Nếu Như Anh Yêu Em

Chương 53




Đối với anh ấy mà nói, đây là vết thương của anh ấy, càng là sự ô nhục của anh ấy. Chúng tôi quen nhau, yêu nhau bao nhiêu năm nay, trải qua chuyện cưới nhau, ly hôn nhưng tôi lại không biết, anh ấy có nhiều chuyện như vậy tôi đều không rõ. Tôi luôn biết lòng tự tôn của anh ấy rất mạnh, không ngờ ẩn sau trong nột tâm của anh ấy có vết thương lòng sâu sắc đến thế.

Nếu không xảy ra chuyện như vậy, anh ấy phải chăng sẽ giấu tôi cả đời? Thì ra trong lòng chúng tôi thực ra xưa nay chưa hoàn toàn dựa vào nhau, chẳng trách lại ly hôn…

Anh ấy thở dài tiếp tục kể chân tướng sự việc cho tôi nghe: “Mấy ngày nay anh luôn điều tra sự việc này, vài năm trước Vệ Tư Bình có một vài hiềm khích với Cục trưởng Sở, ông ta muốn thông qua việc hãm hại anh, sai đó túm được chuôi của Cục trưởng Sở. Khổ tâm không uổng, nhưng lại hoàn toàn nghĩ sai rồi!” Sở Mộng Hàn cười một cái, nói tiếp: “Ông ta cho rằng Cục trưởng Sở nhất định sẽ nhảy vào giúp anh chuyện này, nhưng ông ta lại đánh giá cao địa vị của anh trong lòng Cục trưởng Sở.”

“Anh muốn nói, anh là vì Cục trưởng Sở mới bị hại, bao gồm cả em trong đó?”

Trời ơi, cái người gọi là bố kia còn tuyên bố con trai có chết ở đầu đường cũng không thèm nhìn, chính ông ta không ngờ, tất cả phiền phức con trai ông ta gặp phải là vì ông ta. Tương lai nếu ông ta biết chân tướng sự việc liệu có áy náy không?

Sắc mặt Mộng Hàn có chút khó hiểu, môi hơi run lên, chầm chậm nhìn tôi nói: “Vệ Tư Bình đối với em, không phải hoàn toàn là lợi dụng, anh nghĩ một chút tình cảm của ông ta đối với em không hoàn toàn giả tạo, ông ta chắc chắn là có chút thiện cảm với em, cho nên mới điều tra em, sau đó mới phát hiện quan hệ giữa chúng ta, và nhìn ra sự chăm sóc của anh với em, muốn một mũi tên trúng hai đích.” Nói rồi, ánh mắt Mộng Hàn hơi nheo lại, trong ánh có mắt nhiều sự phẫn nộ hơn vừa nãy.

“Mộng Hàn, chúng ra nên làm thế nào?”

“Ngày mai anh sẽ rời thành phố A đi lên Tổng Công ty TPC, trước khi sự việc giải quyết sẽ không quay lại.” Anh ấy nhẹ nhàng ôm tôi, rồi áp cằm vào mái tóc tôi.

“Bất luận thế nào em cũng đợi anh.” Dựa vào ngực anh ấy tôi nhẹ nhàng nói, mỗi một từ đều xuất phát từ nội tâm.

Mộng Hàn đi rồi.

Một lần nữa tôi lại đến văn phòng Vệ Tư Bình, là lúc hoàng hôn đang xuống. Ông ấy nói thẳng: “Cô Tiêu lần này đến không phải vì muốn có được chứng cứ gì từ chỗ tôi chứ?” Ông ấy uống một hớp cà phê, nụ cười nhàn nhạt dường như đang chế giễu sự ấu trĩ từng có của tôi.

Tôi nhìn ông ta chằm chằm, tôi không phải là người giỏi đoán tâm lý người khác, nhiều lúc tôi sống, phấn đấu, nỗ lực thậm chí tùy hứng theo lý tưởng và nhân sinh quan của mình. Song tôi nghĩ bất luận là người xấu đến đâu, có phải đều nên có chút lương thiện? Vệ Tư Bình chẳng qua là một thương nhân, cái ông ấy cần là lợi ích, chỉ cần ông ta không phải là người gây tội ác tày trời thì tôi nghĩ chuyện hại người mà không có lợi cho mình, ông ấy chẳng phải là cũng có khả năng bỏ qua sao?

Tôi không nắm rõ chút nào, nhưng tôi muốn thử một lần.

Lại thử một lần cuối.

“Ông Vệ, lần này tôi không phải đến nói điều kiện với ông, cũng không phải thu thập chứng cứ gì từ ông cả, mà là đến thành tâm xin ông một việc.”

Ông ấy ý bảo tôi ngồi xuống, trong ánh mắt có chút kiêu ngạo.

Người có địa vị xã hội cao như ông ấy cảm thấy sớm muộn sẽ có một ngày tôi đến cầu xin ông ấy chăng?

Hay là rất nhiều người đều đã từng cầu xin ông ấy như vậy. Tôi đã từng tuyệt đối không thể hạ giọng cầu xin người khác, song bây giờ tôi cam tâm tình nguyện.

Chỉ là tôi không cầu danh, không cầu lợi, không cầu bất cứ điều gì tốt từ ông ấy, tôi chỉ cầu ông ấy có thể nghe tôi nói, có thể làm được điều đặt mình vào hoàn cảnh người khác.

“Cứ nói đi, chỉ cần tôi có thể làm, nhất định sẽ giúp cô, trước đây những điều tôi nói với cô, vẫn có hiệu lực, không cần khách sáo với tôi như vậy.” Lúc ông ấy nói ánh mắt lướt nhìn tôi, không chút lịch sự như hằng ngày, tôi biết, đây là ánh mắt của tất cả đàn ông nhìn phụ nữ.

Ông ấy dường như đang mong đợi điều gì.

Tôi chỉ coi như không thấy, hơi cười nói với ông ta: “Ông Vệ, ba ông là một người cực tốt đúng không?”

Bị tôi nói như vậy, ông ấy giật mình một chút, rồi gật đầu trả lời: “Đương nhiên!”

Tôi thở dài, bình tĩnh nhìn ông ấy: “Ông ấy để lại tài sản không lồ cho ông, cho ông hoàn cảnh lớn lên ưu việt nhất, khiến ông sinh ra đã là con trời vậy, giẫm đạp lên vai người khác mà phấn đấu, dù cho có giậm chân tại chỗ cũng cao hơn người khác. Trên thế giới này, người giống như bố ông ít vô cùng. Bố tôi, là một người nông dân thuần túy, mặt đối với đất, lưng đối với trời, kiếm ăn từ mặt đất, người như vậy có rất nhiều rất nhiều, có lẽ cả đời ông cũng không thể có cơ hội tiếp xúc họ. Ông ấy không cho tôi nổi bao nhiêu tiền, thậm chí ngay cả học phí học đại học cũng phải chạy Đông chạy Tây. Để tôi có thể học đại học, ông ấy làm việc quên mình, tuy không có tiền, nhưng ông ấy dành tất cả tình yêu cho tôi. Có người bố như vậy, tôi thật hạnh phúc. Còn Mộng Hàn ngay từ khi còn nhỏ bố anh ấy chưa từng cho anh ấy cái gì. Lúc anh ấy còn nhỏ, anh ấy đã mất đi sự chăm sóc và yêu thương của cha. Vì cuộc sống, chúng tôi từng chia tay ba năm, thậm chí anh ấy chưa từng nói với tôi ba anh ấy còn sống.”

“Tất cả thứ bây giờ Mộng Hàn đạt được đều là do sự nỗ lực của anh ấy mà có. Còn hiện tại vì chuyện hiềm khích giữa ông và Cục trưởng Sở mà hãm hại anh ấy, khiến anh ấy vì một lý do mơ hồ, lại mất đi tất cả, thậm chí cả danh sự, như vậy đối với anh ấy quả là quá mất công bằng rồi.”

“Cục trưởng Sở tôi đã gặp qua, ông ấy nói với tôi, dù cho mẹ con Mộng Hàn có chết ở bên đường, ông ấy cũng không thèm nhìn một cái, bất luận là bị bắn chết hay bị ngồi tù, đều không liên can đến ông ấy. Ông ấy không phải là nói đùa, mà ông ấy nói rất nghiêm túc. Người có bản lĩnh như ông, nếu cảm thấy tôi đang nói dối, thì có thể cử người đi điều tra. Tôi chỉ là muốn nói, Mộng Hàn vô tội, bố anh ấy xưa nay chưa từng cho anh ấy cái gì cả, anh ấy không đáng vì chuyện ân oán của ông và Cục trưởng Sở mà bị đối đãi vô tình như vậy.”

“Ông có thân phận có địa vị, là nhà doanh nghiệp nổi tiếng trong xa hội như ông, tôi cảm thấy sẽ luôn cùng gánh một vài trách nhiệm xã hội? Lẽ nào mỗi một người trẻ tuổi xuất thân vất vả, mỗi một người trẻ tuổi đến từ những gia đình tan vỡ, đều đáng ăn năn hối hận, không dễ dàng gì có ý chí phấn đấu kiên cường và lý tưởng vươn lên, cũng phải chịu sự đả kích vô tình sao? Giống như con cá chép chuẩn bị qua long môn, vừa ngoi lên mặt nước, đã bị người ta vô tình ném gạch cho nói rơi xuống đáy? Những điều này đúng là điều mà ông Vệ muốn thấy sao?” Tôi nói rất kích động, Vệ Tư Bình mặt đối mặt cũng đang dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn tôi.

“Tiểu Đồng Đồng, dáng vẻ cô giảng đạo lý rất giống con trai đang học tiểu học của tôi, cố chấp và tùy hứng! Lời nói tuy thực, song lại rất ấu trĩ đáng cười.”

Sớm biết kết quả như vậy, nhưng nói ra, tôi không hối hận, dù sao tôi cũng cố gắng hết rồi.

“Cô tưởng tượng tôi quá tốt rồi, tôi không phải là người cứu thế, trên thế giới này ít đi một người hướng lên, thêm mội người không có chí tiến thủ, đối với tôi mà nói, không có bất cứ quan hệ gì. Người tôi quan tâm rất có hạn, trong phạm vi của tôi, tôi sẽ cố gắng bảo vệ, còn những người bên ngoài, là sống hay chết đều không có liên hệ gì tới tôi. Thực ra cô muốn tôi giúp cô, cô có thể có cách hay hơn, nhưng không phải giống một học sinh tiểu học ngây thơ vậy, nói đạo lý gì với tôi ở đây chứ?”

Ông ấy đi tới, không chút dự báo gì dùng ngón tay vuốt nhẹ qua mặt tôi, khiến tôi sợ lùi lại, ngã ngồi xuống sofa.

Còn ông ấy đè người lên tôi, từ cao nhìn xuống, như nhìn xuống con mồi vậy.

Tư thế như vậy khiến tôi cảm thấy như bị sỉ nhục vô cùng, lòng tôi lạnh hoàn toàn rồi.

Trong mắt ông ta tôi thấy vẻ mặt mình, không chút tức giận, không chút coi thường, càng không có vẻ tự tin như vài lần trước gặp ông ta, mà chỉ có sự bất lực và mơ màng.

Im lặng như vậy nhìn tôi một lát, ông ta đột nhiên cười lên: “Lời con trai tôi nói tuy ấu trĩ, nhưng chỉ cần nó nói đúng, tôi thường sẽ đồng ý nó. Nhưng giữa tôi và cô, lại không giống. Tôi là một thương nhân, điều tôi muốn là lợi ích…”

“Ông Vệ, ông muốn cái gì? Tôi cái gì cũng không có.” Tôi có chút sợ hãi nói ra những lời khiến tôi khó chịu.

“Cô yên tâm, tôi muốn người phụ nữ như thế nào đều không thể tìm thấy, ít nhất bây giờ tôi còn không ép cô điều gì.”

Mặt tôi vì lời này của ông ấy mà đỏ lên.

“Như vậy đi, tôi sẽ làm chuyện nên làm, nhưng Mộng Hàn có thể rút lui an toàn không, đó còn phải xem khả năng và bản lĩnh tự giải quyết vẫn đề của cậu ta.”

Lời của Vệ Tư Bình tôi hiểu rồi, trong lòng không cầm nổi vui mừng.

“Coi như cô nợ tôi, đợi sau này có cơ hội thì trả tôi.” Ông ấy đứng dậy, trở về bàn làm việc của ông ấy, ngồi xuống, “Chuyện này không lên quan đến chuyện trước đây tôi với với cô, cô không phải sợ hãi.”

“Vâng!” Trong lòng tôi cảm kích, rõ ràng ông ta là nguồn gốc của tội lỗi, vậy mà cuối cùng lại thành tôi nợ ông ta. Nhưng chẳng có cách nào khác đây? Lúc này tôi thà tin Vệ Tư Bình thực ra không phải là người xấu. Hay là nói, tính bản thiện, thế gian này không ai xấu hoàn toàn.

Trung tuần tháng mười hai, TPC tổ chức buổi họp báo, tuyên bố hạng mục thương nghiệp giá trị đầu tư hơn mấy trăm triệu chính thức khởi động. Trong danh sách người tham gia tôi nhìn rõ một cái tên tôi quen: Sở Mộng Hàn – Chủ tịch Điều hành khu vực Trung Quốc.

Lúc đó, nước mắt tôi cứ thế rơi xuống.

Anh ấy không làm tôi thất vọng, không biết tôi có giúp được gì cho anh ấy không. Nhưng bất luận thế nào, hôm nay sau ba năm từng xa cách, chúng tôi cùng đối mặt với một khó khăn cực lớn, cùng thoát ra từ trong hoạn nạn.

Niềm vui này từ hồi chúng tôi quen nhau đến nay tôi chưa từng trải nghiệm qua.

Tôi không gọi điện cho anh ấy, tôi biết, rất nhanh anh ấy sẽ trở về bên cạnh tôi.