Nếu Như Anh Biết

Chương 7: Diệp Sênh là em gái cô?




Diệp Nhiên đã từng hỏi Phó Diên Bắc, “Rốt cuộc thì anh thích em ở điểm nào? Em không dịu dàng, không đáng yêu, cũng không đủ thân mật...”

Lúc đó anh đã sửa lại câu danh ngôn của Tiền Chung Thư như thế này: Trước khi gặp em, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc có bạn gái.

Thật ra Phó Diên Bắc rất biết nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ là cần phải xem anh có đồng ý nói hay không mà thôi.

Bốn mắt nhìn nhau.

Phó Diên Bắc đứng thẳng ở đó, từ trong ra ngoài tỏa ra khí thế lạnh lùng, “Đi dạo?” Anh lười biếng nói, “Cửa nhà tôi không phải là nơi để tản bộ.”

Diệp Nhiên biết lý do mình đưa ra không được tự nhiên, đối mặt với anh đầy nghiêm túc thế này, cô bây giờ lại càng không có được sự bình tĩnh như ngày trước. Mọi người đều nói cô đã thay đổi. “Phó Diên Bắc...” cô nuốt ực một cái, “Anh dạo này khỏe không? Đã mấy ngày rồi tôi không thấy anh ra ngoài.”

Đôi mắt màu đen của Phó Diên Bắc không chút gợn sóng, “Cám ơn đã quan tâm. Tôi rất khỏe. Cô Diệp, nếu không có chuyện gì thì tôi vào nhà đây.”

”Đợi một chút.” Diệp Nhiên lấy một tay chặn cánh cửa lại.

”Còn có chuyện gì sao?” Phó Diên Bắc nhíu mày, rồi để tay trên cửa.

Im lặng, lại là im lặng.

Đôi mắt chậm rãi dời từ mặt xuống cánh tay anh, rồi đến cổ tay trái của anh... Một vết sẹo dài ba đến bốn cm nổi rõ. Đây là vết tích mà vụ tai nạn để lại. Lúc họ ở bên nhau, ở đó không hề có dấu vết gì.

Cô không kìm lòng được đưa tay ra, đầu ngón tay chỉ vừa mới chạm vào da mà đã như có một dòng điện chạy qua người anh vậy.

Phó Diên Bắc nhanh chóng rút tay về.

Con gái thời nay đều... chủ động như vậy sao?

Trái tim Diệp Nhiên đập liên hồi, sâu trong lòng cô đang có một người giãy dụa, mau nói cho anh biết, nói cho anh biết cô là ai? Mau nói cho anh ấy biết đi!

”Phó Diên Bắc... tôi...” mặt cô nhìn rất khó coi, cắn môi hồi hộp nhìn anh.

”Diên Bắc...” tiếng gọi dịu dàng từ đằng sau truyền đến.

Diệp Nhiên vô thức quay đầu lại, là cô gái xinh đẹp buổi tối hôm đó cùng đi với anh. “Cậu bị cảm còn chưa khỏe sao lại đi ra ngoài vậy? Nếu dì Điền biết, nhất định sẽ rất giận đấy.”

Dì Điền...

Diệp Nhiên có chút ấn tượng, đó là một quý bà có khí chất nổi bật, mẹ của Phó Diên Bắc.

”Ơ, đây là ai vậy? Là bạn cậu sao?” Tô Thiều Ngôn rất thân mật đứng bên cạnh Phó Diên Bắc, quen thuộc và ăn ý đến thế, đâu phải chỉ một sớm một chiều mà có thể như vậy?

Diệp Nhiên không muốn tự rước nhục vào thân, “Xin chào, tôi ở bên cạnh nhà anh Phó. Tôi... tôi không quấy rầy hai người nữa.” rồi vội vã rời đi. Hai năm rồi, Phó Diên Bắc đã sớm không còn là người thuộc về cô nữa.

Tô Thiều Ngôn nhìn bóng lưng Diệp Nhiên, “Mình có nói sai cái gì sao? Cô ấy giống như đang khóc vậy.”

Chu Tư Nam nhếch mép, thích thú nói, “Có lẽ Diên Bắc đã hù dọa người ta rồi, cô nhìn mặt cậu ấy này, kéo dài ra thế, làm như người ta nợ cậu ấy thứ gì không bằng.”

Phó Diên Bắc đi vào trong nhà, “Thẩm Hạ đâu?”

”Cậu ấy à, tạm thời bị bố bắt phải trở về, chắc lát nữa sẽ đến. Đêm hôm trước uống rượu lái xe, đâm thẳng vào hàng rào.”

”Người thì sao?”

”Khi tỉnh rượu thì bị nữ cảnh sát giao thông dẫn về đồn nhốt một đêm. Giờ thì có thể chạy nhảy tung tăng, nhưng xe bị bố cậu ta thu lại rồi, cấm lái xe ba tháng.” từ trước đến giờ Chu Tư Nam đều thích xem kịch hay, từ nhỏ đã thế, nhìn bọn họ bị mất mặt, nhưng cuối cùng lại giúp họ dẹp loạn.

Tô Thiều Ngôn từ phòng bếp đi ra, gọi to, “Ôi trời! Diên Bắc, nhà cậu chẳng có gì cả. Buổi sáng cậu ăn gì vậy?”

”Cà phê.” Phó Diên Bắc trả lời rất đơn giản. Anh không thích phiền phức, chỉ một ly cà phê là đủ rồi.

Tô Thiều Ngôn muốn nổi điên, “Bác sĩ nói cậu phải hạn chế uống cà phê. Sao cậu lại không lo lắng cho sức khỏe gì hết vậy.”

”Được rồi, tôi dọn dẹp một chút rồi đi ăn.”

Tô Thiều Ngôn làm sao có thể từ bỏ cơ hội được thể hiện mình được, “May là mình đã kịp chuẩn bị trước. Hai cậu cứ ngồi nói chuyện đi, mình đi làm cơm.”

”Có cần giúp một tay không?” Chu Tư Nam hỏi.

”Không cần đâu.” Tô Thiều Ngôn thoáng nhìn qua Phó Diên Bắc, sắc mặt anh vẫn thản nhiên, cô hơi giật giật khóe miệng, quay người trở về phòng bếp. Quả nhiên cô không thể trông đợi quá nhiều.

Trong phòng khách.

Chu Tư Nam nhanh mắt nhìn thấy trên bàn uống trà có một bức tranh nhỏ, anh ta cầm lên, “Bức tranh của ai vậy?”

”Cậu cảm thấy nó như thế nào?” Đôi mắt u tối của Phó Diên Bắc dịu đi rất nhiều.

Chu Tư Nam có kiến thức rất rộng rãi, “Từ khi nào cậu lại có hứng thú với tranh của con nít vậy?”

Phó Diên Bắc bật cười, biết là không thể gạt được cậu ta.

”Để tôi xem nào, người trong bức tranh này nhìn quen quen, ừm, để tôi suy nghĩ một chút...” Anh ta ngắm kỹ bức tranh.

Phó Diên Bắc đưa tay lấy về, bỏ vào ngăn kéo nhỏ trong bàn. “Nếu tôi nói là do nàng tiên ốc đặt trước cửa nhà tôi thì sao?”

Chu Tư Nam dang hai cánh tay ra, thảnh thơi dựa trên ghế sofa, “Nàng tiên ốc lúc nãy ấy à?”

Phó Diên Bắc nhướn mắt, “Tư Nam, đúng là lúc nào cậu cũng quan sát một cách tỉ mỉ, nhưng đến khi nào thì cậu mới chịu giải quyết chuyện của cậu với Thời An đây?” Chu Tư Nam có một vị hôn thê được đính ước từ hồi còn nhỏ, là con gái của Thời gia phía Bắc thành phố, Thời An.

”Cậu lớn hơn tôi, tôi không vội đâu.” Chu Tư Nam không muốn bị bó buộc bởi hôn nhân sớm như vậy. “Diên Bắc, tôi xem chiêm tinh, thấy dạo gần đây cậu có số đào hoa.”

Phó Diên Bắc cười cười, đối với anh, tình yêu hay hôn nhân cũng không có chút mong đợi nào.

Diệp Nhiên trở về nhà, lấy bừa một lý do liền lừa được Diệp Sênh. Diệp Sênh lại bắt đầu vẽ tranh, bây giờ cô bé muốn vẽ một bức ảnh “động vật thế giới”, cô

bé cảm thấy, bức tranh này anh nhà bên cạnh nhất định sẽ rất thích.

Buổi trưa hôm đó, Diệp Sênh ăn một bát cơm lớn, còn Diệp Nhiên chỉ ăn được một miếng nhỏ, thực sự không thể nuốt nổi, giống như nhai phải thịt khô vậy.

Sau bữa trưa, Diệp Sênh ngủ trưa ở trong phòng ngủ, Diệp Nhiên ở phòng đọc sách để điêu khắc. Có lẽ là lấy đau thương làm nên sức mạnh, chiều hôm đó, nguồn cảm hứng của cô dồi dào hơn bình thường rất nhiều, một khuôn viên vườn cây cổ đại đã thành hình.

Vận động bả vai mỏi nhừ, Diệp Nhiên bước ra khỏi phòng đọc sách. Trời ạ, đã sáu giờ rồi. Chẳng hiểu sao Diệp Sênh vẫn chưa dậy.

”Diệp Sênhhhh! Diệp Sênhhhh!” Cô vừa đi vừa gọi.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, cô bé vẫn còn nằm trên giường, yên giấc ngủ. “Diệp Sênh... Dậy đi nào..”

Tiểu Diệp Sênh không trả lời, Diệp Nhiên đi tới, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, đưa tay sờ trán, trán Diệp Sênh nóng hầm hập, “Diệp Sênh!”

”Chị... em mệt quá.” Diệp Sênh lẩm bẩm nói.

Diệp Nhiên hoảng hốt, cô đã thấy qua một vài tin tức, những đứa trẻ bị sốt nếu không được chăm sóc tốt thì sẽ rất dễ dẫn đến nhiều vấn đề khác. “Diệp Sênh, em bị ốm rồi, chúng ta phải đến bệnh viện thôi.”

”Em không muốn đi bệnh viện đâu.” Có thể là do trong người không thoải mái cho lắm, Diệp Sênh khóc to.

”Ngoan, nghe lời chị nào.”

”Không muốnnn! Không muốnnnn!” Diệp Sênh phản kháng một cách mãnh liệt.

Diệp Nhiên nôn nóng cũng không được, lúc này cô thực sự rất hối hận, trong nhà ngay đến cả thuốc cũng không có. “Được rồi, không đi nữa...” cô vội vàng làm ướt khăn một nửa rồi đặt lên trán Diệp Sênh. Nhưng đây cũng không phải là phương pháp tốt.

Diệp Nhiên càng nghĩ càng sợ.

Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn đã dần dần bao phủ cả thành phố.

Diệp Nhiên khẽ cắn răng, ôm Diệp Sênh xuống lầu.

Căn nhà bên cạnh thắp sáng ánh đèn vàng ấm áp. Bước chân Diệp Nhiên nặng trĩu, cô dùng sức gõ lên cửa vài cái, nhưng không ai đáp lại.

”Cốc cốc cốc...” cô lại gõ ba cái.

”Phó Diên Bắcccc!” Cô kêu tên anh, giống như nắm lấy một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng vậy.

”Chị ơi, em đau bụng.” Trẻ con còn nhỏ, thật ra cũng không biết chỉ rõ là đau ở đâu, đau gì cũng chỉ có thể nói đau bụng.

Diệp Nhiên cảm thấy áy náy, lòng đau như cắt. Có lẽ cô không nên trở về, không nên cưỡng cầu duyên phận giữa cô và Phó Diên Bắc. Ký ức đó đã kết thúc rồi, miễn cưỡng không phải chỉ gây nên đau khổ thôi sao?

Cô mất mát, suy sụp, lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng.

Cuối cùng cánh cửa cũng bật mở, ánh sáng hắt vào hai người. Từ bóng tối đến ánh sáng, từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi, mọi thứ đều nằm trong tay người

đàn ông này.

Phó Diên Bắc vẫn còn mặc quần áo ở nhà, nho nhã anh tuấn. Thấy Diệp Nhiên ôm một đứa trẻ, anh có chút ngạc nhiên, “Diệp Nhiên...”

Cuối cùng cũng không còn là cô Diệp nữa.

Diệp Nhiên không còn tâm trí nào nghĩ đến những thứ này, “Phó Diên Bắc, có thể giúp tôi một chút không, xin anh đấy!” Diệp Nhiên chưa bao giờ biết nhận sai, cho dù lúc đó Phó Diên Bắc nói lời chia tay, cô cũng không nói một câu níu kéo anh. Có thể nếu lúc đó cô nói ra một câu, xem chừng Phó Diên Bắc cũng sẽ không đi.

Phó Diên Bắc nhanh chóng định thần lại, anh đưa tay bế Diệp Sênh, “Cô lái xe đi, chúng ta đến bệnh viện.”

Mặt Diệp Nhiên tái đi, cô ngoan ngoãn trả lời, “Tôi không biết lái xe.” Âm thanh bé tí, đầy bất lực.

”Chờ tôi một chút.” Anh mới vừa sờ vào trán cô bé, thực sự rất nóng. Anh cầm điện thoại lên, vội vàng gọi điện cho Lục Phong.

Phó Diên Bắc để hai người đi vào, “Chờ mười lăm phút.”

Diệp Nhiên một lòng quan tâm Diệp Sênh, cũng không buồn xem xét nhà anh.

Tạm thời Diệp Sênh ngủ trên ghế sofa, ủ rũ nằm yên, cực kỳ đau đớn. “Anh Phó...”

Phó Diên Bắc đáp lại một tiếng.

”Anh Phó, anh đi công tác về rồi. Anh đã xem bức tranh em đưa cho anh chưa?”

Phó Diên Bắc nhìn Diệp Nhiên một cái, “Anh thấy rồi, anh rất thích, chẳng qua là gần đây rất bận nên không có thời gian cám ơn em.”

Diệp Sênh cười, “Em biết rồi.”

Hơn mười phút sau, Lục Phong vội vã chạy tới.

Đến phòng cấp cứu của bệnh viện, sau khi kiểm tra, bác sĩ nhanh chóng làm mát cho Diệp Sênh hạ nhiệt, cũng may được đưa đến sớm.

Bác sĩ khoa nhi nghiêm mặt nói, “Anh chị làm phụ huynh thế nào vậy hả? Có biết trẻ em sốt cao 41 độ như thế là rất nguy hiểm không! Nếu chưa sẵn sàng để làm cha mẹ thì cũng đừng dễ dàng có con.”

Cơ thể Diệp Nhiên trống rỗng, sắc mặt tái nhợt như tuyết vậy, bụng dưới quặn đau, cô dùng sức bấm chặt lòng bàn tay. “Tôi xin lỗi...”

Phó Diên Bắc bình tĩnh, nhận thấy sắc mặt của cô có chút bất thường, trông như sắp xỉu, “Diệp Nhiên?”

Diệp Nhiên khẽ kéo khóe môi cong lên, “Tôi không sao.” Cô rảo bước đi đến hàng ghế trong hành lang. Cô ngồi xuống, hai tay che mặt lại.

Phó Diên Bắc đứng bên phải trước mặt cô.

Khoảnh khắc này rất yên tĩnh, như thể cả thế gian này chỉ còn lại hai người họ.

Hốc mắt Diệp Nhiên nóng lên, trong mắt chứa đầy nước mắt. Cô hít một hơi thật sâu, ép nước mắt chảy ngược vào trong. Nhìn lại lần nữa, mọi thứ đã yên bình trở lại.

”Cám ơn anh.” Giọng cô khàn khàn vô lực, không nhanh không chậm nói, “Em gái tôi khi sinh ra thể trạng hơi yếu, thường xuyên bị sốt dẫn đến những vấn

đề khác, cho nên người nhà chúng tôi cũng rất lo lắng. Anh đừng chê trách gì, hôm nay tôi luống cuống không biết làm sao nên mới gõ cửa nhà anh. Xin lỗi...”

Phó Diên Bắc có chút không hiểu nhìn cô, tại sao trong nháy mắt cô lại thay đổi như thế, không chỉ hời hợt, mà còn có cả sợ nữa.

Hàng lang trống vắng âm u, anh hơi cúi đầu, con ngươi đen nhánh nhíu lại nhìn vào cô. Ánh đèn u mờ kéo dài bóng dáng anh trên vách tường, anh mở miệng hỏi, “Diệp Sênh là em gái của cô?”