Đúng như anh đoán, mấy ngày sau đó bà nội anh đã triệu hồi anh về nhà, dỗ ngon dỗ ngọt để anh đi du học.
"Cháu đi như vậy vừa tích lũy được kiến thức, vừa luyện tiếng.
Gia đình nhà mình chú trọng nhất là việc học hành của cháu mà." Bà nội anh không dám quát tháo mà nhỏ nhẹ nói.
Đứa cháu trai này thành sói lúc nào bà cũng không biết nữa.
"Tại sao cứ phải là ra nước ngoài chứ? Ở trong nước thì có sao đâu." Anh nhăn mặt khó chịu cực kỳ.
Nhưng trong lòng đang cố ép mình diễn cho chuẩn, không thể diễn sơ suất được.
Anh cần thông tin về cậu.
"Nước ngoài phải hơn chứ cháu.
Nhà mình nhiều tiền như vậy chả nhẽ lại thua nhà mẹ chồng bác cả cháu hả? Nhà họ không có giàu như nhà mình mà con cháu họ lại được ra nước ngoài học tập.
Cháu chịu thiệt so với nhà họ thì nội còn làm giàu làm gì nữa?" Bà nội anh vỗ vỗ ngực.
"Cậu ta đi đâu?" Anh hờ hững hỏi nhưng trong lòng thì run lên.
Sắp biết được cậu ở đâu rồi.
"Một công ty ở nước Nga có chương trình đào tạo đặc biệt.
Cháu nên tham gia vừa học bên đó vừa lấy bằng bên này.
Tương lai của cháu chắc chắn sẽ cực kỳ sáng.."
"Suy nghĩ nông cạn." Anh hừ lạnh một tiếng cắt ngang lời bà mình.
Bà anh tức đến muốn vỗ ngực ăn vạ.
"Nếu mà muốn học hỏi cách dẫn tour tại sao không thuê hướng dẫn viên riêng.
Nếu mà muốn luyện tiếng sao không chọn đi du lịch thường xuyên ở nước ngoài? Vừa đi du lịch vừa biết thêm không sướng hơn việc nộp tiền học đi học sao?" Anh cười nhạt.
Đây không những là cách hay mà còn là cách dùng tiền của bà nội nhanh hơn.
Để xem mấy người kia còn ăn bám được đến lúc nào.
"Đúng là cháu trai của bà.
Suy nghĩ thật là xa rộng." Bà nội anh lập tức cười híp mắt.
Anh chỉ cười không nói đi lên phòng.
Lừa mấy người già cũng dễ thật đấy.
Ở nhà anh đã bắt đầu gỡ bỏ cặp kính che giấu kia đi, lộ ra bộ mặt ngầu lòi thật sự của mình.
Nên ai nhìn vào cũng cảm thấy hơi sợ sệt.
Anh lên phòng mở máy tính nhấp từ khóa lên tìm kiếm "công ty du lịch ở Nga có chương trình đào tạo đặc biệt".
Chính thức cậu bị khoanh vùng.
Trong lúc này, cậu đang nằm lăn lên giường sau một ngày hoạt động mệt mỏi.
Cậu đã bay qua thành phố khác vào mấy hôm trước.
Múi giờ lệch liên tục làm cậu dần hình thành một thói quen đặt lưng ở đâu là ngủ ở đấy, rảnh lúc nào là ngủ lúc đấy.
Nhưng không sao, có thói quen này là tốt.
Như vậy cậu sẽ rất nhanh quen với việc đổi múi giờ liên tục.
Có thời gian cậu cũng sẽ đánh PUBG một chút, tán gẫu với team một lúc.
Mà thấy anh lên một cái là xách mông chạy luôn.
Cậu vẫn thấy anh đáng ghét.
Xin lỗi gì chứ, làm cái gì cũng xin lỗi là xong à? Giết người xong xin lỗi cái xác là xong à?
Cậu không giận thì thôi chứ đã giận thì khó mà nguôi.
Nhất là anh cố tình làm cậu giận.
Thực ra là vô tình thôi, nhưng cậu muốn nó là cố tình thì chính là cố tình.
Tính cậu vậy đấy, người ta muốn nghĩ gì thì nghĩ.
Anh cũng biết mình đã chọc giận cậu rồi, chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng không làm cậu hết giận được.
Nên anh vẫn học tập, làm việc bình thường.
Chỉ là lại thiếu cậu, chỉ là lại quay về quãng thời gian của mấy chục năm qua.
Cái quãng thời gian mà không có cậu bên cạnh.
Anh vẫn theo dõi hướng đi của cậu, vẫn chờ ngày cậu bắt buộc quay về Việt Nam.
Nhưng cậu thì lại càng nắm rõ ý đồ của anh.
Lần nào cậu về cũng im hơi lặng tiếng, ngoài bà nội thì chỉ có mấy bạn cùng nhóm biết.
Anh biết cậu về thì đã quá muộn.
Khi anh đến nơi mà cậu họp nhóm thì cậu đã leo lên xe ra sân bay lần nữa rồi.
Có khi anh chỉ kịp bắt được mặt nghiêng của cậu phía sau cửa kính xe ô tô.
Cậu cũng biết anh sẽ theo mình nên làm việc gì cũng nhanh gọn.
Tưởng anh sẽ từ bỏ sau vài lần nhưng suốt hai năm trời anh đều cật lực đeo đuổi như vậy.
Cho đến khi anh gặp cậu ở một địa điểm quốc tế..