Nếu Như Anh Biết

Chương 16: Diệp Nhiên, khi nào có thời gian cùng tôi đi gặp mẹ một chút




Trời trong nắng ấm, bầu trời xanh xanh, trong không khí là hương hoa tử vi thơm ngát, còn có vài người phụ nữ đang đi bộ dọc bờ sông.

Mặt Thời An tràn đầy sự vui vẻ, "Diệp Nhiên, chúng ta gọi tên cũng được. Mình đã nghe anh trai kể về cậu từ lâu rồi, ở dạ tiệc của công ty lần trước, anh nói muốn giới thiệu để chúng ta biết nhau, kết quả lại không tìm được cậu, lúc ấy anh lo lắng muốn chết." Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ thấy anh lo lắng đến như vậy.

Diệp Nhiên ngượng ngùng cười cười, "Lần trước là do có việc đột xuất."

Thời An cũng biết, hôm đó Diệp Nhiên gặp rồi rời đi cùng Phó Diên Bắc. Cô cúi đầu xuống, nhìn bé con Diệp Sênh lanh lợi ở trước mặt, trong lòng khẽ thở dài. Đây là lần đầu tiên anh thích một cô gái, nhưng cô ấy đã có người trong lòng.

Diệp Sênh thấy cá dưới sông, ngạc nhiên, vui vẻ dừng lại, "Chị ơi, ở đây có cá, quá trời cá luôn."

"Tiểu Sênh, không được đến gần bờ sông, coi chừng ngã."

"Em biết rồi ạ." Giọng nói mềm như sáp, chẳng trách mọi người cứ thích trêu chọc cô bé.

Thời An là một cô gái tốt, dáng người đẹp, tính tình lại dịu dàng, Chu Tư Nam thật là may mắn. Diệp Nhiên hỏi, "Cậu muốn đính hôn?"

Mặt Thời An hơi mất tự nhiên, "Ừ, mình và Tư Nam định ngày 10 tháng 6 sẽ đính hôn."

"Nhanh thật, chúc mừng các cậu."

"Hì hì, Diệp Nhiên, lúc nào mình kết hôn hãy để cho Tiểu Sênh làm phù dâu nhí đi."

"Được thôi, Tiểu Sênh con bé..." Diệp Nhiên còn chưa nói hết câu, ngẩng đầu lên đã thấy Diệp Sênh đang cầm cành cây nhìn xuống sông tìm kiếm, Diệp Nhiên hít một hơi lạnh, "Tiểu Sênhhh!"

Chỉ nghe "Ùm" một tiếng, cô bé liền rớt xuống sông.

Thời An hoảng hốt hét to lên.

Diệp Nhiên không nói gì, lập tức nhảy xuống.

Khi mấy người đàn ông chạy đến, Diệp Nhiên đã ôm lấy Diệp Sênh. Phó Diên Bắc định nhảy xuống sông thì Tô Thiều Ngôn nắm lấy tay anh.

Phó Diên Bắc nặng nề hất tay cô ấy ra, nhảy xuống, "Diệp Nhiên, đưa Diệp Sênh cho tôi."

Diệp Sênh ôm cổ Diệp Nhiên rất chặt, không lâu sau Diệp Nhiên đã đuối sức, thật may là bây giờ Phó Diên Bắc đang ở bên cạnh cô. Phó Diên Bắc đưa tay ôm lấy Diệp Sênh, "Đừng sợ..."

Diệp Nhiên biết bơi cũng là do anh dạy.

Tô Thiều Ngôn cắn môi, sắc mặt ảm đạm nhìn cảnh đang xảy ra trong nước kia.

Một số nhân viên khu nghỉ mát bên bờ nhanh chóng chạy đến, đưa mọi người lên bờ an toàn.

Diệp Sênh uống mấy ngụm nước, trên người đều ổn, chỉ là sợ quá mà khóc to lên.

Diệp Nhiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, "Tiểu Sênh!" Cô cực kỳ tức giận, bây giờ nghĩ lại vẫn còn rất sợ, tay run run.

Nhân viên mang đến một vài chiếc khăn sạch để mọi người lau nước trên mặt.

Vì đang đầu hè, nên sẽ mặc đồ rất mỏng. Ngâm nước lâu như vậy, quần áo trên người cả ba đều đã nhăn nhó và dính sát lấy thân.

Chu Tư Nam sắp xếp, "Mau thay quần áo ướt ra đi, chúng tôi ra ngoài trước." Anh ta nhìn Thẩm Hạ một cái, mọi người đều đi ra ngoài.

Thời An có chút không yên lòng, "Có muốn em ở lại giúp không?"

Chu Tư Nam kéo tay cô, "Không cần đâu, có Diên Bắc ở đó rồi."

Thời An nhìn anh chủ động kéo tay mình, ngoan ngoãn ừ một tiếng, trên mặt là sự hài lòng không thể nói ra.

Diệp Sênh ở trần trùm khăn tắm lớn lên người ngồi trên sofa, tinh thần đã ổn định lại, chỉ sợ Diệp Nhiên sẽ mắng nên rụt rè không nói lời nào.

Phó Diên Bắc nhìn cô bé một chút, rồi nhìn Diệp Nhiên một chút nữa, có hơi khó xử. Diệp Nhiên bị dọa, anh muốn an ủi cô, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào. "Diệp Nhiên, quần áo em ướt rồi, đi thay đi." Anh nhìn thấy rõ hình dạng áo trong của cô, lúng túng nhìn qua chỗ khác.

Trong nháy mắt mọi thứ ngụy trang trong mắt Diệp Nhiên đều vỡ vụn, cô nghẹn ngào, "Em vào nhà vệ sinh." Vừa mới đứng lên, nước mắt rơi xuống từng giọt.

Phó Diên Bắc lắc đầu, quay qua nói với Diệp Sênh, "Ngồi đây trước đi, anh đi an ủi chị em."

Diệp Sênh gật đầu không ngừng, "Anh Diên Bắc, là do em không cẩn thận. Em biết lỗi rồi."

Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của Diệp Sênh, "Sau này không được làm như vậy nữa, em nhìn đi, chị em rất lo cho em."

"Vâng. Vậy anh mau đến an ủi chị em đi, chị em rất nhát gan."

Phó Diên Bắc đi đến phòng vệ sinh đã nghe được tiếng khóc thút thít ở bên trong truyền đến. Anh gõ nhẹ trên cửa, "Diệp Nhiên..." rồi đẩy cửa đi vào.

Người đó đang cúi đầu xuống khóc.

"Sợ rồi?" Phó Diên Bắc không ngờ Diệp Nhiên sẽ phản ứng mạnh mẽ như vậy. "Hóa ra là vậy, thật không ngờ bạn gái của tôi lại có lá gan bé như thế."

Hai vai cô run lên một cái, cố gắng để không khóc ra tiếng nữa.

Phó Diên Bắc bĩu môi, tay anh chạm vào vai cô, "Thay quần áo đi, không thì lại ốm, hay là em muốn tôi giúp?"

Trong lòng Diệp Nhiên cực kỳ khó chịu, thuận thế đó mà vùi vào ngực anh. Mái tóc vẫn còn ướt dính vào cổ anh, mềm mềm, ngứa ngứa. "Lúc nãy em đã rất sợ." Cô nắm chặt cánh tay anh, vẫn rất sợ hãi.

"Anh không hiểu... Anh không hiểu..."

Cô sợ chết.

Rất sợ.

Thế giới này, ngoài sống và chết ra, không có gì khiến cô sợ hãi đến như vậy.

"Em sợ, Diên Bắc..." Cô hít một hơi thật sâu, ngửi được mùi hương quen thuộc, cô mới từ từ bình tĩnh lại.

Phó Diên Bắc cảm nhận được những giọt nước mắt nong nóng của cô đang chảy trên ngực anh, anh do dự một lúc, cuối cùng cũng đưa tay ra ôm cô vào trong ngực, "Được rồi, không sao rồi."

Thật ra thì, khoảnh khắc lúc trước khi anh hôn cô, anh cũng không biết mình có thực sự thích cô hay không. Cô giống như loài hoa anh túc đang dụ dỗ anh.

Nhưng giờ phút này, anh đã vô hình cảm thấy được một thứ tình cảm - là đau lòng.

Diệp Nhiên vì Diệp Sênh mà đau lòng, còn anh lại vì cô mà đau lòng.

Phó Diên Bắc cảm thấy thứ tình cảm này cũng có thể được gọi là cảm động.

Diệp Nhiên khóc một trận, nhưng những tâm sự trong lòng đều không nói cho Phó Diên Bắc biết.

Đau khổ đã qua rồi, cô cũng không muốn nhắc đến nữa.

Đau đớn, chỉ cần mình cô chịu đựng là đủ rồi.

Khóc cũng đủ rồi, cô ra ngoài phòng vệ sinh với đôi mắt đỏ ửng, thất vọng nhìn điện thoại. Vừa rồi nhảy xuống sông, cô hoàn toàn quên rằng điện thoại vẫn còn ở trong túi.

Nước chảy vào điện thoại, dùng máy sấy tóc sấy khô cũng vô dụng.

Chiếc điện thoại này đối với cô rất quan trọng, bên trong chứa rất nhiều thứ liên quan đến hai năm quen anh. Cô muốn giữ lại, để sau này còn cho Phó Diên Bắc xem.

Phó Diên Bắc không hiểu, "Để tôi mua cho em cái mới nhé? Chiếc điện thoại này dù sao cũng đã cũ lắm rồi."

Iphone cũng đã có 7 rồi, chiếc điện thoại lỗi thời này cũng đã sớm không còn ai bày bán nữa. Diệp Nhiên đảo mắt một cái, "Để em tìm người sửa lại cũng được."

Phó Diên Bắc hơi ngạc nhiên, "Chiếc điện thoại này quan trọng đến vậy sao?"

Diệp Nhiên lại thử mở máy một lần nữa, kết quả vẫn là không được.

Mắt Phó Diên Bắc hơi tối lại, thật giống như anh chẳng hiểu gì về cô cả. "Tôi biết có người sửa được, lát nữa về tôi tìm người sửa hộ em."

Diệp Nhiên phản ứng lại rất mạnh, "Không, không cần đâu, cái này cũng đã cũ quá rồi, chắc cũng sẽ không sửa được nữa. Thôi vậy, em mua cái mới cũng được." Cô không dám nhìn vào mắt Phó Diên Bắc, sợ mình sẽ bị anh phát hiện.

Phó Diên Bắc cong cong khóe miệng, "Tùy em vậy."

Có một vài người căn bản không giỏi che giấu mình, ví dụ như Diệp Nhiên.

Lúc Phó Diên Bắc đi ra, mọi người ngồi chung với nhau.

Thẩm Hạ hướng về phía anh, giơ ngón cái lên, "Vận động viên bơi lội của chúng ta hôm nay thật là ngầu."

Phó Diên Bắc cười nhạt, uống một ly nước ấm, nhiệt độ cơ thể cùng dần dần ổn định.

Thẩm Hạ tiếp tục nói, "Nhưng mà, tôi thật sự không nhìn ra, Diệp Nhiên đúng là khiến người ta nhìn bằng ánh mắt khác với lúc trước. Đúng là chị ruột có khác, không nói nhiều đã nhảy xuống sông rồi."

Thời An dịu dàng trả lời, "Em nghe anh em nói, Diệp Nhiên bơi rất giỏi, còn thuộc loại vận động viên nghiệp dư nữa."

Anh quả thật không biết gì về người phụ nữ đó.

Cũng đã xế chiều, mọi người vẫn còn đang nghỉ ngơi. Phó Diên Bắc đứng dưới tán cây, trong lòng có chút buồn bực, không nói gì, có lẽ Diệp Nhiên đang giấu anh điều gì đó. Mỗi người đều có một quá khứ, quá khứ của Diệp Nhiên, anh có chút tò mò, nhưng anh là người sẽ không chủ động đi hỏi cô, cũng sẽ không điều tra cô.

Người đàn ông kiêu ngạo lúc nào cũng cho mình là kẻ thông minh trong phương diện tình cảm.

Không biết Tô Thiều Ngôn đã đến đứng cạnh anh từ bao giờ, một ngày ngắn ngủi mà đối với cô ấy cứ như là một thế kỷ, cứ ngỡ bể xanh hoá thành ruộng dâu.

"Diên Bắc, cậu với cô Diệp..."

"Tôi với cô ấy đang hẹn hò." Phó Diên Bắc tiếp lời cô.

Tô Thiều Ngôn muốn khóc, nhưng cô vẫn đang cố chịu đựng. "Sao cậu có thể như vậy?"

"Dù sao vẫn phải yêu đương." Anh trả lời.

"Cậu vì tránh mình mà tùy tiện tìm một bia đỡ đạn sao?"

Phó Diên Bắc nhìn cô, "Thiều Ngôn, tôi và anh trai tôi không giống nhau, tôi coi như suýt chết một lần, gia đình có áp đặt tôi, tôi cũng sẽ không chấp nhận."

Tô Thiều Ngôn mím môi, giáo dưỡng đàng hoàng không cho phép cô khóc trước mặt một người đàn ông, "Vậy cậu có nghĩ tới điều này không? Dì Hân sẽ đồng ý chuyện của cậu và cô Diệp sao?"

Phó Diên Bắc mím chặt môi, mặt mũi căng cứng, hai mắt lạnh lùng.

Màn đêm bao phủ cả thành phố, từng ngọn đèn neon một được thắp sáng, chỉ trong nháy mắt thành phố đã trở nên đầy màu sắc.

Diệp Nhiên ôm Diệp Sênh, bé Diệp Sênh vẫn im lặng, không nói chuyện, Thẩm Hạ có trách nhiệm chọc cười cô bé, nhưng cô bé cũng không quan tâm.

Thẩm Hạ thất bại.

Chiếc xe hòa mình vào dòng xe chạy, radio đang phát một bài hát cũ quen thuộc, "Vì anh em chịu gió lạnh" của Lâm Ức Liên.

Nếu như tình yêu này không thể tiếp tục, anh hãy nói rõ ràng, em không sao cả

Không cần an ủi em, cần gì sợ em bị tổn thương

Từ nay em sẽ chôn giấu hết chân tình, sẽ không trao cho ai cả

Em sẽ quên hết tất cả mọi thứ, không cần biết quá khứ đã từng đẹp đẽ thế nào

Em cũng không muốn nhớ lại anh đã từng che chở bảo vệ em thế nào

...


Diệp Nhiên rất thích bài hát này, tâm tình của cô cũng giống như bài hát đó vậy.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Phó Diên Bắc đang ngồi bên cạnh cô.

Cô nhẹ nhàng nghiêng đầu qua, nhìn gò má anh, cười nhẹ.

Phó Diên Bắc nhìn ngoài cửa sổ, cũng không nói gì. Cửa xe mở được một nửa, điện thoại của Phó Diên Bắc reo lên.

"Alo, mẹ à..."

Diệp Nhiên đột nhiên căng thẳng, ngồi thẳng lưng như học sinh tiểu học, hô hấp cũng thay đổi.

"Con đang ở ngoài, lát nữa sẽ về."

Diệp Nhiên nghe loáng thoáng giọng của mẹ Phó ở đầu dây bên kia, "Diên Bắc, con và Thiều Ngôn đã xảy ra chuyện gì vậy? Mẹ vừa nói chuyện điện thoại với con bé, con bé có chút buồn buồn, hỏi nó thì nó lại chẳng nói gì cả."

"Mẹ, con và cô ấy không phù hợp đâu."

"Sao lại không phù hợp? Hay là con thích người khác rồi?"

Phó Diên Bắc im lặng, bây giờ anh đối với Diệp Nhiên cũng chưa đến mức gọi là thích, chỉ là có chút cảm tình.

Vai Diệp Nhiên từ từ giãn ra, cô quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt mơ hồ.

Anh không thừa nhận, giống như có một cây dao nhọn đang đâm thẳng vào tim cô.

"Diên Bắc, con và Thiều Ngôn là ở bên nhau chính là tốt nhất rồi, bố con vì Thâm Hải mà đã bỏ ra bao nhiêu? Con lại nhẫn tâm trao cho người khác sao?" Phó Tô kết thông gia, mạnh mẽ liên thủ, lúc đó Phó Diên Bắc mới có thể chắc chắn nắm được quyền kiểm soát Thâm Hải.

Không khí trong xe ngột ngạt hẳn đi.

"Con biết rồi." Anh chỉ trả lời một câu đơn giản rồi cúp điện thoại.

Tiếng địa phương của thành phố Ninh mà so với tiếng các thành phố ở Giang Đông thì có xu hướng giống với tiếng phổ thông hơn. Người nơi khác đều có thể nghe hiểu, huống hồ là người đã từng ở thành phố Ninh như Diệp Nhiên.

Diệp Nhiên khẽ thở dài, không biết trong tương lai gặp mẹ anh thì sẽ như thế nào?

"Bác gái?" Cô quay đầu lại, khóe môi cong lên nở một nụ cười tự nhiên.

"Ừ." Phó Diên Bắc trả lời không mặn không nhạt.

"Có phải mẹ anh đang giục anh nên quyết định sớm một chút?" Cô e dè hỏi.

Phó Diên Bắc không biết làm thế nào cô lại biết được, anh cầm điện thoại lên, nhớ đến dáng vẻ trân trọng chiếc điện thoại cũ của cô, khuôn mặt cô lúc đó thật ngây thơ! 

"Đúng vậy, Diệp Nhiên, khi nào có thời gian chúng ta có thể đi gặp mẹ tôi không?" Anh nhìn thẳng vào cô, mọi nét mặt của cô anh đều thu vào đáy mắt.

Trong nháy mắt mặt Diệp Nhiên đã đông cứng lại.