“ Lục Vân Trạm, tôi cảnh cáo anh, anh dám làm hại con của tôi, tôi, tôi liều chết với anh!”
Cô nói muốn điều chết với hắn?........ “ Muốn cũng không được.”
Đôi mắt sâu xa đó nhìn chằm chằm trên mặt cô: “ An An, ngoan, phải nghe lời.”
“ An An?........Lục Tổng, anh gọi ai thế?”
Lục Vân Trạm nheo mắt lại đầy uy hiếp: “ An An, nếu như cô không chịu nghe lời, tôi chỉ có thể để cô tiếp tục ngủ.”
Ngôn Tiểu An trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt: “ Bỉ ổi tiểu nhân!”
“ Ngoan,” Lục Vân Trạm bế Ngôn Tiểu An không chịu nghe lời lên giường, “ Ngủ cùng tôi một lúc.”
“ Tôi phải về nhà, tôi phải về nhà, tôi phải về nhà......” Ngôn Tiểu An chỉ có ý niệm, khiến sắc mặt người đàn ông bên cạnh tối ầm lại, cuối cùng không kiềm chế được đã hôn lên môi cô.
Hôn đến nỗi cô tức thở hổn hển, không thể nói ra được những lời khiến hắn hễ nghe là tức điên, lúc này mới buông đôi môi đã bị hắn hôn cho hằn lên vết đỏ.
Lúc sau, Ngôn Tiểu An chỉ muốn nói một câu, đã bị nụ hôn của Lục Vân Trạm làm cho không bật ra được.
Dù sao, hắn có thời gian để làm chuyện đó với cô.
Phụ nữ mang thai thèm ngủ, sức khỏe Ngôn Tiểu An có hạn, mí mắt như muốn sụp xuống, “ tôi muốn về nhà..........”
Giọng nói càng lúc càng bé.
Lục Vân Trạm vừa muốn làm, vừa cúi đầu nhìn thấy người phụ nữ đó đã ngủ rồi, những bực tức trong lòng dần biến mất, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng chưa từng thấy nhìn Ngôn Tiểu An.
Hắn ôm người phụ nữ nằm cạnh mình, có cảm giác mãn nguyện bất thường.
Bất giác, hắn cũng ngủ theo.
..........
Ngôn Tiểu An bị Lục Vân Trạm đưa về thành phố Minh Châu mấy ngày rồi.
Mấy ngày này, Lục Vân Trạm không biết đang bận việc gì, mỗi tối khi trở về, dáng vẻ dường như rất mệt.
Ngày hôm đó, trong nhà đột nhiên có một người đến.
“ Chị, cuối cùng chị cũng về rồi. chị, chị đi đâu thế?” Ngôn Chi Tinh quan tâm hỏi Ngôn Tiểu An.
Ngôn Tiểu An gầy đến nỗi, suýt chút nữa đến bản thân cô cũng không nhận ra nữa.
Ánh mắt Ngôn Chi Tinh liếc nhìn phần bụng nhô ra của Ngôn Tiểu An.
Con ngươi Ngôn Chi Tinh nheo lại, nhưng không để lộ ra.
Dường như thật sự không nhìn thấy bụng của Ngôn Tiểu An, không nhìn ra Ngôn Tiểu An mang thai, Ngôn Chi Tinh thân mật khoác tay Ngôn Tiểu An, “ Chị, em raát nhớ chị. Rốt cuộc chị đi đâu thế?”
Ngôn Tiểu An không trả lời câu hỏi của Ngôn Chi Tinh.
Ánh mắt Ngôn Chi Tinh, lại lướt xuống bụng Ngôn Tiểu An lần nữa, lộ ra vẻ không cam chịu.
Ánh mắt không vui, chớp một cái lại hồi phục bình thường, “ Chị, chị có thể quay về thật tốt quá, em còn cho rằng, chị đang giận em....chị, Vân Trạm có nói với chị chuyện đó không?”
Mí mắt Ngôn Tiểu An khẽ nháy một cái: “ Chuyện gì?”
Ngôn Chi Tinh làm ra vẻ xấu hổ: “ Vân Trạm nói....đợi qua một thời gian, anh ấy bận việc xong, sẽ lấy em.”
Trong lòng Ngôn Tiểu An có gì đó như vỡ vụn.....cô cho rằng mình không để ý, cho nên sẽ không đau khổ, nhưng dường như, cô lại sai rồi.
Khi nghe tin Lục Vân Trạm muốn lấy Ngôn Chi Tinh, tim cô vẫn rất đau rất đau.
Cô mở miệng, họng như khô lại: “ Ồ.......chúc mừng nhé.”
Miệng mấp máy nói ra lời chúc mừng.
Nếu là người khác, có thể nghe thấy tâm trạng lạc lõng của Ngôn Tiểu An, nhưng Ngôn Chi Tinh dường như không nghe thấy vậy.
“ Chị....đừng chúc mừng vội. Mấy ngày trước đi làm kiểm tra với em......chị, bác sĩ nói em rất có khả năng không sinh con được, em tự thấy hổ thẹn với Vân Trạm.” Ngôn Chi Tinh nói, đột nhiên mắt sáng lên. “ Nhưng Vân Trạm nói, anh ấy sẽ tìm người mang thai hộ, sẽ không chê ghét em.”