Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu?

Chương 1: Gặp lại em




Hôm nay là thứ bảy, Thẩm Tư Thanh đến xem xét tình hình công ty, đến tận tối khuya mới trở về. Ngay lúc hắn thuần thục lái xe đỗ vào chỗ đậu xe chuyên dụng thì nhìn thấy một bóng dáng ở trong kính chiếu hậu.

Lúc đầu hắn không để ý, nhưng mấy giây sau khi ánh mắt dời đi, hắn chợt ý thức được gương mặt của bóng dáng kia có phần quen thuộc, lúc đó, trong lòng hắn giống như có một dòng điện chạy qua, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại.

Ngoài cửa sổ xe, một cô gái bộ dáng hơi gầy yếu, mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dạ mỏng, cầm túi đồ đứng ở cửa siêu thị. Bộ dạng giống như đang chờ ai đó, chốc chốc lại nâng tay lên xem đồng hồ.

Ánh đèn đường phía trên chiếu xuống, đem chiếc bóng của cô đổ dài trên nền đường.

Không sai được, Thẩm Tư Thanh nhìn chằm chằm khuôn mặt của người kia, ở trong lòng khẳng định không phải ảo giác của mình, chắc chắn là cô ấy.

Tô Mộc Cầm, đã mấy năm rồi, cái tên này không xuất hiện trong lòng hắn nữa. Hôm nay thấy trong chớp nhoáng, giống như mở ra một cái hộp đã phủ bụi, làm hắn nhớ lại những ký ức cũ.

Trước đây, trở về lúc còn học đại học, do tuổi trẻ bồng bột, hắn thường xuyên rơi vào những trận đánh nhau. Có một lần từ trước đến nay hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng, đó chính là một buổi tối mùa thu, hắn bị một nhóm người vây đánh thừa sống thiếu chết trong một con hẻm nhỏ.

Đúng lúc đó, Tô Mộc Cầm từ trường về nhà, bởi vì con đường chính phải đi bộ rất xa, nên cô thường xuyên đi lối tắt, mà lối tắt gần nhất đến nhà cô lại chính là con hẻm nhỏ này.

Thường ngày con hẻm này rất ít người lui tới, nhất là ban đêm, bên trong lại tối đen như mực, chỉ duy nhất có một chiếc bóng đèn ở trên ban công của nhà bên cạnh chiếu xuống, mới có thể miễn cường nhìn thấy đường đi.

Vừa tiến vào trong, Tô Mộc Cầm đã loáng thoáng nghe thấy tiếng động, càng đi vào sâu bên trong, âm thanh đó lại càng rõ ràng hơn.

Là tiếng đánh nhau!

Trong tâm Tô Mộc Cầm đột nhiên “lộp bộp” một tiếng, cô nắm chặt dây balo, bước chân chậm rãi tiến vào. Hốt hoảng chính là, cô nhìn thấy một đám người đang vây đánh một cậu thanh niên trẻ, có lẽ xấp xỉ bằng tuổi cô.

Chàng trai đó nằm trên đất, bị những bàn chân thô kệch dẫm lên, bên trong vang lên tiếng quát:

“Con mẹ nó, mày tưởng mày là ai mà dám hống hách với ông đây? Không cho mày một bài học thì quả thật tao có lỗi với anh em ở đây quá rồi!”

Tô Mộc Cầm sợ hãi nhìn khuôn mặt đầy máu của chàng trai kia, rõ ràng có chút quen, nhưng đại não của cô bởi vì hoảng sợ, cái gì cũng không thể nhớ được.

“Phải làm sao đây? Bọn họ sẽ đánh anh ta chết mất!”

Tô Mộc Cầm rên rỉ, vội vàng nấp vào trong bức tường tối, ló cái đầu nhỏ ra quan sát. Bên trong vẫn vang lên tiếng đánh nhau chát chúa.

Tô Mộc Cầm đột nhiên mở to hai mắt, sau đó lục tìm điện thoại của chính mình ở trong cặp sách, bàn tay vội vàng ấn trên màn hình di động, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi hột.

Đến khi tìm được thứ cần tìm, Tô Mộc Cầm mới căng thẳng ấn vào.

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên trong không gian yên tĩnh, giống như một tiếng nổ lớn khiến bọn người kia sợ hãi.

“Có cảnh sát, chạy mau!”

Nhóm người kia hốt hoảng chạy đi, đầu cũng không dám quay lại, rõ ràng là một lũ người chết nhát.

Tô Mộc Cầm vừa mừng vừa lo chạy đến bên cạnh chàng trai đó, thấy thân hình người đó ngọ nguậy, biết hắn vẫn còn ý thức.

“Anh có sao không? Cố một chút, tôi đưa anh đến bệnh viện!”

Chàng trai đó chống người ngồi dậy, thân hình lắc lư như muốn đổ. Tô Mộc Cầm liền không ngần ngại tiến đến đỡ lấy thân hình của hắn ta, ngay sau đó toàn bộ trọng lượng của hắn đều đè lên người cô. Phải dùng đến sức chín trâu hai hổ cô mới có thể đứng vững.

“Nặng quá!”

Tô Mộc Cầm dùng cả hai tay ôm lấy thân hình cao khỏe của chàng trai, bước đi loạng choạng ra khỏi con hẻm, mồ hôi trên trán lấm tấm trượt xuống.

Chàng trai kia hình như đã dần mất đi ý thức, sức nặng hoàn toàn đè lên người cô, khiến cô suýt nữa tắc thở.

Tô Mộc Cầm bắt một chiếc taxi, liền đem hắn đến một bệnh viện gần nhất.

Sau khi được bác sĩ xử lý vết thương xong, chàng trai đó vẫn chưa mở mắt tỉnh lại. Tô Mộc Cầm để hộp cháo lên tủ đầu giường, xác định người này không còn chuyện gì đáng ngại, liền xoay người rời đi.

Nhưng khi Tô Mộc Cẩm vừa rời đi, hai mắt đang nhắm chặt của Thẩm Tư Thanh liền mở ra, khóe miệng đột nhiên hiện lên ý cười.

Đem Thẩm Tư Thanh từ trong hồi ức tỉnh lại, là tiếng còi xe phía sau thúc giục. Hắn vội vàng nhìn sang, cô vẫn đứng ở đó, nhưng lúc này bên cạnh cô lại nhiều thêm một người.

Người đàn ông đó đứng bên cạnh Tô Mộc Cầm, đáy mắt thâm tình, hai tay dịu dàng xoa đầu cô, anh ta cầm lấy túi đồ của cô, sau đó vòng ra sau xe bỏ vào cốp.

Tô Mộc Cầm dịu dàng mỉm cười nhìn anh ta, không có quá nhiều cảm xúc, nhưng cười như vậy rơi vào trong mắt hắn lại cảm thấy rất chói mắt.

Thẩm Tư Thanh siết chặt vô lăng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía hai người một nam một nữ kia, cho đến khi hai người đó lên xe, hắn vẫn chưa thể thu lại đáy mắt.

Người đàn ông đó là ai?

Ba năm không gặp, lòng hắn vẫn như trước luôn hướng về cô, nhưng cô thì sao, liệu rằng đã thay đổi?

Thẩm Tư Thanh quay đầu xe, nhanh chóng đuổi theo. Hắn không hiểu vì sao lại làm như vậy? Có lẽ bởi vì thuận theo ý thức.

Nhìn chiếc xe xa xỉ trước mặt, trong lòng hắn đột nhiên nổi lên vẻ lo lắng, nhưng cảm xúc đó đến quá nhanh, khiến hắn không thể nắm bắt được.

Chiếc xe đó dừng lại ở một căn nhà, Thẩm Tư Thanh đỗ xe bên cạnh lề đường, đáy mắt rét lạnh khi nhìn hai người bọn họ cùng đi vào nhà.