Dự tính ngày sinh cũng đã đến gần, thời gian đó Tô Mộc Cầm cũng đã xin phép nghỉ việc ở công ty để chờ đến ngày sinh.
Nghe Nhan Miêu nói, khi sinh con sẽ rất đau, lúc đó nhất định phải kéo Thẩm Tư Thanh vào, thỏa sức mà mắng chửi hay cấu véo hắn ta. Còn không nhất định khi sinh xong sẽ rất kiệt sức.
Nhan Miêu còn nói, khi sắp sinh, bụng cũng sẽ rất đau, giống như cảm giác hiện giờ của cô, nhưng phải đợi thêm một tuần nữa mới đến thời gian sinh con, vì thế cô chờ thêm xem như thế nào, nhưng tới đêm hôm đó, bụng của cô liền bắt đầu đau.
Vừa bắt đầu cũng không phải là rất đau, mà cảm giác giống như mấy ngày trong kỳ kinh nguyệt, ngang hông có chút ê ẩm, hơn nữa còn là đau từng trận một.
Tô Mộc Cầm còn tưởng rằng do cô mang bụng to nên bị mệt, cũng không quá để ý nhưng qua một lát, cảm giác đau đớn càng mạnh hơn, hơn nữa khoảng cách giữa từng đợt cũng ngắn hơn, lúc này Tô Mộc Cầm mới nghĩ đến có thể là cô sắp sinh, vội vàng bò dậy, bật ngọn đèn nhỏ đầu giường.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Tư Thanh cũng không dám ngủ quá sâu, chỉ sợ vợ cùng đứa bé xảy ra chuyện, Tô Mộc Cầm vừa động hắn liền tỉnh dậy, vội vàng hỏi, "Bà xã, em muốn uống nước hay đi vệ sinh?"
"Em… Đau bụng… Giống như sắp sinh…" Tô Mộc Cầm nhăn mày, vừa ôm bụng vừa nói.
"Cái gì? Sắp sinh? Không phải còn hơn một tuần nữa mới tới ngày sinh dự tính sao?" Thẩm Tư Thanh vừa nghe cô nói sắp sinh, lập tức giật mình chấn kinh, vội vàng gấp gáp hỏi.
"Em cũng không biết nữa, có thể là sinh sớm thì sao?!" Tô Mộc Cầm lo âu nhìn Thẩm Tư Thanh trả lời, nhưng cô vừa nói xong thì cảm thấy có một trận đau đớn giống như bị một chiếc xe tải đằn qua, khiến cho khuôn mặt cô tái mét, mồ hôi trên trán như thác lũ chảy xuống, cô vội vàng nắm tay Thẩm Tư Thanh, luống cuống nói, "Tư Thanh! Bụng em đau quá!"
Thẩm Tư Thanh nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, lúc này hắn còn mặc nguyên bộ đồ ngủ, không quan tâm mình đang mặc bộ đồ gì liền lập tức đưa cô đến bệnh viện.
Nằm trên giường bệnh, thật vất vả mới chịu đựng được trận đau đớn chấm dứt, Tô Mộc Cầm lúc này mới nhìn lại người đàn ông bên cạnh lên tiếng an ủi: "Tư Thanh, anh đừng quá khẩn trương, chỉ là đau bụng sinh thôi…"
Lời còn chưa dứt, một trận co thắt đã lập tức ập tới lần nữa. Tình cảnh này, Thẩm Tư Thanh sao có thể không khẩn trương chứ? Bác sĩ còn chưa tới, hắn đã vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh, muốn tự mình tìm người đến. Cũng may, hắn vừa tới cửa thì thấy bác sĩ phụ trách cùng với mấy người y tá đẩy theo giường bệnh cũng vừa chạy tới.
"Tổng giám đốc Thẩm, xin chớ khẩn trương, đây chỉ là phản ứng bình thường, tôi lập tức mang Thẩm phu nhân vào phòng chờ sinh, kiểm tra tình hình mở cửa tử cung một chút."
Thẩm Tư Thanh nhìn thấy tất cả mọi người ở đây đều có vẻ bình tĩnh, nỗi bất an trong lòng mới được hóa giải một chút. Nhưng lúc hắn ôm cô chuẩn bị mang cô đặt lên chiếc giường đẩy thì bàn tay vốn đặt ở đầu gối của cô cảm giác được một sự ẩm ướt.
"Tổng giám đốc Thẩm, nhanh lên, nhanh lên, cẩn thận một chút đem Thẩm phu nhân đặt xuống giường đi, vỡ nước ối rồi, phải nhanh chóng tiến vào phòng sinh thôi."
Bác sĩ nhìn thấy tình hình không ổn lập tức nhắc nhở Thẩm Tư Thanh lúc này vẫn đang sững sờ tại chỗ.
Hắn làm theo chỉ thị của bác sĩ, đẩy cô tiến vào phòng sinh, bàn tay nắm lấy tay cô đang run rẩy.
"Bà xã, chịu đựng một chút thôi, rất nhanh sẽ không còn chuyện gì!" Tuy nói thế nhưng bàn tay hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Tử cung co thắt dữ dội khiến Tô Mộc Cầm đau đến độ không nói nên lời, chỉ biết cắn môi, hít thở thật sâu.
"Ngoan, đừng tự làm đau bản thân mình." Hắn đau lòng cạy môi của cô ra, nhét tay mình vào miệng cô.
Tuy Tô Mộc Cầm đã đau đến nỗi thấy sao bay đầy trời nhưng vẫn không chịu cắn tay hắn, chỉ bấu chặt tay hắn, miệng không kìm được phải rên vài tiếng.
Thẩm Tư Thanh không quan tâm các bác sĩ hay y tá đang gấp gáp chuẩn bị thiết bị sinh như thế nào, chỉ đau lòng vén lọn tóc ướt đẫm, dán trên trán cô ra, hậm hực nói, "Đứa nhỏ này đúng là đáng đánh đòn. Đợi nó ra đời, xem anh trừng trị nó thế nào."
Tô Mộc Cầm hé môi cười, "Anh nỡ đánh nó sao?"
"Đương nhiên rồi, ai bảo nó hành hạ em thế này." Thẩm Tư Thanh nhìn nước ối trên chân cô, mặt đầy vẻ tự trách, "Thật ra người đáng đánh nhất phải là anh, đã để em phải chịu khổ."
"Ngốc quá." Tô Mộc Cầm đưa tay vuốt gương mặt tái mét của hắn, "Ai sinh con mà chẳng như thế."
Thẩm Tư Thanh đau lòng hôn lên bàn tay cô, nói như thì thầm, "Một đứa này thôi được không em, sau này chúng ta đừng sinh nữa."
Một đứa này cũng đã khiến hắn lo gần chết, nếu như sinh thêm một đứa nữa, nhất định cô sẽ phải chịu đựng khổ sở này thêm một lần nữa. Mà hắn lại không nỡ nhìn cô như vậy.
Khuôn mặt cô tái mét, cơn co thắt càng ngày càng dữ dội, bác sĩ và y tá cũng đã chuẩn bị xong, thành tử cung đã mở rộng ra rất nhiều.
Bác sĩ đỡ sinh nói vọng lên, "Thẩm phu nhân xin cô hãy chuẩn bị tinh thần. Tổng giám đốc Thẩm, anh cũng mau nắm lấy tay cô ấy đi, bây giờ chúng ta tiến hành ca sinh..."
Lời nói của bác sĩ vừa dứt, Thẩm Tư Thanh liền lập tức nắm lấy tay cô, tay cô rất lạnh, cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Trong phòng sinh vọng lên tiếng hét đau đớn của Tô Mộc Cầm, cô siết chặt lấy bàn tay cứng cáp của hắn, gồng hết sức lực để rặn ra, phía dưới đau như muốn xé rách. Trán Tô Mộc Cầm đã ướt sũng mồ hôi, sức lực gần như cạn kiệt, nhưng cô vẫn cố gắng dùng hết sức lực của mình để rặn đứa bé ra.
Khuôn mặt Thẩm Tư Thanh trở nên tái mét, không dám nói nửa lời, cảm giác đau đớn truyền trên lòng bàn tay cũng đã chứng minh cho hắn thấy cô đang phải chịu đưng đến mức nào.
Bác sĩ chính ở phía dưới một lúc lại nói vọng lên, "Một chút nữa, cô rặn một chút nữa thôi, đứa bé sắp ra rồi..."
Tô Mộc Cầm gồng hết sức lực của mình, cảm giác bị xé rách này giống như muốn giết chết cô, khiến cô cảm thấy giống như cô sắp trút hơi thở cuối cùng.
Thẩm Tư Thanh lo lắng, hốt hoảng nói, "Một chút nữa thôi, cố gắng một chút nữa được không em, rất nhanh sẽ không còn phải chịu đâu nữa..."
Lời nói an ủi bên tai, khiến cô như được tiếp thêm sức lực, cô thở hồn hển, mồ hôi ướt đẫm, khóe mắt cũng đã khô rát. Thẩm Tư Thanh đau lòng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để an ủi cô.
Lần này Tô Mộc Cầm dồn hết sức của mình, tiếng hét thất thanh không thể ngăn lại tràn ra khỏi đôi môi rách nát, khuôn mặt trắng bệch không còn một chút máu, ngay lúc cô tưởng chừng như sắp ngất đi, bên tai đột nhiên vang lên tiếng trẻ em khóc ré.
Ngay lúc đó bác sĩ và ý ta thở phào nhẹ nhõm, vô cùng vui vẻ nói: "Chúc mừng, là một bé trai, 7 cân 4, mẹ tròn con vuông."
Thần kinh căng thẳng của Thẩm Tư Thanh cuối cùng cũng nhẹ nhõm, toàn thân đầy vui sướng, kích động tột cùng. Vôi vàng nắm chặt lấy tay cô, đáy mắt đỏ hoe, "Bà xã, cảm ơn em, sau này anh nhất định sẽ không để em phải chịu khổ nữa. Em là người phụ nữ tuyệt vời nhất, cả con chúng ta cũng rất tuyệt vời."
Tô Mộc Cầm kiệt sức, nằm trên băng ca, đáy mắt mờ mịt, không còn sức để mở miệng nhưng cô vẫn cố dùng chút sức lực để mỉm cười với hắn.
Rất nhanh sau đó cô được đẩy vào phòng hồi sức, Thẩm Tư Thanh chăm sóc cô cả một đêm, đến sáng hôm sau cô đã tỉnh lại, sức khỏe cũng đã khá hơn rất nhiều.
Khi tỉnh lại, điều đầu tiên cô muốn nhìn thấy là con. Nhìn đứa bé bị quấn như đòn bánh tét đặt trong nôi, nhăn nhúm, hai tay để trên hai bên đầu, còn mang bao tay màu hồng, rất giống con thỏ nhỏ đầu hàng. Làn da hồng hồng, lông mi lợt gần như không thấy, miệng nhỏ nhắn he hé, mắt một con nhắm một con mở, tròng mắt đen thui chậm rãi xoay tròn, như đang quan sát toàn bộ thế giới.
Trong lòng Tô Mộc Cầm không kìm được sự ngọt ngào, cô nhẹ giọng nói với hắn, "Có thể để em bế con hay không?"
Thẩm Tư Thanh gật đầu, lên tiếng nhờ y tá trẻ bên cạnh bế đứa bé lại phía cô.
Tô Mộc Cầm nhìn thấy gương mặt nhỏ đang nhắm tịt mắt kia, khóe môi dương lên mỉm cười cưng chiều, ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Có thể đặt tên con là Thẩm Triệt được không anh? Thẩm là họ của anh, còn triệt là bộ triệt ba nét có nghĩa là cây cỏ đang đâm chồi nảy lộc, tượng trưng cho sức sống."
Thẩm Tư Thanh cưng chiều nhìn cô, lập tức đồng ý, "Được, từ nay sẽ gọi con là Thẩm Triệt."
Thẩm Tư Thanh nhìn đứa bé, đáy mắt phát ra sự ôn nhu, hốc mắt không khống chế được có chút ửng đỏ. Sinh vật nhỏ yếu ớt nhất, mềm mại nhất trên thế giới nằm đây, là kết tinh tình yêu của hắn và Tô Mộc Cầm, là lễ vật quý báu đẹp đẽ nhất trời ban cho hắn. Hắn nhìn con không chớp mắt, toả ra niềm vui của người lần đầu làm cha.