làm ta thấy không bình thường chút nào…” Mất một lượng lớn sức lực hắn mới ở trong đầu váng mắt hoa hô lên cái tên lúc này làm hắn cảm thấy vô cùng xa lạ lại hết sức quen thuộc này.

Biểu tình của Mục Xán….Càng muốn nhìn nhiều hơn….

Lục Hiên nặng nề mà phun khí, “….Xán….Xán…..Ta rất muốn….Ngươi chưa từng thử qua sao?”

“….Ân?”

“Chúng ta thử xem…..” Tiếng Lục Hiên ở phía trên hắn giống như ma huyễn mà vang lên.

“Cái…..” Lục Hiên mạnh mẽ phủ xuống thân, chữ “gì” cuối cùng bị bịt chặt trong miệng. (L: đã hôn a các đồng chí.)

Thiếu niên mười sáu tuổi trong nháy mắt ngốc trệ, hắn cảm thấy chính mình nhất định là đang nằm mơ, vô thức mà nhắm chặt hai mắt lại, khép miệng lại, ngưng hô hấp.

Thế nhưng loại cảm giác ướt át và mềm mại rõ ràng trên môi này không ngừng nhắc nhở hắn đây không phải là mơ, đối phương tựa hồ đang thử thăm dò đòi lấy càng nhiều. Sự tình phát triển vượt quá tưởng tượng, Mục Xán hoàn toàn choáng váng, sau đó trong nháy mắt kia hắn cảm thấy có một thứ gì đó đáng sợ muốn từ bên trong thân thể chui ra, ấm áp trên người đột nhiên biến mất.

Lục Hiên mạnh mẽ đứng lên, lui lại hai bước, ngồi trên sàn gạch ồ ồ mà không ngừng thở gấp.

Mục Xán hai tay chống lên bồn tắm, ngẩng đầu lên, xuyên qua màn hơi nước nhìn Lục Hiên quần áo tuy rằng không ngay ngắn nhưng vẫn cứ hoàn hảo.

Khuôn mặt hắn ầm ầm đỏ lên, giống như tôm hấp chín, đầy đầu đều là xấu hổ ——— thì ra ở nơi này chỉ có hắn là trần trụi.

“….Nơi này quá nhỏ…Ta đi phòng khác tắm….” Tiếng Lục Hiên tràn đầy từ tính, một chút cũng không giống như hắn ngày thường, phảng phất như là cố gắng khắc chế loại *** (= =|||) này lắng xuống, sau khi nói xong câu này hắn liền luống ca luống cuống mà chạy ra khỏi phòng tắm.

Mục Xán thở gấp nhìn bóng lưng hắn biến mất sau cánh cửa, cảm giác tê dại vương lại trên môi còn chưa có mất đi, cảm giác mất mát lại như dời núi lấp biển mà kéo tới (L: ý nói là mạnh mẽ kéo tới). Sau đó hắn nhẹ buông tay, lại ngã vào trong bồn tắm, mặc cho nước ấm áp không ngừng rơi trên người.

Ở phòng tắm kia, Lục Hiên dứt khoát mở nước lạnh lạnh buốt rửa sạch đầu óc, tuy rằng là ngày mùa hè, thế nhưng lạnh giá bất thình lình vẫn làm hắn không tự chủ được mà đánh một cái rùng mình.

“Không được…..Không được…..” Lục Hiên một tay chống lên mặt tường lát gạch men sứ, một tay đè chặt đầu, khẽ lẩm bẩm, lặp đi lặp lại thôi miên chính mình.

“Ta nhất định là điên rồi….Hắn sẽ không tha thứ cho ta…”

Khi hắn thật vất vả chỉnh đốn lại tâm tình lại lần nữa tiến vào trong phòng, phát hiện Mục Xán lại vẫn chưa từ phòng tắm đi ra.

Đột nhiên trong lúc đó, hắn nhớ tới hắn lại có thể đem Mục Xán uống say ném vào bồn tắm! Trong nháy mắt, toàn thân bị dội một trận ớn lạnh, dập tắt toàn bộ dục vọng, hắn mạnh mẽ đẩy cửa phòng tắm ra, lại vừa vặn thấy thiếu niên mười sáu tuổi kia đã ở trong bồn tắm say sưa mà ngủ, nước chảy gần như sẽ tràn qua chóp mũi hắn.

Lục Hiên tiến lên một bước lớn tắt vòi hoa sen đi, đem Mục Xán từ trong bồn tắm vớt lên, cầm lấy khăn tắm ở một bên lau người cho hắn, Mục Xán ở trong mơ mơ màng màng nửa mở con mắt nhìn hắn, tiếp đó lại nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Lục Hiên ôm lấy hắn đặt ở trên giường trong phòng, thay hắn mặc quần áo lại đắp chăn xong xuôi, ngơ ngác ở bên gường nhìn hắn thật lâu, sau đó thở sâu, dứt khoát kiên quyết mà mở cửa đi phòng khách ngủ.

Ngày thứ hai khi Mục Xán tỉnh lại đã là buổi trưa rồi, sau khi say rượu đầu đau muốn nứt ra, trí nhớ đêm qua loáng thoáng mà hiện ra trong đầu, thế nhưng lại không chắc chắn, vừa như là thực sự, lại vừa giống là mơ.

Hắn chỉ cảm thấy trong lòng từng trận từng trận nóng lên, lắc đầu, đứng lên mặc quần áo đẩy cửa đi ra ngoài tìm Lục Hiên, lại khắp nơi không tìm thấy bóng dáng của hắn, sau đó ở trên bàn cơm trưa đã bày sẵn hắn trông thấy mảnh giấy Lục Hiên để lại cho hắn.

“Xán, ta đi Mỹ. Khai giảng gặp lại. ___ Hiên” (L: từ lúc nào xưng hô lại lược bớt chữ đi thế, ms đầu chương còn tiểu Xán, Lục Hiên gì gì đó)

Hắn….Vậy mà đi rồi? Không chào một câu đã đi rồi?

Mục Xán thất thần trong nháy mắt.

Mà lúc này ở trên 10000 mét trên không, Lục Hiên ngồi ở khoang hạng nhất nâng đầu, vẻ mặt ảo não. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn chạy trối chết. Nếu như Mục Xán tỉnh lại mà lại không bằng lòng tha thứ cho hắn, hắn nhất định sẽ hận chết bản thân, cho nên hắn chỉ có thể giống như đà điểu chạy trốn.

———————————–

Thế là Xán Xán đáng yêu của chúng ta đã mất đi nụ hôn đầu, nhưng nói trk nhé, mn cũng đừng kỳ vọng gì nhiều sẽ có sự thay đổi vượt trội gì trong cảm tình giữa 2 người so với trước đây, ai….ngồi edit mà sốt hết cả ruột với cái đôi này T.T