Nếu Như Anh Yêu Em

Chương 29




Anh ta cười nhẹ một cái, “Phí sống ở khách sạn công ty chịu hết, mua nhà một mình sống, lúc mở cửa, trong lòng đã rất hoảng sợ. Ở đâu cũng có một mình, cho nên tôi thà ở khách sạn. Hơn nữa, em cho rằng căn hộ bây giờ rất rẻ sao? Bởi vì không có ý định an cư, cho nên lúc quyết định mua, bỗng phát hiện căn hộ đã đắt vậy rồi. Mua căn hộ này, gần như đã sắp phá sản rồi.”

Trong lòng tôi có chút thẹn thùng, Sở Mộng Hàn, anh ta lại không phải là sinh ra trong giới nhà giàu, dù thế nào, cũng chẳng qua là phấn đấu ba năm qua. Sao tôi lại tưởng tượng có chút quá vậy.

“Lúc tôi nhìn thấy anh bên cạnh luôn có người đẹp đi cùng, sao lại chỉ có một mình chứ?” Câu nói này không hề suy nghĩ, hầu như là buột miệng mà ra, nhưng sau khi nói tôi đã hối hận rồi.

Vẻ mặt anh ta cũng thay đổi nhanh chóng theo câu nói đó, anh ta một tay kéo lấy tay tôi, để tôi dựa vào anh ta, “Em luôn quan tâm đến cảnh tượng lần đầu chúng ta gặp mặt sao?”

“Không phải quan tâm?”

“Không quan tâm?” Anh ta mở to mắt, dường như không dám tin.

Tôi gật đầu, bổ sung nói rõ thêm: “Là không quan tâm, song cả đời khó quên!”

Sắc mặt Mộng Hàn vô cùng phức tạp, giơ tay giữ chặt vai tôi, “Thực ra hôm đó, cô ta chỉ là bạn cùng anh tham gia tiệc rượu, anh và cô ta không có gì, ba năm nay, em chưa từng gọi một cuộc điện thoại cho anh, lúc nhìn thấy vẻ mặt của em nhìn anh như thấy một người qua đường, anh rất tức giận, cho nên mới..”

Một người bạn nhảy đã tặng một chiếc váy trị giá 7.000 tệ? Đúng là một bạn nhảy không đơn giản?

“Khang Nhiên thì sao?” Đã nói tới đây, tôi cuối cùng cũng đã nói ra tâm sự trong lòng đã lâu. Không có quan hệ gì với Lưu Tần, cũng không có quan hệ gì với cô gái thướt tha yểu điệu tôi không biết tên kia, Khang Nhiên thì sao, tự cô ấy thừa nhận với tôi cô ấy là quan hệ bạn giường với anh.

“Khang Nhiên cũng là một người bạn của anh?” Tôi dứt khoát trả lời thay anh ta, vấn đề này thực ra đã giày vò tôi rất lâu rồi, bởi vì không muốn để anh ta coi thường, cho nên tôi luôn giấu trong lòng.

Thực ra tôi chính là một người phụ nữ nhỏ nhen, dù cho có yêu ai đó nữa, cũng không thể tiếp nhận sự phản bội của anh ta. Tôi nghĩ nếu anh ta thực sự yêu tôi, thì nhất định không thể tiếp nhận người đàn bà khác. Cái ngày anh ta quên tôi cũng biết rồi, tôi rất sạch sẽ đối với chuyện tình cảm.

“Khang Nhiên và họ không giống!” Mộng Hàn không có ý muốn giấu tôi, thở dài, nói với tôi, “Khang Nhiên là đồng nghiệp lúc anh làm công việc đầu tiên, sau này cô ấy đến công ty khác, anh cũng đến TPC, hai công ty luôn có giao dịch làm ăn, cho nên anh và Khang Nhiên vài năm nay luôn có liên hệ.”

Tôi chỉ cảm thấy máu trào dâng lên tận đỉnh đầu, quả nhiên Khang Nhiên và anh ta có quan hệ không đơn giản, “Thực ra anh không cần giải thích với tôi, Khang Nhiên đã nói với tôi rồi, hai người là quan hệ bạn giường!”

Hai từ “bạn giường” đúng là rất ác ý.

Mộng Hàn lúc đó đã sững sờ, rất nhanh khuôn mặt liền đỏ. Mỗi khi anh ta có biểu hiện vậy, cho thấy anh ta đúng là tức lên rồi.

Anh ta há to miệng, hít một hơi sâu, nhìn tôi. “Em tin không?”

Tôi gật đầu. “Tôi tin!”

Sắc mặt Sở Mộng Hàn càng lạnh đi, anh ta hỏi tôi: “Tiêu Đồng Đồng, trong lòng em, tôi chính là một người như vậy sao? Tôi thừa nhận Khang Nhiên và tôi tồn tại tình cảm không giống nam nữ bình thường, nhưng tôi không yêu cô ta, cũng chưa từng khiến cô ta hiểu lầm điều gì, tôi và cô ta luôn liên lạc, chính xác là vì mối quan hệ công việc, bao gồm cả Lưu Tần cũng vậy. Trong lòng họ nghĩ thế nào tôi không kiểm soát được, song tôi chưa từng có ám thị gì cho họ cả, huống chi tôi cũng rất bận, càng không có thời gian lãng phí vào chuyện vô vị này.” Giọng nói của Mộng Hàn có chút kích động, anh ấy cảm thấy tôi vu oan anh ta?

“Lần trước vì bố tôi nhập viện nên cần tiền gấp, gọi điện cho anh, Khang Nhiên nói anh đang tắm…Và ngay cả điện thoại anh cũng không nhấc, bảo tôi đợi một lát gọi lại, anh nói tôi nên nghĩ thế nào? Nên cảm thấy cô ta và anh đang nói chuyện công việc à?” Tôi vốn dĩ không muốn tin những điều trong lòng mình đoán là sự thật, song có lẽ chính vì tôi thật sự còn yêu anh, cảm thấy mình giống như bị phản bội vậy, không thể nghĩ theo phương hướng tốt.

Vẻ mặt anh ấy dần bình tĩnh lại, dần hiện lên chút xấu hổ, “Tôi cho rằng, em gọi đến, là lại muốn nói chuyện ly hôn với tôi, cho nên tôi mới nói như vậy. Nhưng một lát sau, tôi lại cảm thấy không đáng lắm, không yên tâm, lái xe chạy đến căn nhà nhỏ của em thuê. Thực ra sau khi tôi về thành phố A đã đến đó, nhìn thấy Tưởng Nhược Phàm không chỉ một lần đưa em về, tôi cho rằng Nhược Phàm là bạn trai của em.” Mộng Hàn đột nhiên nghĩ đến điều gì, lại theo thói quen cau mày, “Em đã luôn canh cánh trong lòng, tại sao lại không hỏi tôi?”

“Anh không có nghĩa vụ giải thích với tôi, dù cho tôi buồn bực, đó cũng là chuyện của bản thân tôi, không liên quan đến anh!” Tôi cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ hời hợt.

“Em tin anh được không? Trong lòng anh xưa nay chưa từng có người khác, chúng ta đã bỏ lỡ ba năm rồi, có thể quên đi chuyện không vui đó không, làm lại từ đầu?” Lúc anh ấy nói vậy, ánh mắt đầy vẻ đau lòng.

Đêm nay, anh ấy không rời khỏi phòng ngủ của tôi, hai chúng tôi tay trong tay, lặng lẽ nằm trên giường. Anh ấy đợi câu trả lời của tôi, song tôi lại không thể cho anh ấy câu trả lời anh ấy muốn.

Nguyên nhân năm đó khiến chúng tôi chia tay, ngoại trừ vì các vấn đề cuộc sống mà cãi nhau khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và bất lực ra, thì điều càng quan trọng hơn là, chúng ta từ lúc nào đã có nguy cơ về niềm tin.

Có lẽ sự thực tôi nhìn thấy khiến tôi không thể dễ dàng quên đi, hoặc là lời giải thích của anh không thể khiến tôi hoàn toàn tin anh, cho nên luôn có một sức mạnh nào đó khiến tôi hoài nghi anh. Cảm nhận như vậy giày vò lắm, tôi càng yêu anh ta, thì sẽ càng nghĩ nhiều, nghĩ càng nhiều càng đau khổ.

Lúc rời khỏi căn hộ cao cấp này, tôi sẽ đặt cái túi giấy tờ anh ấy để lại cho tôi vào trong ngăn kéo đầu giường và để chìa khóa nhà lại trên bàn trà, dọn hành lý của mình, rồi đóng cửa lại.

Đây là căn hộ bản thân Mộng Hàn phấn đấu mà có, tôi sao có tư cách sở hữu nó chứ?

Sau khi lĩnh lương, tôi liền bắt đầu đi tìm nhà khắp nói. Thị trường nhà cho thuê trong thành phố A luôn rất sôi động, tìm rất lâu, cuối cùng tìm được một tiểu khu chỉ có mười mấy năm tuổi nhà. Môi trường tiểu khu này rất tốt, cơ sở vật chất cũng rất tốt, chỉ là cách trung tâm thành phố hơi xa chút.

Đồ dùng trong nhà tương đối còn đủ, bàn bạc hồi lâu, chủ nhà mới định giá thuê là 2.800 tệ trên tháng.

Nhanh thật, tôi đã chuyển tới nơi mới gần hai tuần rồi.

Buổi sáng thứ bảy, không dễ dàng được ngủ đã, hàng xóm lại cứ vọng đến tiếng lách cách. Tôi lao xuống giường, chỉnh lại đồ ngủ của mình, mở cửa ra.

Ai ngờ tôi vừa mở cửa nhìn, đã phát hiện hiện cửa chống trộm đối diện đã bị mở to, có bốn người đang vào trong dọn đồ, là đồ gia dụng mới chưa lắp ráp.

Thì ra, là hàng xóm mới chuyển đến.

Tôi thay dép, đi ra ngoài. Đây là căn hộ có hai phòng, nhìn qua khoảng 110m2 . Không thấy chủ nhân, chỉ có bốn người công nhân đang vội lắp đồ.

Về lại nhà mình, nhìn đồng hồ, mới 7 giờ sáng. Muốn ngủ lại, nhưng không buồn ngủ nữa. Mở cửa sổ hóng gió, sau đó lại chính đốn bản thân ngay ngắn. Vì công việc yêu cầu, tôi bây giờ mỗi sáng đều mặc một bộ đồ công sở, khiến tôi cũng không biết tuổi thực tế của mình là bao nhiêu rồi nữa. Hôm nay, tôi buộc tóc đuôi gà, đổi sang mặc quần bò bó sát và mặc áo sơ mi có cổ. Tôi trong gương nhìn dường như lại trở về với thời học sinh. Tâm trạng rất vui vẻ, tôi đi đến trước cửa, đi đôi giày thể thao đế thấp, cầm túi đi ra khỏi căn phòng.

Lúc này, đoán là “hai vợ chồng” Thẩm Hân Hân vẫn còn chưa dậy, thế là tôi mua chút điểm tâm, ngồi xe đến nhà cô ấy.

Đã sắp 9 giờ, ấn chuông cửa hồi lâu, mới nghe thấy có tiếng dép lạch bạch từ trong phòng đi ra. Thẩm Hân Hân nhìn thấy tôi hai con mắt nhắm mắt mở mơ mơ hồ hồ.

“Đã biết hai cậu ngủ nướng còn chưa dậy, nhìn xem tôi đem cái gì tới này?” Nói rồi tôi lắc lư bánh rán và sữa đậu nành trong tay trước mặt cô ấy.

Nhìn thấy đồ ăn, cô ấy lập tực không buồn ngủ nữa, một tay cầm lấy, lao vào trong nhà hét tôi: “Uông Tường, mau dậy đi, có đồ ăn ăn rồi!”

Tôi thay dép lê, đặt sữa đậu nành và bánh rán vào bếp, bật lò vi sóng hâm lại nửa phút, sau đó cho sửa đậu nàng vào bát thủy tinh, tất cả đều hâm nóng, rồi bưng ra, đặt trên bàn ở phòng khách.

“Nói với tôi, Mộng Hàn sao lại mù mắt như vậy chứ, bỏ Đồng Đồng của chúng ta, một người phụ nữ xinh đẹp, đảm đang vậy mà không biết trân trọng, bây giờ chẳng phải là tiếc rồi không?” Thẩm Hân Hân đang chen vào nhà vệ sinh với Uông Tường nói tôi.

Tôi đặt 1 vạn tiền mặt lên bàn. Thẩm Hân Hân ra đã nhìn thấy ngay, không dám tin nói: “Bạn Đồng Đồng, tôi nói bạn vừa sáng sớm đã có lòng tốt đến mang điểm tâm cho chúng tôi, hóa ra là có mưu đồ khác! Nói đi ở đâu ra, tôi thà để cậu nợ tôi, cũng không bằng lòng để cậu nợ Mộng Hàn đâu.”

Uông Tường lúc này cũng sảng khoái từ nhà vệ sinh đi ra, nói không hài lòng với Thẩm Hân Hân: “Người ta đều khuyên không hợp vào chẳng được lại khuyên bỏ, làm gì có người như em?”

“Em nói cho anh biết Uông Tường, anh đừng có mà thấy tiền híp mắt , Đồng Đồng của chúng ta vài năm chịu khổ, Mộng Hàn có bao nhiêu tiền cũng không bù đắp nổi. Nếu ngày nào đó anh làm vậy với em, có mà tám kiếp em cũng không thèm quan tâm đến anh! Hừ!”

Uông Tường cầm chiếc bánh rán lên cắn vài miếng, thở dài với tôi, “Chuyện gì cũng đổ vào anh, em xem xem, có chút nào giống người muốn kết hôn nói chuyện không?”

Thẩm Hân Hân kiêu kỳ đá anh ta một cái. “Em còn chưa đăng ký với anh đâu, hối hận vẫn còn kịp.”

Tôi đứng bên cạnh vừa nghe liền hỏi: “Sao sắp kết hôn rồi, định ngày chưa?”

“Ừm, Nguyên đán năm tới!” Uông Tường nói với tôi.

Tôi có chút ngạc nhiên. “Nhanh vậy, các cậu mua nhà rồi?”

“Mua rồi, căn nhà hai phòng ngủ 70m2 , bố mẹ anh ấy đang tu sửa lại, đoán là Nguyên đán sẽ có thể ở rồi. Chúng tôi đặt tiệc ở nhà hàng vào dịp Nô-en, sau đó sẽ xin nghỉ về, tổ chức hỷ sự. Tết năm nay, bọn tôi đón tết ở quê xong lại lên.”

“Hai người đúng là thần tốc, xem ra tháng sau bắt tôi lại phải tiết kiệm ăn mặc để chuẩn bị hồng bao rồi.”

Thẩm Hân Hân cạnh tôi hỏi nhỏ: “Số tiền này đúng là không phải của Mộng Hàn chứ?”

Tôi gật đầu. “Tôi tự kiếm được, không phải tiền của anh ta.”

“Đột nhiên cậu lấy ở đâu ra lắm tiền vậy?” Thẩm Hân Hân vẻ nghiêm túc hỏi tôi.

“Đường nhiên là kiếm được, tháng trước tôi giúp công ty kiếm được món làm ăn lớn, được hơn 3 vạn đồng, trả tiền thuê nhà, thêm vào còn trả cậu 1 vạn, lại trả khoản nợ và số tiền lưu thấp nhất trong thẻ tín dụng thì không còn gì nữa, tiền của Tưởng Nhược Phàm một đồng cũng không trả nổi nữa.” Nghĩ đến anh ta, trong lòng tôi luôn có nỗi đau xót vô hình.

“Đồng Đồng, cậu làm công việc gì, một tháng kiếm được 3 vạn đồng? Không phải là đi cướp chứ?” Thẩm Hân Hân kinh ngạc trừng mắt nhìn tôi, Uông Tường cũng đặt chiếc bánh rán đang ăn dở xuống.

“Chỉ có tháng này tiền nhiều, hai tháng trước, tôi cũng dựa vào tiền vượt định mức của thẻ tín dụng mà sống. Mà đây là số tôi may, gặp một khách hàng lớn, nếu là khách hàng thông thường, thì làm gì được hoa hồng nhiều vậy.”

Điều tôi nói là thật, song Thẩm Hân Hân và Uông Tường sắc mặt đều vẻ hưng phấn.

Thẩm Hân Hân lẩm bẩm nhỏ: “Một tháng 3 vạn, một năm đã 36 vạn, vậy làm vài năm, chẳng phát tài rồi?”

Cuối cùng cô ấy ho hai tiếng, nghiêm túc nói với Uông Tường: “Bạn Uông Tường, em thấy anh hay là cũng đi kiếm việc tiêu thụ tương đối thực tế, ngày ngày viết phần mềm, mệt chết được cũng không kiếm được bao nhiêu.”

Uông Tường nghĩ một lát, dường như cũng vẻ động lòng, “Không biết có làm tốt không?”

Thẩm Hân Hân vui vẻ không ngậm nổi miệng, vội nói với tôi: “Đồng Đồng, cậu về hỏi công ty cậu xem còn tuyển người không.”

Tôi vừa muốn nói chuyện, Uông Tường đã lập tức ngắt lời: “Đồng Đồng mới vào công ty, anh tự lên mạng tìm vài công ty lớn đã, gửi vài cái lý lịch xem sao!” Nghe khẩu khí có vẻ Uông Tường không muốn vào doanh nghiệp tư nhân.

“Được, đợi lúc nào cần tôi sẽ đi hỏi xem!” Tôi nghĩ đến khuôn mặt nghiêm túc của Chu Chính, anh ấy luôn công tư phân minh, không biết tôi giới thiệu có chút tác dụng gì không.

Ngồi chỗ Thẩm Hân Hân quá nửa ngày, buổi chiều tôi lại đi đến trường học. Buổi tối tan học, đã là mười rưỡi, một mình tôi từ từ đi đến trạm xe buýt. Một năm nữa, khóa học nghiên cứu sinh chuyên ngành quản lý doanh nghiệp của tôi sẽ học xong. Đợi lúc tốt nghiệp phát bằng, chẳng phải tôi sẽ có thể thử lựa chọn một công việc khác sao? Dù sao mục đích chủ yếu của làm tiêu thụ chính là vì kiếm nhiều tiền, song thực sự quản lý thì tôi lại không có chút kinh nghiệm, không biết giá trị văn bằng rốt cục có bao nhiêu.

Người trước bến xe không nhiều, vài người túm ba tụm năm đứng ở đó nhìn số xe của chiếc xe buýt sắp tới. Một chiếc xe lớn đột nhiên dừng lại cách đó khoảng chục mét, từ trong xe có một người đàn ông trung niên xuống xe, đi thẳng về phía tôi, “Cô là Tiêu Đồng Đồng?”

Con người tôi luôn phòng bị rất cẩn thận với người khác, tôi ý thức bỏ túi xách về đằng trước, lùi về sau vài bước. Tôi không quen người này.

Anh ta vội vàng hạ giọng nói: “Cô Tiêu, Chủ tịch Vệ trong xe, có vài câu muốn nói với cô.”

Cửa xe được mở ra, trong đó rất rộng và tiện nghi, Vệ Tư Bình đang cười nhìn tôi. Ông ta nhìn có vẻ trẻ hơn rất nhiều so với tuổi, gầy cao lão luyện, cười lên đem lại một cảm giác nho nhã cho người khác. Người như vậy dường như cách tôi rất xa, ngồi song song cùng ông ấy trong xe, khiến tôi toàn thân không thoải mái.

“Chủ tịch Vệ, chào ông!”

Ông ta nhìn thấy vẻ bất an của tôi, cười nhạt nói: “Sau tiệc rượu hôm đó, tôi mới biết, thì ra cô Tiêu là người phụ trách hạng mục của bên hợp tác hạng mục quan trọng gần đây của chúng tôi. Họ nói hạng mục này tiến triển rất thuận lợi, tôi luôn muốn tìm cơ hội cảm ơn cô Tiêu, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây, chúng ta đúng là có duyên!”

“Chủ tịch Vệ, ông quá khách khí rồi, công việc đó vốn dĩ là việc tôi nên làm.”

Một Chủ tịch Hội đồng Quản trị thân đáng ngàn vàng, vì một hạng mục nhỏ như vậy mà chạy tới cảm ơn tôi, mà tôi lại là bên kiếm của đối phương, nói thế nào cũng không thể có ai tin.

Ông ta móc trong túi ra một chiếc danh thiếp đưa cho tôi, tôi vội đưa hai tay nhận lấy, vừa chạm vào đã thấy khác rồi, tấm danh thiếp này không phải chất liệu bình thường, có cảm giác chất kim loại. Chẳng lẽ là “danh thiếp vàng” trong truyền thuyết?

Cầm trong tay vừa nhìn, không có bất cứ chức vụ gì, chỉ có ba chữ Vệ Tư Bình và số điện thoại di động.

“Cô Tiêu, sau này có bất cứ việc gì, đều có thể gọi điện cho tôi!” Lúc ông ấy cười, ánh mắt thật sáng, dường như tất cả bình thường thái quá.

Lúc xuống xe, ông ấy lại hỏi tôi một câu, “Cô Tiêu, mạo muội hỏi cô một chút, Sở Mộng Hàn và cô là quan hệ gì?”

Lúc tôi đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, thì Vệ Tư Bình cười nhẹ nhàng, “Tôi biết rồi, tạm biệt!”

Ánh mắt con người này sâu xa, lúc này càng khiến tôi lo lắng.

Sau ngày hôm đó, liên tiếp mấy ngày đều có hoa hồng gửi đến Công ty Vĩnh Chính.

Đồng nghiệp đều ngưỡng mộ tôi, song chỉ có tôi biết trong lòng mình sốt ruột bao nhiêu. Tôi lờ mờ nghi ngờ những thứ này là do sếp Vệ quái lạ kia gửi tới.