Sắc trời u ám mờ mịt, giống như cả bầu trời bị che kín bởi một tầng mây mù vậy. Vẻ đen tuyền bí ẩn của buổi đêm đang bao phủ cả con đường vô cùng yên ắng. Lá cây hai bên đường vang lên xào xạc, giống như là đang khe khẽ thì thầm, nói bằng ngôn ngữ của chúng nó trong làn gió lạnh.
Trong căn biệt thự Niệm Cầm, Tô Mộc Cầm trở mình thức dậy, khóe mắt nhập nhèm nhìn khoảng tối trong phòng, trong lúc nhất thời bụng lại kêu lên tiếng “ọc ọc“. Không hiểu sao lúc này cô lại thèm ăn cải chua.
Mà vào giờ này đi đâu tìm cải chua bây giờ?
Với tay bật đèn trên tủ, Tô Mộc Cầm bước xuống giường đi ra ngoài. Giờ này có lẽ mọi người đã ngủ hết, cả căn biệt thự đều chìm trong bóng tối, chỉ có một vài ánh đèn đường chiếu rọi vào trong.
Tô Mộc Cầm sợ mình phát ra tiếng động quá lớn, bước chân nhẹ nhàng rón rén, mà căn bản cô cũng không đi dép, cho nên hành động rón rén đó rõ ràng là vô dụng.
Sau khi đến gần tủ lạnh, cô mới từ từ mở cửa, ánh sáng bên trong hắt vào mặt cô khiến cô hơi nheo mắt lại, một lúc sau thích ứng được, cô mới tìm xem bên trong có món cải chua hay không!
Lục lọi mãi hết các hộp bào quản, thế nhưng bên trong toàn là thức ăn nhanh và gia vị, căn bản không có món mà cô đang tìm. Mà thai phụ khi không được ăn món mình đang thèm thì tâm trạng sẽ rất bực bội.
Tô Mộc Cầm lôi hết nhưng đống đồ bên trong ra một lượt, nhưng vì lỡ tay chạm phải một cái hộp sắt nhỏ khiến nó rơi ra ngoài, sau đó chạm đến nền nhà bằng đá, vang lên âm thanh 'cạch cạch' vô cùng chói tai.
Cô hoảng hốt kêu lên một tiếng, vội vàng thu dọn lại hiện trường, nhưng không hiểu sao càng dọn thì mấy thứ đồ đang để ở bên ngoài lại càng lộn xộn, một số đồ còn bị vung vãi ra ngoài. Tô Mộc Cầm rối rắm không biết phải làm sao, chỉ có thể vội vàng dọn dẹp.
Nhưng cô còn chưa kịp động tay đến thì đã bị một bóng đen lao tới, vội vàng bế cô lên, hơi ấm cùng mùi hương bạc hạ lập tức xâm nhập vào cơ thể cô khiến cô ngẩn người, quên mất cả phản kháng, đến khi cô nhìn thấy gương mặt tái mét của Thẩm Tư Thanh, cô mới ngượng ngùng, hơi cựa quậy người muốn leo xuống, nhưng lại bị bàn tay của hắn siết chặt hơn, ngay sau đó cô nghe được một tiếng nói giận dữ phát ra.
“Em làm gì lúc nửa đêm vậy hả? Tại sao lại lò mò một mình ở đây chứ?”
Thẩm Tư Thanh thực chất không có ngủ, cả đêm hắn đều ngồi trong thư phòng để giải quyết công việc. Nhưng cho đến nửa đêm, khi hắn đang chuẩn bị ký xong bản hợp đồng cuối cùng thì chợt nghe thấy tiếng động của kim loại va chạm cùng tiếng hét thất thanh của cô ở bên ngoài, ngay lập tức khiến hắn sợ mất mật, vội vàng lao ra bên ngoài.
Vừa chạy ra, hắn liền trông thấy Tô Mộc Cầm đang quỳ gối ở trên đất vội vàng thu gom nhưng chiếc hộp bỏ lại vào tủ lạnh. Sợ rằng thân thể của cô sẽ bị lạnh khi tiếp xúc với nền đất, mà hắn còn trông thấy bàn chân cô trống không, khồng hề mang theo dép lê, ngay lúc đó có một trận lo lắng cùng tức giận tràn qua lồng ngực, lập tức sau đó hắn tiến lại vội vàng bế cô lên.”Ngay cả dép cũng không đi, em có biết như thế rất dễ bị cảm lạnh hay không?”
Tô Mộc Cầm rụt người lại vì bị mắng, cả cơ thể đều quên mất phản kháng, cứ thế nằm im trong lồng ngực rắn chắc của hắn, có chút tủi thân trào lên, cô giận dỗi nói, “Tôi chỉ muốn ăn cải chua, nhưng tìm mãi đều không thấy, anh vì sao lại lớn tiếng với tôi chứ?”
Đảo mắt một vòng, Thẩm Tư Thanh thở dài một tiếng, thấy mình đúng là hơi quá lời, hắn vội vàng dịu giọng hối lỗi, mở miệng nói, “Em muốn ăn cải chua tại sao lại không gọi anh hoặc là người giúp việc chứ? Nửa đêm tự mình mò mẫm thì em cũng đâu thể tìm được! Trong này căn bản không có món cải chua.”
Đây là nhà hắn, tất nhiên hắn biết rõ nhất, từ trước đến nay hắn đều không thích ăn cải chua cho nên trong tủ lạnh không bao giờ có món ăn đó.
Thế nhưng bây giờ cô lại thèm ăn, hắn lại không thể để cô chịu khổ, vội vàng bế cô ngồi lên bàn ăn, để chân cô không thể chạm vào mặt đất, sau đó hắn mới nói, “Để anh nói với dì Trần làm món đó cho em!”
Tô Mộc Cầm nghe vậy vội vàng kéo hắn lại, “Không được, ngày hôm qua tôi đã phiền đến dì ấy nhiều lắm rồi, bây giờ không thể phiền thêm nữa, hơn nữa giờ đã là nửa đêm, nếu kêu dì ấy dậy tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi.”
“Vậy anh đi mua cho em có được không!?” Thẩm Tư Thanh quay lại, khóe miệng hơi nhếch lên, dịu dàng vuốt tóc cô.
Tô Mộc Cầm không trả lời, nhìn chằm chằm hắn, hơi cau mày một chút, sau đó mới hơi hé miệng nói, “Không cần phiền đến anh như vậy...”
Thẩm Tư Thanh vẫn bình thản cười khẽ, bàn tay đang vuốt ve cô rất nhẹ nhàng, tỉ mỉ giống như đang chạm vào một thứ trân bảo nào đó vậy.
“Anh không thấy phiền, huống hồ bây giờ em đang mang thai, thèm ăn là chuyện bình thường, nếu như ngay cả điều đơn giản đó mà anh cũng không làm được cho em, vậy thì anh mới là người cảm thấy mình không đáng làm ba của bảo bảo nhất!”
Lời nói ôn nhu của hắn vang lên bên tai, trong phút chốc khiến cô ngẩn người, cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, đáy lòng đột nhiên có một chút xúc động lướt qua, thế nhưng nó đi qua với tốc độ quá nhanh khiến cho cô không thể nào nắm bắt được.
Tô Mộc Cầm sợ hắn sẽ phát hiện ra là cô đang mềm lòng, ngay lập tức cô liền giật giật khóe môi, ngồi vòng chân quay lưng về phía hắn, kiêu ngạo nói, “Không cần anh ở đây khua môi múa mép, chỉ có một chút lời nói đường mật như vậy mà khiến tôi tin sao, đừng có mơ!”
Thẩm Tư Thanh im lặng, chỉ nhếch môi cười, nếu như cô không muốn nghe hắn nói như vậy nữa thì hắn sẽ im lặng.
Phòng bếp nhất thời trở nên im lặng, Thẩm Tư Thanh vươn cánh tay rắn chắc ôm cô từ phía sau, hắn cúi gằm mặt, đầu mũi lướt qua tóc chạm vào tai cô, sau đó âm thầm đặt tay lên bàn tay cô, chậm rãi đan cài vào nhau.
Tô Mộc Cầm cảm nhận được hơi ấm nơi bàn tay hắn truyền vào, hơi rụt tay lại, cau mày lên tiếng, “Tôi thèm cải chua!”
Thấy cô cố ý nói sang chuyện khác để từ chối sự động chạm của hắn, có một cố mất mát lướt qua lồng ngực, thế nhưng hắn vẫn nở nụ cười, nói với cô, “Được, hiện tại anh liền đi, nhưng bây giờ để anh bế em về phòng ngủ đã, ở đây rất lạnh.”
Nói xong hắn liền ôm ngang người cô lên. Tô Mộc Cầm bởi vì mất trọng lực, sợ hãi vội vàng ôm lấy cổ hắn, tức giận nói, “Thả tôi xuống đi, tự tôi có thể đi được!”
“Không được.” Thẩm Tư Thanh ngắt lời cô, “Em đang để chân trần, không thể chạm đất.”
Sau câu nói đó, Thẩm Tư Thanh rõ ràng cảm nhận được thân thể của cô không còn phản kháng nữa, thế nhưng ánh mắt của cô vẫn hướng về phía hắn một cách đầy bất mãn, nhưng hắn chỉ cười khẽ, cũng không để tâm quá nhiều, nhanh chóng bế cô đặt nằm lên giường.
Sau đó hắn hơi cúi người, hôn khẽ lên trán cô, nói: “Ở đây đợi anh, anh đi ra ngoài một lát sẽ về!”
Tô Mộc Cầm sững người nhìn theo bóng lưng của hắn đang khuất dần sau cánh cửa, bàn tay cô thức chạm nhẹ lên trán, khẽ cắn môi, ánh mắt mông lung lại liếc nhìn ra ngoài, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc sau cô mới hơi ngửa đầu, thở dài một tiếng bất đắc dĩ.
......
Lúc Thẩm Tư Thanh trở về, trời cũng đã gần sáng, món cải chua mà cô thèm ăn thật sự rất khó tìm, hắn phải chạy xe đến gần ngoại ô mới cỏ thể mua được, đến khi trở về thì đã thấy cô nằm ngủ say sưa.
Ngắm nhìn gương mặt nằm nghiêng đang say ngủ của Tô Mộc Cầm, đáy mắt hắn đột nhiên tràn ngập cảm giác yêu thương, khẽ vươn tay vuốt ve gò má trắng nõn của cô, trong đầu hắn lại nhớ đến cảnh tượng ngày hôm qua khi hắn dẫn cô trở về ngôi biệt thự Niệm Cầm này.
Có lẽ hắn sẽ không bao giờ quên được vẻ mặt sợ hãi của cô khi trở lại đây, điều đó khiến hắn cảm thấy thật tội lỗi. Hắn biết căn nhà này là một phần ký ức đáng sợ của cô, nhưng hắn vẫn ích kỷ muốn cô phải thừa nhận nó, cũng giống như muốn cô phải luôn luôn thừa nhận hắn.
Thẩm Tư Thanh nghĩ hắn đã từng làm ra những hành động tồi tệ nhất cuộc đời chính mình, bởi vì hắn dùng đến tất cả mọi thủ đoạn, ngay cả thủ đoạn tệ hại nhất cũng áp dụng với cô chỉ để cô có thể quay lại bên cạnh hắn.
Nhưng bây giờ, hắn không muốn đối xử với cô như trước kia nữa, bởi vì từ giờ trở đi hắn sẽ cố gắng làm một người chồng tốt để cô có thể chấp nhận dựa dẫm vào hắn, hơn thế nữa, bây giờ trong bụng cô đang mang thai con của hắn, hắn lại càng phải đối xử với cô tốt hơn.
Bàn tay của hắn chậm rãi luồn vào trong quần áo của cô, nhẹ nhàng đặt lên bụng cô tỉ mỉ vuốt ve, ở đây chính là nơi bảo bảo đang ngủ, tuy con hắn chỉ mới hình thành được hơn một tuần, nhưng khi chạm vào da thịt trơn nhẵn của cô, hắn lại có xuất hiện ảo giác giống như bị một bàn chân nhỏ bé đạp vào, khiến hắn xúc động không nói được thành lời.
Tô Mộc Cầm hơi cựa mình xoay người, Thẩm Tư Thanh sợ mình sẽ đánh thức giấc ngủ của cô cho nên vội vàng rút tay ra, hôn nhẹ lên môi cô, sau đó khé thì thầm bên tai cô, “Anh yêu em, Mộc Cầm!”
Một câu nói đơn giản, nhưng lại chứa đựng toàn bộ tâm tư của hắn.
Không biết Tô Mộc Cầm đang ngủ có nghe được những lời hắn nói hay không, thế nhưng hắn phát hiện trong lúc xoay người đóng cửa, hắn rõ ràng nhìn thấy khóe môi cô nâng lên một nụ cười nhàn nhạt.