Thường Tương Tư ra khỏi nhà nghỉ, lần theo con đường trong trí nhớ tới trạm y tế. Trạm y tế này vốn từ khu nhà một tầng biến thành toà nhà ba tầng, hiện tại trước cửa toà nhà có vài người đang đứng. Cô đi qua dò hỏi một chút, hoá ra họ đều là nhân viên trạm y tế nhận được điện thoại khẩn cấp yêu cầu làm công tác chuẩn bị, lát sau sẽ có rất nhiều người bị ngoại thương được đưa đến. Bọn họ đang rầu rĩ vì bình thường trạm y tế này chỉ phải tiếp nhận những ai cảm mạo, ho sốt, cùng lắm là giúp sản phụ đỡ đẻ. Không chỉ không có nhiều thuốc dự trữ mà ngay cả dụng cụ phẫu thuật cơ bản nhất cũng chẳng đủ, chứ đừng nói gì đến nhân viên y tế chuyên nghiệp.
Thường Tương Tư vội tiến lên nói: “Xin hỏi ai là người phụ trách ở đây ạ? Tôi là bác sĩ, vừa rồi cảnh sát Thái Phi đã liên hệ với tôi và nói rằng nơi này sắp có rất nhiều bệnh nhân tới, yêu cầu tôi mau chóng tới đây hỗ trợ.”
Thấy có người chần chừ, Thường Tương Tư vội lấy ví ra tìm chứng minh thư và chứng chỉ hành nghề. Cô mở ví rút mấy tấm thẻ rồi kiểm tra lại một lượt, sau đó đưa cho người của trạm y tế kiểm tra, đến tấm thể cuối cùng cô lại hơi do dự. Cô giơ lên trước mắt nhìn kỹ, đó là một chứng minh thư cũ, các góc đã ố vàng rạn nứt nhưng trong ảnh cô vẫn mang bộ dáng 18 tuổi. Thường Tương Tư nhìn thật lâu, hoảng hốt nhớ lại đây là chứng minh thư đầu tiên cô làm trước khi thi đại học, lúc ấy cô tràn ngập năng lượng, ngây thơ mà bướng bỉnh, cô mang theo nó tới thị trấn nhỏ này rồi cuối cùng lại đánh rơi trong một căn phòng xưa cũ. Cô nắm chặt nó trong tay, cố gắng ép bản thân không nghĩ đến hơn mười năm lạc trôi của nó.
Sau khi kiểm tra chứng chỉ, người của trạm y tế vô cùng nhiệt tình mời cô vào trong. Cơ sở vật chất của trạm rất thiếu thốn, gần như chẳng có gì, mọi thứ bày biện cũng đơn giản, chỉ có gần mười cái giường bệnh. Mọi người cùng nhau dọn dẹp lại sảnh và tầng một, chuẩn bị giường bệnh, băng ghế chờ và giá truyền dịch; sau đó sắp xếp lại các loại thuốc rồi mang những thứ cần sử dụng ra; Thường Tương Tư phụ trách kiểm kê dụng cụ phẫu thuật, miễn cưỡng nhặt đủ hai bộ mang đi khử trùng.
Thường Tương Tư còn chưa nắm rõ mọi thứ trong trạm thì đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát đến gần, sau đó là tiếng hô mọi người nhường đường, tiếng bước chân vội vã, người bệnh với mùi máu tươi nồng nặc được nâng đến. Cô vừa liếc mắt một cái đã nhận ra Thái Phi đang nâng Bạch Văn Nguyên, trông anh vô cùng chật vật, khắp cổ và đầu là vết máu tươi quyện lẫn với tro bụi, sắc mặt tái xanh, cho dù trên đùi được cột chặt bằng thắt lưng nhưng máu vẫn chảy xuống tí tách.
“Tương Tư, em mau tới kiểm tra cho cậu ấy đi.” Thái Phi thở hổn hển, nói cũng không rõ: “Bị dính đạn trên chân và cánh tay, mất máu quá nhiều, ban nãy còn có thể nói chuyện, hiện tại gần như mất đi ý thức.”
“Anh đẩy anh ấy vào trong đi ạ.” Thường Tương Tư vội gọi hai người tới hỗ trợ đẩy người vào trong căn phòng duy nhất tạm thời đóng vai trò là phòng phẫu thuật.
Đây là lần đầu tiên mọi người trong trạm gặp phải bệnh nhân bị súng bắn thương nghiêm trọng như vậy, tất cả đều bó tay không biết làm sao, Thường Tương Tư đành phải kéo tạm một người tới hỗ trợ mình chuẩn bị đồ phẫu thuật. Cô nhìn Bạch Văn Nguyên nằm trên giường, vạch mí mắt anh ra kiểm tra, ánh mắt đã mất đi tiêu cự. Không có dụng cụ kiểm tra đo lường nên chỉ có thể tự tính nhịp thở, nhịp tim để phán đoán tình trạng, cô nhanh chóng cắt quần áo anh ra, lấy bông tẩm cồn i-ốt rửa sạch da và miệng vết thương. Vết thương trên cánh tay không chảy quá nhiêu máu, đầu đạn ghim trong cơ bắp, mức độ thương tổn không lớn; nghiêm trọng nhất là vết thương trên đùi, có vẻ đầu đạn đã ghim vào mạch máu nên chỉ cần chạm nhẹ là không ngừng xuất huyết. Cô vội khử trùng dùng kẹp cầm máu rồi nghiên cứu vết thương, sau đó kiên quyết rạch ra gắp đạn.
Sau khi khâu và băng vết thương, cô lại kiểm tra nhịp tim, nhịp thở và huyết áp của Bạch Văn Nguyên rồi hỏi người đứng cạnh: “Trạm y tế có máu dự trữ không?”
Người hỗ trợ đáp: “Chúng tôi chỉ là trạm y tế tuyến dưới nên không có máu dự trữ. Phải lên bệnh viện tuyến huyện mới dự trữ máu ——”
“Ở đây có ai mang nhóm máu B không?” Thường Tương Tư nhìn người hỗ trợ truyền dịch giảm nhiệt cho Bạch Văn Nguyên: “Anh có thể tìm vài người tới hiến máu không.”
“Không ai biết nhóm máu của mình cả vì chưa từng xét nghiệm.”
Thường Tương Tư nhíu mày, không còn thời gian để chần chừ, cô bước vội ra ngoài, trong sảnh lần lượt có bệnh nhân được nâng vào nhưng hầu như chỉ bị thương nhẹ, mỗi người lại bị một võ cảnh canh giữ áp giải, sau khi được xử lý xong sẽ bị còng tay đưa lên xe to ngoài kia. Cô đi xuyên qua đám đông tìm người, chợt trông thấy Thái Phi đang gục đầu ngồi trên mặt đất bên cổng trạm y tế.
“Anh Phi!”
Thái Phi ngẩng đầu, khoé mắt đỏ bừng, mặt giàn giụa nước mắt, trông thấy Thường Tương Tư tới thì vội dùng tay áo lau nước mắt, khịt mũi hỏi: “Tương Tư à, làm sao vậy?”
“Bạch Văn Nguyên mất máu nghiêm trọng cần phải truyền máu ngay. Trạm y tế này không có máu dự trữ, anh xem có thể tìm được mấy tình nguyện viên nhóm máu B hay không ——”
“Chính là anh đây!” Thái Phi lập tức đứng lên, vén tay áo nói: “Đi đi đi, lập tức đi!”
“Một mình anh không đủ đâu ạ, hơn nữa cần phải chưa ăn gì.” Thường Tương Tư nhìn võ cảnh đi đi lại lại bên ngoài: “Anh thử đến tìm lãnh đạo của họ trao đổi xem có thể tìm mấy đồng chí nhóm máu B đến hiến không ——” Thường Tương Tư nói không nổi nữa, chỉ bảo: “Phải nhanh chóng, hiện tại huyết áp của anh ấy đang rất thấp.”
“Thế thì còn do dự gì nữa?” Thái Phi túm lấy cô kéo vào trong trạm: “Anh không chịu nổi việc lại có một người chết trước mặt anh đâu. Anh nhịn đói cả đêm, sáng sớm cũng chưa uống một ngụm nước nào, chắc chắn thích hợp ——”
Thường Tương Tư khó hiểu liếc nhìn anh ấy, không kịp suy nghĩ quá nhiều, rảo bước về phòng phẫu thuật giản dị tìm dụng cụ tiến hành truyền máu.
Thái Phi giơ tay trái ra cho Thường Tương Tư, tay phải cầm điện thoại liên hệ với vài người bên mình tới đây, yêu cầu bọn họ đi cùng trưởng quan đội võ cảnh mới tới tìm thêm người có nhóm máu B để hiến. Gọi điện thoại xong, Thái Phi nhìn cô cắm kim tiêm lấy máu vào mạch máu của mình, nói: “Tương Tư à, sao anh lại cảm thấy bị sợ máu nhỉ?”
“Máu trên người Bạch Văn Nguyên còn nhiều hơn mà sao anh không sợ máu?”
“Chắc chắn cái bệnh này biết phân biệt nên chỉ sợ máu của mình mà không sợ máu của người khác.” Thái Phi nhìn máu của mình được truyền vào cơ thể Bạch Văn Nguyên: “Lần này bọn anh thật sự rất liều mạng, có những người suýt chút nữa không thể trở về, em không biết tình hình trong thôn kinh khủng như thế nào đâu!”
“Tình hình trong đó ra sao ạ?” Thường Tương Tư truyền máu cho Bạch Văn Nguyên xong mới bắt đầu nhìn thẳng vào thân thể trần trụi của anh, ngoại trừ hai vết thương do súng thì trên ngực và bụng còn có rất nhiều vết thương nhỏ, cô vùi đầu dùng cồn i-ốt lau miệng vết thương và máu xung quanh, từ ngực thẳng đến nửa người dưới. Bỏ qua chỗ nào đó, sau khi xử lý xong xuôi cô lại dùng băng gạc quấn kín rồi tìm cái chăn sạch sẽ giữ ấm cho anh.
Thái Phi thở dài một hơi: “Bên Thái Gia Câu có rất nhiều nhà máy nhỏ, tất cả đều dùng để sản xuất ma túy.”
Thường Tương Tư ngẩng đầu, hai mắt sáng rực, khẳng định: “Người nhà họ Thái làm ạ?”
Thái Phi nhìn cô, cô tiếp lời: “Bạch Văn Nguyên đang điều tra vụ án liên quan đến nhà họ Thái, hiện đang truy bắt một gã tên là anh Năm. Thái Bỉnh Khôn mang em về quê chẳng phải do muốn làm Bạch Văn Nguyên phân tâm sao?”
“Không phải ——” Môi Thái Phi run rẩy: “Cậu ấy cố ý dẫn Tiểu Bạch tới nhưng tuyệt đối không phải làm Tiểu Bạch phân tâm. Cậu ấy muốn Tiểu Bạch đến xem nơi này đã tồi tệ thế nào, hơn nữa, vì để bắt được những tên coi trời bằng vung đó mà cậu ấy còn tự mình đi dụ những kẻ đó uống thuốc ——”
Thường Tương Tư giơ tay điều chỉnh tốc độ truyền máy, không ngừng xem xét tình hình của hai người.
“Cả thôn chẳng hiểu biết gì, vừa nghèo lại bế tắc bỗng biết được một cách làm ăn buôn bán kiếm ra tiền thì đâu còn nghĩ đến việc dừng lại?” Thái Phi nhìn ống truyền thẫm màu: “Chờ đến khi mọi người phát hiện ra thì đã phát triển thành tình trạng như hiện giờ. Em không biết đâu, chất thải bào chế ma túy bị vứt bừa bãi trong những kho rác bên đường, ai đi qua cũng có thể trông thấy; mấy tên Ngô Kiến Thiết không chỉ tự lắp ráp súng mà còn chế được cả bom đất nữa. May mà đội võ cảnh tới kịp thời, nếu lần này Bạch Văn Nguyên thực sự chết ở đây, sự việc trở nên ồn ào thì ai sẽ là người giải quyết?”
Thường Tương Tư nhìn khuôn mặt tái nhợt của Bạch Văn Nguyên, anh nhíu mày, đôi môi mím chặt, dường như còn rất nhiều điều phải lo nghĩ.
“Cậu ấy chủ yếu sợ em bị Tiểu Thái mang vào thôn nên mới chạy tới, cuối cùng lại bị Tiểu Thái lừa.” Thái Phi gạt nước mắt: “Anh thật sự không nghĩ tới sẽ như vậy ——”
“Thái Bỉnh Khôn đâu ạ?” Thường Tương Tư xoay người đi chuẩn bị nước thuốc truyền dịch: “Cậu ta làm cái gì? Cả thôn đều bào chế ma túy mà mọi người trong địa phương lại chẳng nghe ngóng được gì ư? Em không tin!” Cô nhếch môi trào phúng: “Toàn anh em ruột thịt dùng tiền mở đường rồi lừa tất cả mọi người ở đây chứ gì?”
Thái Phi ngơ ngác không nói một lời, Thường Tương Tư trông thấy vậy thì chẳng trao đổi nữa.
“Không phải.” Thái Phi lẩm bẩm: “Cậu ấy thật sự không biết gì cả.”
Thường Tương Tư không muốn tranh cãi với anh ấy, cúi đầu bận rộn công việc của mình.
“Tương Tư, Tiểu Thái tin tưởng em nhất cũng thích em nhất, em không thể hiểu lầm cậu ấy.” Thái Phi vội vã giải thích: “Anh biết cậu ấy bắt em từ Bình Thành đến đây là việc không nên nhưng cậu ấy thật sự rất đau lòng, rất tuyệt vọng! Cậu ấy chỉ muốn được ở bên em lâu hơn một chút thôi, dọc đường, cậu ấy chưa hề làm tổn thương em, có phải không? Cậu ấy thật sự không biết cả thôn đã trở thành như vậy, lần trước về quê mới phát hiện ra là bởi trong thôn có thằng nhóc bỏ học chạy đi làm công cho nhà máy sản xuất ma túy, cậu ấy không muốn quê mình tồi tệ thêm nữa. Tuy nhiên, việc này một mình cậu ấy chẳng tác động được, cũng chẳng có ai đáng tin cậy nên mới nhẫn tâm làm vậy, cậu ấy không muốn liên lụy đến ai song lại không buông được em ——” Anh ấy vội vã giải thích những việc đã qua cho Thái Bỉnh Khôn, dường như làm vậy là có thể giảm bớt nỗi đau trong lòng.
Thường Tương Tư mím chặt môi, một lúc sau mới mở miệng: “Anh Phi, xin anh đừng nhắc lại chuyện này nữa.”
Dù Thái Phi đã già đầu rồi song vẫn khóc nức nở như một đứa trẻ, anh ấy không kìm được, nước mắt nước mũi giàn giụa, Thường Tương Tư không đành lòng bèn nhờ người trợ lý đang đứng ngây người bên cạnh tìm giấy cho anh ấy lau. Người trợ lý đi ra ngoài, bấy giờ Thường Tương Tư mới nói: “Em không rõ trong lòng Thái Bỉnh Khôn có suy nghĩ gì nhưng cậu ta đã mất đi niềm tin với xã hội, cậu ta chỉ tin vào bản thân nên sẽ không xin sự giúp đỡ từ bất kỳ ai, đúng không?”
Thái Phi nghẹn ngào một lúc rồi đáp: “Tương Tư, em không nên trách cậu ấy, đến giây phút cuối cùng mà vẫn sợ em sẽ không tha thứ cho cậu ấy. Tiểu Thái chết rồi, tự mình hại chết mình ——”
Thường Tương Tư nhìn anh ấy, không dám tin hỏi lại: “Anh nói gì cơ?”
Thái Phi đang định trả lời thì cửa phòng bỗng nhiên bật mở, một võ cảnh đấy người vào trong phòng rồi hỏi: “Bác sĩ Thường có ở đây không? Có một nghi phạm bị dính đạn, phiền bác sĩ gặp đạn cho tên này, mọi người trong trạm y tế bảo tôi rằng chỉ có bác sĩ mới làm được.”
Ngô Kiến Thiết được đẩy tới, hai mắt tên đó đỏ ngầu, trên mặt dính đầy máu, hai tay bị còng vào nhau, trên cẳng chân cũng toàn máu là máu, tên đó hung tợn trừng Thường Tương Tư và Thái Phi. Thái Phi khịt mũi, cũng trừng lại, anh ấy đứng lên, tay không tiện nhưng chân thì vẫn tự do, vì thế anh ấy nhấc chân đá, miệng quát tháo: “Ngô Kiến Thiết, mày hại chết Tiểu Thái rồi. Tao không tha cho mày, tao tuyệt đối không tha cho mày, mày là cái thằng khốn nạn ——”
“Được rồi được rồi!” Võ cảnh nói: “Đừng quát tháo nữa. Xin bác sĩ Thường hãy mau chóng xử lý giúp cho, chúng tôi phải mang nghi phạm đi ngay.”
Thái Phi yên tĩnh trở lại, mặt đỏ tía tai gườm Ngô Kiến Thiết, chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi tên đó.
Thường Tương Tư chỉ vào chiếc giường còn lại trong phòng, có vẻ vẫn chưa lấy lại được tinh thần: “Anh đỡ người sang bên kia đi.”
Võ cảnh đẩy người lên giường, trói chặt hai chân tên đó vào thành giường cũng không tháo còng tay ra.
Thường Tương Tư hoảng hốt phán đoán tình trạng, tên này ngoài bị dính đạn ra thì gần như không còn vết thương nào khác, mà tình hình xuất huyết trên vết súng bắn kia cũng không quá nghiêm trọng. Cô gật đầu, nghiêng người lấy bộ dụng cụ phẫu thuật đã được khử trùng ra, bất chợt, tên nằm trên giường ngồi phắt dậy, hai tay ghìm chặt cổ Thường Tương Tư, kéo mạnh cô về phía mình.
Võ cảnh đặt tay lên hông định rút súng ra, Ngô Kiến Thiết kêu to: “Không được nhúc nhích, ai dám động vào tao thì tao sẽ giết chết ả đàn bà này ——”
Thái Phi căng thẳng đứng lên: “Ngô Kiến Thiết, mày đừng có làm liều, bác sĩ Thường không có thù oán gì với mày cả ——”
“Tao đéo quan tâm, dù gì tao bị bắt cũng sẽ ăn án tử hình, liều một lần biết đâu lại có đường sống. Tao nói cho chúng mày biết, nếu không thả tao, để đường cho tao rời khỏi đây thì ả đàn bà này sẽ ——”
Thái Phi muốn tiến lên một bước lại trông thấy Bạch Văn Nguyên đang nằm trên giường bệnh chậm rãi mở mắt, anh nghiêng đầu hoảng hốt theo dõi tình hình đối diện. Trong mắt anh chỉ có Thường Tương Tư đang bị khống chế, anh lập tức ngồi dậy xuống giường rồi lại bị ống truyền máu kìm lại, Bạch Văn Nguyên khó chịu giựt kim truyền máu trên cổ tay ra, lảo đảo đứng lên. Thái Phi hét to, vội bóp chặt ống truyền, không đành lòng lãng phí máu của mình, sau lại trông thấy Bạch văn Nguyên nhấc tay lấy con dao phẫu thuật trên bàn, rảo bước đâm một phát vào cánh tay Ngô Kiến Thiết trước khi tên đó kịp phản ứng lại.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, chờ đến khi Thường Tương Tư phục hồi lại tinh thần thì đã bị máu bắn vào người, Ngô Kiến Thiết phía sau kéo cô ngã theo song lại bị võ cảnh lao tới khống chế. Cô được thả ra, hoảng loạn nhìn Thái Phi và Bạch Văn Nguyên, Bạch Văn Nguyên cười định duỗi tay kéo Thường Tương Tư thì cơ thể lại đổ ập xuống.
Thường Tương Tư kêu lên, lao tới đỡ lấy anh, lảo đảo đưa anh về giường, nhìn cái giường toàn máu là máu: “Chết tiệt, phải làm sao bây giờ ——”
Hết chương 63