Nếu Như Anh Yêu Em - Lục Chá

Chương 81: Ngoại truyện 1: Cai thuốc




Đã đến giờ tan làm song Bạch Văn Nguyên chưa về vội, sau khi khoá kỹ tủ chứa hồ sơ tài liệu, đợi đồng nghiệp ra về gần hết, bấy giờ anh mới lấy đồ tắm rửa trong tủ cá nhân ra rồi rảo bước vào nhà vệ sinh. Kể từ khi bị triệu tập về thành phố B, công việc đè trên vai anh càng ngày càng nặng nề, áp lực không thể giải quyết nên đành hút thuốc để giải toả, nhưng tuổi càng lớn lại càng khó che giấu những ảnh hưởng xấu của thuốc lá đối với anh. Anh đứng trước gương đánh răng, rửa mặt, dùng bàn chải nhỏ cẩn thận cọ sạch móng tay, phải rửa hết những nơi bị khói thuốc bám vào, cố gắng giữ gìn hình tượng bản thân.

Đây là một việc khó khăn nhưng không thể không làm.

Anh và Thường Tương Tư kết hôn được ba năm, trong ba năm này, hai năm đầu anh gắng sức làm việc ở Bình Thành, cô học ở đại học B, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Năm nay anh được triệu tập về thành phố B, thăng một cấp, nơi làm việc thay đổi, cách đại học B khá xa, hai vợ chồng cũng không thể ngày ngày đoàn tụ mà chỉ được hưởng thụ cuộc sống vợ chồng vào cuối tuần. Trước cuộc sống tự tại như vậy, bản thân hai người họ chẳng có gì ý kiến còn phụ huynh hai họ lại tức đến giậm chân.

Ông bà Thường không dám trực tiếp thúc giục, mỗi lần Tết về đều nói bóng nói gió rằng cô gái nhà nào đó lại sinh con, bạn tiểu học nào đó của Thường Tương Tư đã lên chức mẹ, con dâu nhà nào đó cao tuổi quá nên không mang thai được nữa. Thường Tương Tư lười biếng trả lời “Bọn con không vội ạ” còn Bạch Văn Nguyên biết suy nghĩ đến cảm nhận của bố mẹ, cẩn thận giải thích rằng “Áp lực học của Tương Tư rất nặng, không thích hợp để sinh ạ”.

Nhà họ Bạch thì không dễ cho qua như thế, bình thường bà Bạch chẳng bao giờ nói chuyện với Thường Tương Tư nhưng khi cả nhà quây quần lại thảo luận về một số nghiên cứu khoa học, nghiên cứu chứng minh tuổi sinh đẻ tốt nhất của phụ nữ rơi vào khoảng 25 đến 30 tuổi, cứ sau một năm thì khả năng sinh đẻ sẽ lại giảm xuống, chất lượng trứng không cao dẫn tới thai nhi phát triển không hoàn chỉnh, cuối cùng đời sau sẽ không di truyền được gien xuất sắc nhất. Bà Bạch phụ trách giảng giải khoa học, ông cụ Bạch phụ trách tác động tình cảm, dưới tác động mạnh mẽ từ hai bên, sau hai năm bọn họ cũng không chịu nổi nữa.

Tháng trước, Thường Tương Tư đã xong luận văn bảo vệ, cuối cùng cũng có thể thả lỏng, cô trao đổi với Bạch Văn Nguyên: “Đến lúc kiểm tra ý chí của anh rồi đấy, từ giờ trở đi anh phải cai thuốc!”

Ha ha, cai thuốc.

Bạch Văn Nguyên nhìn xung quanh cục cảnh sát toàn thuốc lá là thuốc lá, bọn họ vừa mở cuộc họp thường kỳ đâm ra khói thuốc trong phòng họp dày đến độ có thể khởi động hệ thống báo cháy. Trong hoàn cảnh mời gọi mãnh liệt như thế còn phải giữ mình thì đã không chỉ dừng lại ở kiểm tra ý chí của anh nữa mà còn liên quan đến cả sự sinh tồn.

Nhưng mà anh biết làm sao đây?

Vợ yêu đã lên tiếng, cũng vì con cái khoẻ mạnh, anh có thể không nghe ư?

Anh phải hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cai thuốc là một quá trình lâu dài.

Từ ban đầu một ngày hai bao thuốc, giảm xuống còn một ngày một bao. Cuối tuần đến trường đón Thường Tương Tư về nhà, cô vừa lên xe đã ngửi tới ngửi lui khắp người anh, cuối cùng nhíu mày: “Anh vẫn còn hút đấy à?”

Bạch Văn Nguyên chột dạ, anh đã giảm xuống còn một ngày nửa bao nhưng vẫn bị khứu giác nhạy bén của vợ phát hiện, cô không ngửi người anh nữa, lạnh nhạt nói: “Mùi thuốc lá trên người anh vẫn nồng nặc như vậy.”

Bạch Văn Nguyên thở ngắn than dài bị vợ tịch thu cả tiền lương lẫn thưởng, mỗi tuần chỉ cho anh chút chi phí sinh hoạt, ngay tiền tiêu vặt cũng chẳng có. Anh tiếc nuối giấu nửa bao thuốc cuối cùng trong văn phòng, hút tiết kiệm mỗi ngày ba điếu.

Vì không để vợ phát hiện, anh bắt đầu tạo thành thói quen đánh răng rửa mặt sau khi hút thuốc.

“Anh tưởng cứ làm thế là được ư? Các phần tử hạt thuốc lá vô cùng nhỏ bé, chỉ cần anh hút thì những phần tử đó sẽ dính vào đầu tóc, móng tay, da của anh, cho dù có anh có rửa như thế nào cũng không sạch được đâu.” Sau khi Thường Tương Tư ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh, cô vô cùng chắc chắn rằng anh vẫn chưa bỏ được.

Bạch Văn Nguyên bất đắc dĩ, đành nghĩ cách khác, mỗi tuần anh chuẩn bị một bộ quần áo mới không dính khói thuốc. Trước khi đón Thường Tương Tư không chỉ rửa mặt chải đầu mà còn thay quần áo, từ trong ra ngoài ——

Anh đứng trước gương, dùng khăn ướt lau tóc rồi kiểm tra xem móng tay đã hoàn toàn sạch sẽ chưa, răng đã trắng sáng chưa, bấy giờ mới yên tâm, vui vẻ cầm đồ về văn phòng. Sau lại lấy một cái túi từ trong ngăn tủ ra đựng quần áo bẩn.

Chuẩn bị xong hết thảy anh mới xách túi đồ ra ngoài, khóa cửa văn phòng, xuống tầng lấy xe.

“Anh Bạch, anh tan làm rồi đấy hả!”

“Ừ!”

“Anh Bạch chuẩn bị kỹ càng như vậy chắc là sắp đi đón chị dâu đúng không?”

Bạch Văn Nguyên ra vẻ nghiêm túc của một vị lãnh đạo nhắc nhở mấy người trẻ đang trêu đùa mình: “Mấy cô cậu xong việc chưa? Tăng ca đi, còn trẻ thì phải chịu khó học tập ——”

Đằng sau vang lên tiếng cười vui vẻ, Bạch Văn Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, tuần nào anh cũng thế này khiến đồng nghiệp chú ý. Anh tạm thời không tìm được từ để diễn đạt bèn ậm à ậm ừ đáp, đồng nghiệp nghe thế thì khâm phục truyền khắp nơi.

“Này, nhìn Tiểu Bạch người ta đáng tin cậy, ý chí biết bao. Vì mong con cái khỏe mạnh mà dứt khoát cai thuốc, lại biết săn sóc bà xã, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, phải học hỏi người ta nhiều vào——”

Bạch Văn Nguyên ném túi đồ ra ghế sau, ngồi lên xe, bẻ gương chiếu hậu ngắm nhìn bản thân: “Còn trẻ ư?”

Anh ném một cái kẹo cao su vào miệng, nhai suốt quãng đường đi đến trường cô, khi tới nơi đúng lúc trông thấy Thường Tương Tư đang mua hoa quả trong sạp bán ngoài vỉa hè. Anh nhấn còi ô tô, sau đó nhả bã kẹo rồi vứt vào thùng rác.

Thường Tương Tư xách túi cam lên xe, hỏi anh: “Ngày mai anh có phải tăng ca không ạ?”

Bạch Văn Nguyên không dám mở miệng nói chuyện vì tránh lộ mùi kem đánh răng và kẹo cao su trong miệng, chỉ lắc đầu.

Thường Tương Tư ngờ vực liếc anh một cái, anh mỉm cười, duỗi tay cầm cam, bóc vỏ rồi chia làm hai nửa, mỗi người một nửa. Sau khi ăn mấy múi, trong miệng toàn vị chua ngọt của cam, bấy giờ anh mới đáp: “Mai anh được nghỉ.”

“Vậy thì được, anh với em dạo trung tâm mua sắm để mua đồ gia dụng nhé.”

Bạch Văn Nguyên giơ tay đầu hàng: “Vợ yêu, em hẹn Cao Xu đi xem đi, ưng cái gì thì cứ mua. Anh hẹn Thẩm Xuyên, Văn Uyên với Hướng Viên đánh bài rồi.”

“Đánh bài?” Thường Tương Tư nghi ngờ: “Anh vẫn còn tiền để đánh bài cơ à?”

“Anh làm gì có tiền!” Mặt Bạch Văn Nguyên buồn thiu: “Vợ phát cho anh ít kinh phí hoạt động đi ——”

“Anh cần bao nhiêu?”

“Một nghìn!”

“Một nghìn?” Thường Tương Tư tiếp tục nghi ngờ: “Đủ không ạ?”

“Đủ chứ đủ chứ!” Bạch Văn Nguyên khởi động xe: “Mấy tên này toàn tìm anh đánh bài để luyện kỹ thuật, anh không thu học phí, tiền thắng xem như là bài học cho chúng nó đi.”

“Anh mạnh miệng thế!”

Hiện tại hai người đang sống trong một căn chung cư hai phòng, một phòng ngủ một thư phòng, tạm thời đủ sống, nhưng nếu thêm người thì sẽ không đủ. Để mua được căn chung cư này phải có ông nội tài trợ, Bạch Thiến góp tiền kèm với tiền tiết kiệm của Thường Tương Tư. Còn Bạch Văn Nguyên, Thường Tương Tư cảm thấy ông chồng này thật là vô dụng, lúc anh còn độc thân chẳng nghĩ đến chuyện tiết kiệm, kiếm được bao nhiêu thì đã ăn chơi sạch bách trong vòng nửa tháng, còn lại thì cho người ta vạy mượn khắp nơi, một phần chi ra để giúp đỡ học sinh nghèo vượt khó ở quê nhà Thường Tương Tư, cuối cùng chẳng sót lại đồng nào để bỏ túi.

Lúc Thường Tương Tư tính toán tài chính trong nhà, cô cầm mấy cái thẻ tín dụng gộp vào chưa nổi một vạn tệ của anh, liếc mắt lườm anh hỏi: “Bạch Văn Nguyên, anh nói xem rốt cuộc anh có giá trị gì?”

Căn cứ vào giá trị cống hiến đối với gia đình của Bạch Văn Nguyên bằng không, Thường Tương Tư trực tiếp quản lý kinh tế trong nhà, cao chèn ép dưới, cuối cùng cũng tiết kiệm được một khoản để trang hoàng cho nhà mới. Hiện tại, quá trình trang hoàng đã sắp kết thúc, chỉ cần mua thêm đồ gia dụng là có thể chọn ngày chuyển nhà.

“Mấy tên đó lắm tiền hơn anh nhiều, nhất là Hướng Viên. Vợ yêu à, em thích đồ gia dụng nào, ngày mai anh đảm bảo sẽ thắng mang về cho em.” Bạch Văn Nguyên lấy lòng cô: “Tối nay em muốn ăn gì?”

“Về nhà nấu đi ạ.” Thường Tương Tư thắt dây an toàn, lấy cái gương nhỏ trong túi ra, ngắm nghía mặt mình: “Gần đây em đang dùng thuốc Đông Y nên phải kiêng thịt cá, đồ tanh với nhiều dầu mỡ. Anh trông sắc mặt em có cải thiện được chút nào không?”

“Khá hơn nhiều rồi.” Bạch Văn Nguyên nói dối không nháy mắt.

“Em cũng nấu tam phúc cho anh rồi, anh bắt đầu ăn từ tối nay nhé.”

“Anh thì cần gì?” Bạch Văn Nguyên kháng cự, anh thật sự không thích mùi thuốc bắc: “Nếu em không tin thì tối nay mình thử xem?”

“Càng nhiều tuổi thì chất lượng t*ng trùng càng kém.” Thường Tương Tư nghiêng đầu quan sát Bạch Văn Nguyên, anh giữ gìn vóc dáng rất tốt, cả người không hề có chút thịt thừa nào, song tuổi lớn, khó đảm bảo chức năng của thân thể không xảy ra vấn đề gì: “Anh còn phải gánh vác trọng trách nối dõi tông đường đấy, đồng chí Bạch Văn Nguyên ạ ——”

“Đặc biệt là người ý chí không kiên cường, cai thuốc cũng chẳng cai xong như anh.” Thường Tương Tư chém thêm một nhát dao.

Đến giờ cao điểm, xe bị tắc cứng trên đường một tiếng mới đi tới khu chung cư cũ. Thường Tương Tư xuống xe, tay xách hoa quả và thức ăn, trông thấy ghế sau còn có cái túi bèn giơ tay lấy.

“Đó là túi đồ đồng nghiệp anh để quên, tuần sau anh sẽ trả cho nó.” Bạch Văn Nguyên vội nói.

“Ừ!” Thường Tương Tư xoay người lên tầng.

Bạch Văn Nguyên thở phào nhẹ nhõm, đỗ xe vào vị trí. Sau khi trông thấy cô khuất bóng mới xuống xe, lấy túi nhỏ đựng quần áo ra, mở cốp. Vừa mở cốp, nhìn thấy bên trong đã có hai ba cái túi như thế thì anh thoáng khó xử, buồn bực vỗ đầu, do hai tuần nay bận quá nên anh quên cầm quần áo nhập cư trái phép lên nhà giặt sạch.

Thôi kệ đi, anh thầm nhủ rồi đóng cốp lại, đi bộ lên tầng.

Một tuần không về, căn nhà lộn xộn chẳng khác nào ổ chó. Gối ôm ném lung tung trên sô pha, các loại sách và tài liệu bị nhét đầy trong khe hở, trên bàn trà bày đầy vỏ trái cây và báo chí. Trên sàn nhà phủ một lớp bụi, chăn gối trên giường nhăn nhúm như dưa muối, rèm cửa vẫn đóng kín, cơ bản thì cô có thể tưởng tượng được cảnh Bạch Văn Nguyên mỗi sáng xoay người rời giường khoác áo xuống tầng thế nào.

Cô thở dài một hơi, đầu tiên cắm cơm trước, sau đó cầm sách và tài liệu cất vào thư phòng, mang gối ôm trở về vị trí vốn là của nó, kéo rèm cửa ra cho thoáng khí, tháo toàn bộ vỏ chăn ga mang tới máy giặt. Tuy nhiên, vừa mở cửa lồng máy giặt thì quần áo nhét chật ních trong đó rơi xuống, cô sầm mặt lôi quần áo ra phân loại theo màu sắc.

Cửa bật mở, Bạch Văn Nguyên đi vào.

Thường Tương Tư ngoài ban công ló đầu vào hỏi: “Bạch Văn Nguyên, em tưởng anh biết dọn dẹp nhà cửa cơ mà?”

“À!” Bạch Văn Nguyên nhìn phòng khách đã được dọn dẹp qua, sờ mũi đáp: “À thì anh bận ——”

“Em đã phân loại quần áo rồi, đồ sáng màu giặt trước. Mấy cái áo khoác tối màu kia anh dùng bàn chải cọ trước đi, lát nữa mẻ trước giặt xong thì giặt tiếp sang đồ tối màu. Em đã nhắc anh bao nhiêu lần rồi, quần áo phải phân loại theo màu sắc, anh có biết bản thân đã giặt hỏng bao nhiêu đồ không?” Thường Tương Tư thật sự không muốn càm ràm nhưng người đàn ông này không chịu nghe, lần nào cũng ngoan ngoãn đồng ý với cô rồi lần sau đâu lại vào đấy. Cô cảm giác mình bị mắc lừa rồi, lúc cầu hôn thì nói ngon nói ngọt, nay kết hôn chưa tới ba tháng đã chứng nào tật nấy.

“Được, anh sẽ giặt quần áo.” Bạch Văn Nguyên cởi áo khoác, bên trong mặc áo len, cơ thể vẫn cao ráo, khỏe khoắn: “Vợ à, em đi nấu cơm đi.”

Thường Tương Tư trừng anh, anh ngả ngớn thò qua hôn một cái.

“Nếu anh thật sự bận thì chúng ta thuê người tới quét dọn, ít nhất một tuần một lần.” Thường Tương Tư vào phòng bếp, vừa nhặt rau vừa nói: “Nhà cửa phải giữ vệ sinh sạch sẽ, nếu không có khách đến bất ngờ thì chẳng biết đặt chân vào đâu. Đồng thời còn ảnh hưởng tới hình tượng lãnh đạo của anh nữa ——”

“Dọn nhà mới rồi nói sau!” Bạch Văn Nguyên lại không hào hứng: “Đồ đạc trong nhà mình vừa nhiều vừa lộn xộn, người không thân không thể mời.”

Thường Tương Tư thấy cơm đã chín thì nhanh chóng nấu thức ăn bưng ra bàn.

Hai người cơm nước xong, quần áo cũng được giặt hết, Bạch Văn Nguyên tự giác đi rửa bát, Thường Tương Tư bê quần áo đi phơi. Cô kiểm tra lại rồi hỏi: “Văn Nguyên, còn hai cái áo khoác của anh nữa đâu, sao em không nhìn thấy?”

“Cái gì?” Bạch Văn Nguyên cố giữ bình tĩnh.

“Lạ thật!” Thường Tương Tư về phòng ngủ mở tủ quần áo ra, tìm mãi không thấy.

Bạch Văn Nguyên mau chóng nghĩ cách: “À, anh mang ra tiệm giặt rồi.”

“Anh giặt khi nào? Phiếu đâu?” Thường Tương Tư ra ngoài: “Chúng ta xuống dưới đi dạo cho tiêu cơm rồi tiện thể lấy luôn.”

Một lời nói dối vô tình sẽ dẫn đến vô số lời nói dối khác để che giấu. Bạch Văn Nguyên cười gượng: “Có lẽ anh quên ở văn phòng ——”

“Không sao.” Thường Tương Tư vỗ vỗ quần áo: “Em quen chủ tiệm, chúng ta qua nói, để lại chứng minh thư là có thể lấy!”

Bạch Văn Nguyên đứng im, cảm thấy mãi không dứt được lại càng áp lực, càng muốn hút thuốc.

Vào giây phút quan trọng, chuông điện thoại Bạch Văn Nguyên vang lên, anh như được cứu nguy lao ra nghe máy, trao đổi được hai câu thì che máy nói với Thường Tương Tư: “Vợ ơi, có chuyện công việc nên anh ra ngoài trao đổi nhé.”

Thường Tương Tư khoanh tay, trông bộ dáng mở cửa chạy đi như trốn ma trốn quỷ của anh thì bất lực lắc đầu, tiếp tục dọn dẹp vệ sinh.

Lau sạch tro bụi, quét rác lau nhà, đến khi làm xong tất cả thì cũng gần 9 giờ tối, cô không còn sức lực đi dạo bèn tìm quần áo đi tắm.

Đang là đầu thu, thời tiết dần chuyển lạnh, cô khép áo tắm dài bước vào phòng ngủ, sau khi sấy khô tóc thì lên giường.

Vỏ chăn ga được thay sạch sẽ, vừa nhẹ vừa mềm, cô tựa vào đầu giường cầm một quyển sách lên đọc.

Cửa phòng ngủ bật mở, Bạch Văn Nguyên thò đầu vào: “Vợ, chẳng phải em muốn đi dạo ư?”

Thường Tương Tư ngước mắt nhìn cái người đang có tật giật mình kia: “Chẳng phải anh đang bận sao? Muốn đi hả? Nếu muốn thì giờ em lại thay quần áo ——”

“À, không cần đâu, anh đi tắm đây.” Bạch Văn Nguyên vào phòng, cởi sạch quần áo.

Thường Tương Tư đặt sách xuống, nhìn bờ lưng thẳng với cặp mông cong chân dài của anh, cơ thể của người đàn ông này có cái ưu thế là chịu được hành hạ.

Bạch Văn Nguyên tắm rửa xong xuôi, mặc áo ba lỗ với quần đùi, cả người mang theo hơi ẩm trèo lên giường, anh tựa vào bên cạnh Thường Tương Tư: “Em đọc gì đấy?”

“Tài liệu luận văn ạ.” Thường Tương Tư khép sách lại: “Anh mau sấy tóc đi.”

“Đợi lát nữa.” Bạch Văn Nguyên xốc chăn lên, quay người bò đến trên người cô.

“Khoan đã.” Thường Tương Tư cản bàn tay đang kéo áo ngủ của mình lại, chỉ chỉ vào miệng: “Anh để em nếm trước.”

Bạch Văn Nguyên kiên quyết hôn xuống, anh chưa kịp làm gì thì lưỡi Thường Tương Tư đã chui vào trong miệng, càn quét một vòng, liếm lưỡi anh rồi lại lướt qua từng cái răng, cảm giác tê dại khiến toàn thân anh thả lỏng.

Thường Tương Tư đẩy anh ra, đôi môi đỏ mọng mấp máy: “Anh lấy bao đi.”

“Vì sao?” Bạch Văn Nguyên khó hiểu.

“Anh đoán xem?” Thường Tương Tư duỗi tay xách tai anh: “Đàn ông đàn ang mà nói lời không giữ lời, miệng anh toàn mùi thuốc thế kia, ngoan ngoãn cai thuốc cho em mau.”

Bạch Văn Nguyên nằm vật trên giường: “Vợ à, anh muốn được thân mật không khoảng cách với em mà sao khó quá vậy!”

“Đợi em mang thai thì anh sẽ có cơ hội mười tháng đấy.”

Hết cách, anh đành vươn tay lấy áo mưa trong ngăn kéo tủ đầu giường rồi ném lên mặt tủ, hai tay cầm áo ngoài của cô cởi ra, để lộ thân thể trắng ngần của cô.

Thường Tương Tư phối hợp với động tác của Bạch Văn Nguyên, hai người cởi quần áo, nhanh chóng quấn lấy nhau.

Đôi bên đều thật sự thích cơ thể của đối phương lại giỏi thăm dò, vị trí nhạy cảm của mỗi người đều được vuốt ve kích thích. Khi cảm xúc dâng cao, màn dạo đầu đã đủ, một người mềm mại như nước mùa xuân, một người cứng rắn như sắt nóng. An toàn, ấm áp, thoải mái mà thả lỏng, đây là cách yêu tốt nhất, đôi bên đều thích.

Bạch Văn Nguyên kéo chân Thường Tương Tư khoác lên hông mình, chậm rãi tiến vào, song anh không vào lút cán mà chỉ dừng lại ở một độ sâu nhất định, ra vào nhẹ nhàng. Dưới ánh đèn, cơ thể cô ửng hồng nở rộ tựa hoa tươi, hai mắt nhắm hờ tỏa ra ánh sáng giống như thủy tinh đen. Anh nhìn cô từ trên cao, thân thể mềm mại như ngọc làm anh có cảm giác vô cùng dịu dàng lại đong đầy yêu thương.

Cô khẽ rên rỉ, eo không thể nâng lên được nữa, Bạch Văn Nguyên tiện tay cầm lấy một cái gối lót dưới eo cô, thở hổn hển bóp chặt eo cô: “Dạo này em không luyện hả?”

Thường Tương Tư thả lỏng, bên dưới không ngừng co rút, anh hít sâu mấy hơi: “Thả lỏng nào ——”

“Bận quá!” Thường Tương Tư mơ màng đáp, bên dưới quấn lấy càng chặt, càng cảm nhận được độ cứng và nhiệt độ của anh, cảm giác nóng bỏng từ nơi đó khuếch tán khiến thân thể không khỏi run rẩy.

“Nhanh thế à?” Bạch Văn Nguyên duỗi tay sờ, ướt dầm dề.

Hai tay Thường Tương Tư chống vào hông anh, ngăn anh cử động: “Anh chờ em nghỉ ngơi một lát.”

Bạch Văn Nguyên thong thả lại kiên quyết chuyển động: “Sao mà anh chờ được?”

Cô bị kích thích đến ngón chân co quắp, thân thể bất giác giãy giụa, không muốn trải qua cảm giác mất kiểm soát một lần nữa.

Bình thường, Bạch Văn Nguyên sẽ theo Thường Tương Tư mọi việc. Nhưng một khi đã lên giường thì bản tính cầm thú của anh sẽ bại lộ, không cho cô phản kháng, kiên quyết làm đến khi vui sướng mới coi như xong. Anh đè chặt Thường Tương Tư, phần hông nhanh chóng thúc mạnh. Trông thấy cô hoàn toàn mất đi sức phản kháng, cơ thể mềm như bún thì dứt khoát ngồi dậy, đỡ cô ngồi trên hai chân mình, tay nâng mông cô, thân thể dùng sức lún sâu.

Thường Tương Tư nằm xoài trên vai anh, tay ôm chặt lấy phần lưng rắn chắc, cảm nhận cơ bắp cứng cáp dưới da theo từng động tác của anh, siết chặt lấy anh.

Bạch Văn Nguyên cúi đầu cắn lên bờ vai mịn màng của cô, để lại mấy dấu răng, người đầy mồ hôi, vừa dính vừa ướt. Cho đến khi thân thể Thường Tương Tư nóng bỏng, cả người ướt rượt như mới vớt trong nước lên anh mới nhanh chóng tấn công rồi kết thúc.

Thường Tương Tư nằm trên giường nghỉ ngơi, hỏi: “Gọi gì mà anh nói chuyện lâu thế?”

“Một vụ án.” Bạch Văn Nguyên mơ màng đáp: “Kéo dài đã nhiều năm, gần đây có lẽ sẽ bắt đầu thu lưới.”

Thường Tương Tư không hỏi nữa. Công việc của anh bận rộn, phần lớn là vụ án quan trọng phải phối hợp với nhiều ban ngành. Trọng tâm công việc chuyển dời từ kỹ thuật sang quản lý sẽ càng thử thách trí tuệ và khả năng của người lãnh đạo. Đôi khi, cô thấy anh ngồi trên sô pha suy ngẫm, mặt ủ mày chau thở ngắn than dài, suy nghĩ xong mới đi ngủ. Thỉnh thoảng còn phát hiện ra anh đã mọc thêm một hai sợi tóc bạc.

“Văn Nguyên, em nghiêm túc nhắc nhở anh rằng anh cần phải cai thuốc. Em chuẩn bị cuối năm nay thụ thai để tháng bảy tháng tám năm sau sinh, vừa tránh được thời gian bảo vệ lại không làm chậm trễ mọi việc. Nếu anh làm hỏng kế hoạch của em, khiến em trở thành sản phụ cao tuổi thì anh đừng đi làm nữa, từ chức về nhà nuôi con đi.” Thường Tương Tư cuốn chăn.

Bạch Văn Nguyên xoa bóp eo cho cô, vừa to vừa ấm áp: “Anh biết rồi, anh cũng cai được tàm tạm rồi. Chẳng qua thấy người khác hút nên thèm tí thôi!”

“Thuốc lá điện tử em mua cho anh đâu?”

Ném trong ngăn kéo bàn làm việc, lúc mới nhận thì dùng được mấy ngày, sau đó không thị tẩm tới nữa.

“Anh đang dùng mà!”

“Anh bây giờ càng ngày càng không để tâm tới lời em nói nữa rồi!” Thường Tương Tư đứng dậy, chuẩn bị đi tắm rửa.

Bạch Văn Nguyên gối một tay ra sau đầu, một tay cầm điện thoại lên lướt, quả nhiên có mấy tin nhắn gửi tới.

Thường Tương Tư trở về phòng ngủ, đổ ập xuống giường: “Ngủ đi.”

“Tương Tư này, anh Phi mới nhắn tin cho anh.” Bạch Văn Nguyên nói.

“Sao thế anh?”

“Chẳng phải bây giờ anh ấy đang quản lý bên Lão Thái Câu ư? Chính phủ thu hút đầu tư, xây dựng cơ sở sản xuất và các dòng sản phẩm hỗ trợ, đồng thời tiếp nhận rất nhiều lao động và đất đai. Tình hình trị an vốn đã bắt đầu được cải thiện, nhưng gần đây anh ấy nhận được tin có một số thanh niên bỏ chạy mà không biết là ai đang xúi giục họ!”

“Có phải ra ngoài làm việc không?”

Bạch Văn Nguyên lắc đầu, thở dài một hơi: “Phải thì tốt rồi. Có lẽ liên quan đến vụ án mấy năm trước, anh đang cho người điều tra đây!”

Thường Tương Tư quay người lại: “Ý anh là anh trai của Thái Bỉnh Khôn?”

Bạch Văn Nguyên gật đầu, cũng chui vào trong chăn, vươn tay ôm lấy cô: “Chuyện này rất phiền phức, không chỉ phối hợp từ nhiều địa phương mà còn phải liên lạc với bên nước ngoài ——”

“Liệu có thành công không?”

Hai người trò chuyện, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Thường Tương Tư tỉnh lại thì thấy bên cạnh đã không có ai, cô rời giường nấu bữa sáng, hầm một nồi cháo, làm mấy đĩa dưa muối.

Chuẩn bị xong xuôi, Bạch Văn Nguyên đẩy cửa vào, tay xách bánh quẩy và bánh bao, người đầy mồ hôi.

“Anh chạy bộ về đấy hả? Mau rửa tay ăn cơm đi!”

Hai người ăn xong, thu dọn phòng bếp, thay quần áo chuẩn bị ra cửa.

“Các anh hẹn nhau chơi bài ở đâu?” Thường Tương Tư xách túi: “Nếu chưa chọn được chỗ thì mọi người hẹn gần trung tâm thương mại đi, em mua sắm xong sẽ qua tìm anh.”

“Bọn anh hẹn ở chỗ cũ.” Bạch Văn Nguyên thay giày: “Em lái xe đi, chở anh đến chỗ hẹn trước rồi em lại qua chỗ mua sắm.”

“Vâng!”

Thường Tương Tư lái xe thả anh ngoài chỗ hẹn rồi đi thẳng tới trung tâm thương mại. Cao Xu khá lề mề, trước khi ra ngoài còn phải chuẩn bị một hai tiếng nên cô vừa đi dạo vừa chờ, thấy chỗ nào ổn thì lấy danh thiếp. Giá cả đồ gia dụng trong trung tâm mua sắm không hề rẻ, cô xem nhiều nhưng lấy được rất ít, đồ rẻ thì không hợp yêu cầu, đồ vừa ý lại đắt.

Thường Tương Tư tự thấy thu nhập của bản thân không hề thấp, song đối mặt với những thứ này vẫn cảm thấy đau ví.

Cao Xu tới, không nói nhiều mà dẫn cô đi thẳng vào một cửa hàng trang trí rất xa hoa. Cửa hàng này bán toàn đồ gia dụng nhập khẩu làm từ gỗ đặc, từ kiểu dáng đến chất liệu đều hợp ý cô, chẳng qua giá cả không mấy thân thiện. Cô đắn đo hồi lâu, Cao Xu lại giúp cô lấy được mã giảm giá, bấy giờ cô mới quyết tâm mua một bộ tủ sách và bàn trong thư phòng.

Mắt thẩm mỹ của Cao Xu rất tốt. Dưới gợi ý của cô ấy, Thường Tương Tư lại mua thêm đồ đạc cho phòng khách, còn giường và tủ quần áo thì mang từ nhà đang sống sang nhà mới. Trung tâm mua sắm có đầy đủ các tiện ích, Cao Xu chọn hai bộ ghế đẩu thay giày, để được giảm giá, Thường Tương Tư cũng mua thêm hai bộ. Hai người loanh quanh cả buổi sáng, ăn một bữa trưa đơn giản ở trung tâm thương mại, đến chiều lại tiếp tục, cuối cùng xách đồ đi tìm xe.

Cô mở cốp xe, chợt thấy bên trong chất đầy túi, muốn xếp gọn để lấy chỗ để ghế mà không được.

“Mấy cái này là gì thế?” Cao Xu tò mò đè xuống, mềm mại.

“Chị không biết nữa.” Thường Tương Tư đặt túi đồ xuống đất rồi lấy một cái túi trong cốp ra, không nặng, cô mở khóa, trông thấy bên trong nhét đầy quần áo.

“Quần áo của anh ạ?”

Thường Tương Tư nhếch môi cười, lại lấy cái túi khác ra mở, quả nhiên trong đó vẫn là quần áo.

Hai người phụ nữ sầm mặt nhìn đủ loại quần áo chất đầy cốp xe, cạn lời.

“Chị dâu, chị với anh chơi trò tình thú gì đấy?”

Thường Tương Tư bĩu môi cầm một cái lên ngửi, quả như dự đoán, toàn là mùi thuốc lá, cô nhét quần áo vào túi rồi nói: “Thôi, cất đồ vào ghế sau đi!”

Cao Xu nhìn khuôn mặt tối sầm của cô mà không nhịn được cười.

Thường Tương Tư đành phải giải thích: “Bọn chị định sinh con nên bắt anh ấy cai thuốc, chắc ép hơi quá nên anh ấy mới chống chế bằng cách này đây. E là chỗ quần áo kia anh ấy thay trong đơn vị, chưa kịp mang đi giặt.”

Cao Xu nghe xong không khỏi bật cười, tự lái xe của mình rời đi.

Thường Tương Tư lên xe, lấy điện thoại ra xem đồng hồ, cũng sắp đến giờ cơm tối, chắc mấy người đàn ông kia chơi cả ngày là đủ rồi. Cô lái xe tới chỗ hẹn, gọi điện thoại.

Mấy người Bạch Văn Nguyên đang chơi ván cuối cùng, anh chịu đựng ngửi khói thuốc cả ngày, cuối cùng không kìm được nữa rút một điếu ra ngậm.

“Châm nhé?” Bạch Văn Uyên trêu anh.

“Đợi lát nữa đi!” Bạch Văn Nguyên ậm ừ đáp, lấy điện thoại ra, biết ngay là Thường Tương Tư gọi: “Chị dâu em gọi.” Anh nhấc máy, giọng của Thường Tương Tư truyền tới.

“Văn Nguyên, anh chơi xong chưa? Em đang ngồi dưới đợi anh đấy!”

“Anh sắp xong rồi, đang dở ván cuối.” Bạch Văn Nguyên vội nhả điếu thuốc ra, hắng giọng nói.

“Ừm, em muốn nghe anh giải thích xem tại sao những thứ của đồng nghiệp trong cốp xe lại biến thành quần áo của anh.”

Điện thoại bị dập, Bạch Văn Nguyên ngẩn người, sau đó nỗi lo lắng ập tới, anh cầm ví và điện thoại trên bàn toan rời đi.

“Này ——” Bạch Văn Uyên không vui: “Anh làm gì đấy? Còn đúng ván cuối mà không yên, định chạy lấy người đó hả.”

“Được rồi được rồi, hôm nay anh chủ chi.” Bạch Văn Nguyên rút một nghìn tệ ra ném lên bàn: “Anh hút thuốc bị chị dâu em bắt tại trận, bây giờ phải nghĩ xem nên làm thế nào để đối phó đây.”

Ba người nhìn tiền trên bàn, ba mặt nhìn nhau, người vừa rồi là Bạch Văn Nguyên ư?

Bạch Văn Nguyên lao xuống tầng, nhìn thấy xe của mình thì dừng lại, giơ tay ngửi ngủi mùi trên người, nhíu mày.

Thường Tương Tư vẫy tay với anh, anh đi qua, khiếp hồn khiếp vía, không biết tại sao mấy năm nay cứ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô lại hoảng sợ.

“Anh lên xe đi!”

Bạch Văn Nguyên ngồi vào ghế phụ, giải thích: “Vợ ơi, hôm nay anh không hút thuốc, mùi trên người đều là ám khói của mấy thằng kia.”

Thường Tương Tư nhìn Bạch Văn Nguyên, hỏi: “Văn Nguyên, có phải em ép anh hơi quá không? Vì thế nên anh bắt đầu dùng biện pháp như vậy để đối phó với em, anh cho rằng đây là quan hệ vợ chồng bình thường sao?”

“Không phải.”

“Nếu anh cảm thấy cai thuốc khó khăn thì chúng mình có thể trao đổi, cũng có thể dùng biện pháp khác.”

“Không có khó khăn.” Bạch Văn Nguyên nhấc tay: “Vợ yêu, anh biết sai rồi, sau này tuyệt đối không bằng mặt không bằng lòng ——”

Thường Tương Tư khởi động xe, lái về văn phòng của anh: “Được rồi. Anh về văn phòng lấy toàn bộ đồ đạc anh giấu ở đó cho em đi!”

Bạch Văn Nguyên khóc không ra nước mắt, cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị của một người lãnh đạo.

Anh nghiêm túc ngồi tới văn phòng, xuống xe, lên tầng, mở cửa phòng làm việc, lấy nửa điếu thuốc giấu trong ngăn tủ ra, buồn thảm.

Anh nghiến răng nghiến lợi: “Thằng nhãi này, con còn chưa ra đời đã bắt bố phải như thế này, đợi bao giờ con sinh ra, xem bố dạy dỗ con thế nào!”

Đương nhiên, sau khi cưỡng chế cai thuốc anh cũng chỉ đành ca thán một câu như vậy để cân bằng lại tâm lý. Đây là kết cục của một người đàn ông.

Hết ngoại truyện 1