Bạch Văn Nguyên cũng không hút thuốc lá, vò nát điếu thuốc, đứng dậy ném vào thùng rác.
Thường Tương Tư nhìn bộ dáng bực bội của Bạch Văn Nguyên, những bực bội tích lũy hai ngày trước của bản thân trở thành hư không, tâm trạng hoàn toàn nhẹ nhàng.
Bạch Văn Nguyên ngồi xuống ghế, đan tay vào nhau rồi chống cằm.
Hai người ngồi một lát, người đến bệnh viện dần dần nhiều lên, đầu kia hành lang có một chàng trai trẻ cắt tóc húi cua vội vã chạy tới, nhìn thấy Bạch Văn Nguyên và Thường Tương Tư, cung kính đứng một bên: “Sếp Bạch, tôi tới rồi.”
Bạch Văn Nguyên nhìn anh ta, đúng là Uông Khải – người đã vác mấy tên ma men về tối hôm qua, nói: “Hôm nay là ca trực của cậu hả? Giờ này có thể bò dậy, không tồi!”
Uông Khải không hề vui sướng khi được khích lệ, lắc đầu, cung tiễn Bạch Văn Nguyên và Thường Tương Tư rời đi.
Bạch Văn Nguyên giơ tay xem đồng hồ: “Em có muốn đi xem phim không?”
Thường Tương Tư lắc đầu: “Tôi còn có việc.”
“Chẳng phải đang là cuối tuần ư?” Bạch Văn Nguyên khó hiểu.
“Anh đừng thử tôi, trước khi anh nghĩ ra, tôi sẽ không tiếp xúc nhiều với anh đâu.” Thường Tương Tư nói: “Ngày hôm qua là do anh cầu xin tôi, hôm nay là chuyện nhỏ không tốn sức gì, không có ngày mai.”
“Nếu ngày mai tôi nghĩ thông thì sao?”
“Thế thì tôi sẽ ngủ với anh.” Thường Tương Tư nói vô cùng thản nhiên, giống như việc ngày mai quyết định đi với Thái Bỉnh Khôn không tồn tại.
Bạch Văn Nguyên miệng khô lưỡi khô, quay đầu đi.
Thường Tương Tư thầm hừ một tiếng, tránh ra.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Thường Tương Tư đi thẳng đến nhà của viện trưởng Chung, nhà của viện trưởng Chung nằm trong một tiểu khu cách bệnh viện khoảng năm phút đi bộ, đi làm tan tầm vô cùng tiện.
Nửa đường Thường Tương Tư nhận được tin nhắn của Thái Bỉnh Khôn, tin nhắn nói: “Tương Tư, tôi đã lái xe cô về rồi đấy, đang đỗ ở dưới chung cư.”
Thường Tương Tư thuận tiện nhắn lại: “Cảm ơn cậu.”
“Không có gì đâu. Bây giờ cô có ở nhà không? Hôm nay nghỉ ngơi, tôi chuẩn bị nấu cơm ở nhà, nấu cho một người thì chẳng bõ, cô muốn sang ăn không?” Phía sau tin nhắn Thái Bỉnh Khôn còn thả thêm một cái icon mặt cười, bộ dáng vô cùng đáng yêu: “Buổi chiều hẹn đồng nghiệp cùng tập thể dục, buổi tối nấu cơm dưới phòng bếp công cộng, cô muốn tham gia không?”
“Tôi không ở nhà, cậu ăn một mình đi!” Thường Tương Tư nhanh chóng trả lời tin nhắn.
“Được.” Thái Bỉnh Khôn vẫn vui vẻ trả lời.
Sau một lúc lâu lại có một tin nhắn tới: “Tương Tư, cô có tiện gửi địa chỉ mà cô định đi cho tôi không?”
Thường Tương Tư gửi lại một cái dấu chấm hỏi.
Thái Bỉnh Khôn lại gửi icon mặt cười: “Nếu bên cô gặp nguy hiểm, tôi có thể tìm được cô!”
Thường Tương Tư đứng lại, cô mơ hồ dự cảm, có phải Thái Bỉnh Khôn đang xếp cô vào nhóm người nguy hiểm hay không.
Thường Tương Tư còn chưa biết trả lời sao cho ổn, bên kia đã vội gửi tin nhắn: “Tương Tư, tôi xin lỗi, tôi không định quấy rầy cô mà chỉ muốn quan tâm cô! Tôi biết rất nhiều người có những cách giải toả áp lực khác nhau, nhưng phải chú ý độ an toàn và thoải mái ——”
Thường Tương Tư bỏ cuộc, quả thực không thể nói rõ, trả lời lại: “Tôi rất an toàn, cậu đừng lo lắng.”
Thường Tương Tư mua túi táo và lê mà viện trưởng Chung ngoài tiểu khu, lại mua một bó hoa tươi, ôm lên tầng.
Thường Tương Tư gõ cửa, viện trưởng Chung mặc quần áo ở nhà ra mở cửa, thấy Thường Tương Tư thì nói: “Em tới rồi à, vào ngồi đi!”
“Sư mẫu đâu rồi ạ?” Thường Tương Tư thay dép, xách túi trái cây để trong phòng bếp, tìm bình thủy tinh để cắm hoa.
“Bà ấy hẹn người đi dạo phố rồi, trưa nay cũng không về ăn cơm, để thầy ở nhà một mình phải ăn tạm mỳ tôm chống đói.” Viện trưởng Chung oán giận.
Thường Tương Tư cắm hoa xong, mở tủ lạnh ra xem bên trong còn có ít nấm hương và thịt xay, nói: “Ngồi một lát rồi em xào ít thịt để thầy nấu với mỳ nhé!”
“Cái này được đấy.” Viện trưởng Chung vui vẻ: “Bà ấy luôn khen em xào thịt thơm lắm!”
Thường Tương Tư ôm bình hoa đặt lên tủ gắn tường ngoài phòng khách, viện trưởng Chung cũng bưng hai tách trà ra, đặt lên bàn trà: “Thầy biết ngay mà, trước khi đi kiểu gì em cũng đến tìm thầy một lần.”
Thường Tương Tư tiếp trà, nói: “Thưa thầy, vì sao em nhất định phải đi Bắc Bộ ạ?”
Viện trưởng Chung vỗ vỗ bả vai Thường Tương Tư: “Em ngồi đi, ngồi xuống rồi nói!”
Thường Tương Tư ngồi xuống sô pha, cúi đầu, nghiêm túc nhìn viện trưởng Chung giống như một cô học trò đang nghiêm túc nghe giảng.
Viện trưởng Chung nhìn Thường Tương Tư cười: “Trước đây còn ở đại học, lúc thầy giảng bài cho mấy đứa, em luôn ngồi hàng đầu tiên, đôi mắt đen nhìn chằm chằm thầy không chớp lấy một cái, hận không thể xuyên thủng thầy. Lúc ấy thầy nghĩ rằng cô học trò này có một đôi mắt rất đẹp ——”
“Thưa thầy, em không rõ, vì sao thầy còn giúp Bạch Văn Nguyên ạ.” Thường Tương Tư nói: “Nếu không phải vì anh ấy, thầy cũng sẽ không tới Bình Thành ——”
“Bình Thành tốt mà, Bình Thành rất tốt! Bây giờ thầy đã quen với nơi này!” Viện trưởng Chung trấn an: “Cuộc sống rất phong phú, con người phải có co có dãn, không thể đứng yên một chỗ, dại dột như con lừa được, em thấy có phải không?”
“Thầy, em hiểu mà, thầy đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đúng chứ ạ!”
“Khá lắm, còn có thể cứu chữa. Thế mà cũng nghe được ra thầy đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe!” Viện trưởng Chung cười ha ha, cười xong rồi nói: “Tiểu Thường à, thời gian trước em uất ức lắm đúng không?”
“Em đã ổn rồi ạ!” Thường Tương Tư nhàn nhạt nói.
“Đồ con lừa ——” Viện trưởng Chung cười mắng: “Mấy năm nay thầy cảm thấy tâm trạng em không ổn, tinh thần lúc nào cũng căng như dây thun, chỉ cần có người tới kéo thêm một cái là sẽ đứt. Em gọi thầy là thầy nhiều năm như vậy, lại tới Bình Thành đi làm với thầy, dù sao thầy cũng không thể nhìn em như thế mà chẳng làm gì, đúng không?”
Thường Tương Tư lại hơi nôn nóng.
“Em đừng có vội, buông chuyện cũ rồi đến huyện Bắc Bộ xem. Nhiều năm không trở về, chắc chắn đã trở thành bộ dáng mà em không quen.” Viện trưởng Chung nói: “Nếu em không phải là đồ con lừa, chẳng lẽ không tháo được dây cương ư? Thế còn về Tiểu Bạch, thật ra thầy rất coi trọng chàng thanh niên này, năm xưa lúc em với tên nhóc đó còn ở bên nhau, tên nhóc đó đi theo làm tùy tùng cũng săn sóc thầy rất nhiều. Chuyện sau đó, cậu ấy cũng không thể làm chủ ——”
Thường Tương Tư hận Bạch Văn Nguyên nhất là sự bất lực, nhưng những chuyện yêu hận tình thù gì đó không cần thiết nói tỉ mỉ với thầy, cô ngồi nghe là rồi.
“Hôm trước cậu ấy tới bệnh viện tìm viện trưởng, khẳng định không nghĩ tới thầy là viện trưởng. Vừa thấy thầy việc đầu tiên làm là cúi người xin lỗi, khiến thầy giật cả mình.”
“Chỉ một cái cúi người mà anh ấy đã mua chuộc được thầy rồi ạ?”
“Còn biết nhận sai nữa.” Viện trưởng Chung khen ngợi: “Thầy luôn bảo rằng Tiểu Bạch là người có thể làm được việc lớn, co được dãn được, lên được xuống được, là một nhân tài. Năm xưa thầy đã nói với đàn anh của em rằng nếu bằng được một nửa bạn trai Tiểu Thường, thầy sẽ mặc kệ nó, có thể thấy được ——”
“Thầy, vì sao dù thế nào em cũng phải về huyện Bắc Bộ ạ?” Thường Tương Tư đổi đề tài.
Thầy Chung chớp mắt với Thường Tương Tư: “Đúng vậy, em nói xem vì sao dù thế nào em cũng phải trở về?”
“Em bằng lòng đến địa phương khác gian khổ hơn.”
“Ồ, nếu đi đâu cũng được, vậy tại sao phải để ý Bắc Bộ?” Viện trưởng Chung dùng lời nói của Thường Tương Tư để vặn ngược lại cô.
Tất nhiên Thường Tương Tư không nói, viện trưởng Chung quen cô đã hơn mười năm song chưa bao giờ nghe thấy cô kể chuyện cá nhân, nếu không phải trước đây Bạch Văn Nguyên kiểm soát quan hệ của Thường Tương Tư với người xung quanh, ông còn không biết cô học trò thoạt trông yên lặng ít nói này của mình lại yêu đương với con trai nhà họ Bạch. Tuy rằng kết quả không mấy tốt đẹp!
“Trở về hay không không quan trọng, em đừng để ý hình thức, chỉ cần em có thể gỡ nút thắt trong lòng là được. Thầy không biết cụ thể mọi chuyện ra sao, nhưng từ lúc em lên đại học hình như chưa về nhà bao giờ? Thù lớn đến thế hả?”
“Mỗi năm em đều gửi tiền trở về.” Thường Tương Tư lạnh nhạt nói: “Cũng đủ dùng ạ!”
Viện trưởng Chung chỉ tay vào ngực: “Nếu dùng tiền có thể giải quyết được vấn đề thì còn cần thầy quan tâm ư? Chính em cũng rõ ——”
Thường Tương Tư bất đắc dĩ, viện trưởng Chung lại nói nhỏ, giống như đó là một bí mật: “Thầy đã hỏi Tiểu Bạch rồi, tên nhóc đó còn chưa kết hôn đâu.” Nói xong ông ra vẻ như không có việc gì nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thường Tương Tư cười nói: “Thầy à, chẳng phải thầy nói muốn em mưa dầm thấm lâu với bác sĩ Thái ư?”
“Ồ, thích Tiểu Thái rồi hả? Thế cũng được!” Viện trưởng Chung vỗ tay vịn sô pha: “Người được chọn là ai thầy không quan tâm, em chỉ cần chọn một người là được! Ngày nào thầy cũng thấy cái mặt lạnh của em đi qua đi lại trong bệnh viện trông chẳng khác gì nữ quỷ!”
“Thầy, thầy quan tâm em quá!”
“Chứ còn gì nữa! Ngay cả đàn anh của em thầy cũng không lo được thế đâu ——”
Viện trưởng Chung lại khuyên Thường Tương Tư một lúc, mắt thấy sắp đến giờ ăn trưa bèn giục cô vào bếp xào thịt. Thường Tương Tư biết viện trưởng Chung thích ăn thịt xào, thay tạp dề vào bếp, sau khi xào thịt lại nấu mỳ cho hai người, sợi mỳ trắng trẻo kết hợp với thịt xào, hành lá với cải thìa, viện trưởng Chung ăn hết một bát lớn.
Ăn mỳ xong, viện trưởng Chung lại trao đổi với Thường Tương Tư về kế hoạch sắp tới của bệnh viện, bảo cô an tâm, không phải lo lắng.
Thường Tương Tư trò chuyện với viện trưởng Chung xong, áp lực trong lòng không giảm đi bao nhiêu, lo lắng sốt ruột về nhà.
Cô cảm nhận được sự quan tâm và yêu quý mà viện trưởng Chung giành cho mình, nhưng ngay cả cô còn bất lực với bản thân, chỉ có đi trước nửa năm để ông yên tâm, coi như là tẫn hiếu.
Thường Tương Tư đến dưới chung cư, cả khu tràn ngập tiếng nói cười, mấy bác sĩ trẻ hẹn nhau ra đánh cầu lông, nam nữ có tất.
Thường Tương Tư đứng nhìn một lát, có Thái Bỉnh Khôn là chủ lực cộng tác với bác sĩ Tiểu Vương, hai người đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đánh bại hai đội tới khiêu khích. Thái Bỉnh Khôn mặc đồ thể thao, cả quá trình chạy như bay, thân cao chân dài, cơ thể linh hoạt, chưa từng để lọt cầu, dẫn bác sĩ Tiểu Vương thắng đến vang dội.
Mọi người rủ Thường Tương Tư vào chơi cùng, Thường Tương Tư chỉ vào cổ tay còn chưa lành, tỏ vẻ chỉ đứng xem mà thôi.
Thái Bỉnh Khôn thắng hai trận, đi đến bên người Thường Tương Tư: “Tôi để chìa khóa xe của cô ở hòm thư trước nhà, cô nhớ lấy nhé.”
“Cảm ơn cậu!”
Thái Bỉnh Khôn nhìn bộ dáng biếng nhác của Thường Tương Tư, không biết sau khi hoạt động xong nóng người hay là thẹn thùng, mặt đỏ tía tai, anh ta hỏi: “Tương Tư, cô mệt à?”
“Tôi đi gặp viện trưởng Chung nói mấy câu tạm biệt. Ông ấy nói nhiều quá làm tôi buồn ngủ.” Thường Tương Tư nhịn ngáp: “Mấy tin nhắn cậu gửi cho tôi có ý gì đấy?”
Thái Bỉnh Khôn cười, ngượng ngùng xoa tóc, nhìn cổ tay của Thường Tương Tư, biết bản thân đã hiểu lầm: “Sao tay cô lại bị thương vậy?”
“Bạch Văn Nguyên, hôm qua anh ấy uống say quá. Tôi dìu anh ấy đi, anh ấy lại tưởng tôi là trộm ——” Thường Tương Tư lắc đầu: “Lúc ấy chỉ thấy hơi đau nên không để ý. Ai biết sẽ thành như bây giờ?!”
Ha ha, lại là Bạch Văn Nguyên!
Hết chương 8