Nếu Như Anh Biết

Chương 13: Chị đi hẹn hò với anh thời dật. dì chu nói, cái này được gọi là tình yêu




Nếu có thể được nói ra ngay từ đầu thì trong lòng cũng không đến mức khó chịu như vậy. Lúc này Diệp Nhiên mới biết thì ra trong lúc vô tình mình đã luyện được bản lĩnh như thế, dù trong lòng khó chịu vẫn có thể cười được.

”Sinh nhật vui vẻ.” Phó Diên Bắc khẽ nâng môi lên, anh biết lời từ chối của mình đã làm tổn thương cô.

Diệp Nhiên cười cười, nụ cười chìm trong bóng tối. Lúc nhìn về phía chiếc bánh sinh nhật kia, cô đã hiểu ra rồi. Bây giờ, cô và anh chỉ là hai người xa lạ, từ khi cô xuất hiện đã làm đảo lộn cuộc sống của Phó Diên Bắc.

Cô đã không còn hiểu gì về anh, có lẽ cô đã sai rồi. Tô Thiều Ngôn đã thay thế cô.

”Cô Tô là bạn gái của anh sao? Nói thật với tôi đi.”

Phó Diên Bắc im lặng mấy giây, “Không phải.”

Tốt, không phải. Nhưng cho dù Tô Thiều Ngôn không phải bạn gái anh thì bây giờ anh cũng không thích cô.

Diệp Nhiên ngẩng mặt lên, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm tươi tắn,“Những ngày qua tôi thật thất lễ, đã gây cho anh nhiều rắc rối rồi. Anh chắc sẽ nghĩ tôi bị điên mất. Thật sự xin lỗi anh...” Cô hít một hơi thật sâu, mắt tối lại, “Vì có một người bạn từng nói với tôi rằng, nếu như thích một người, nhất định phải nói cho người đó biết trước.”

Phó Diên Bắc im lặng, tại sao cô khó chịu lại khiến mình cũng khó chịu như thế này.

”Anh Phó, hợp đồng của tôi với Thâm Hải, tiền vi phạm hợp đồng không cần đưa cho tôi đâu. Tôi đã tìm được một chỗ mới rồi.” Diệp Nhiên lại nhẹ nhàng nói, “Chúc ngủ ngon.” Để lại một mình Phó Diên Bắc đứng ở ban công.

Phó Diên Bắc chỉ cảm thấy ngực mình như bị cái gì đó đè xuống, im lặng nhìn phía xa, ánh mắt không hề di chuyển.

Đêm càng lúc càng khuya, không biết là Phó Diên Bắc đã đứng đó bao lâu rồi, vốn là thời điểm để ngủ, nhưng đầu óc anh càng lúc càng tỉnh táo. Cuối cùng vì không chịu nổi việc bị muỗi cắn, anh cầm hai ly rượu rồi trở về phòng, để chai rượu rỗng ở ban công trên sân thượng, vắng vẻ thê lương.

Để làm bằng chứng cho thấy những việc tối nay không phải ở trong mơ.

***

Sáng thứ hai, Lục Phong đến đón Phó Diên Bắc, cậu ta đứng chờ ở dưới nhà, vừa hay lại gặp Diệp Sênh. Cô bé vừa mới ăn sáng xong, lúc này đang đi tản bộ trước cửa.

Phó Diên Bắc đi ra cửa liền thấy Lục Phong đang ngồi xổm dưới đất cùng Diệp Sênh, dường như hai người đang nhìn con kiến. “Lục Phong...”

Lục Phong nhanh chóng đứng lên, “Diệp Sênh à, anh phải đi làm rồi.”

Diệp Sênh cũng đứng lên, thấy Phó Diên Bắc, mắt sáng lên, “Anh...”

Ở tuổi này mà Phó Diên Bắc còn bị một đứa trẻ gọi là anh, thực sự có chút khó chịu.

”Anh, khi nào anh mới dẫn em đi xem chú chó nhỏ kia vậy?” Trí nhớ của Diệp Sênh rất tốt.

Phó Diên Bắc suy nghĩ một chút rồi nói, “Ngày mai em có rảnh không?”

Diệp Sênh gật đầu không ngừng, “Có ạ. Lần này anh không được lừa em đâu đấy. Nói lời phải giữ lấy lời, chúng ta ngoéo tay đi.” Cô bé đưa ngón út ra, nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh.

Lục Phong nhịn cười, thật không chịu nổi mà.

Phó Diên Bắc vẫn điềm tĩnh, từ từ đưa tay trái ra. Một lớn một nhỏ, hai ngón út móc vào nhau.

”Ngoéo tay treo ngược, trăm năm cũng không được phép thay đổi, ai thay đổi sẽ làm chó con.” Diệp Sênh nghiêm túc nói.

Phó Diên Bắc thấp giọng ừ một tiếng.

Diệp Nhiên xách túi nhỏ của Diệp Sênh đi ra, trông thấy Phó Diên Bắc, bước chân hơi khựng lại một chút, ánh mắt anh nhẹ nhàng lướt qua cô, đúng là keo kiệt, chỉ nhìn cô có một giây. Cô mặc váy hoa, bên ngoài là một chiếc áo khoác denim jacket, cùng phong cách với Diệp Sênh, đúng là tràn đầy sức sống.

”Chào buổi sáng.” Cô khẽ cười. “Tiểu Sênh, đi thôi. Nếu không đi em sẽ trễ học đấy.”

Giống như chưa có chuyện gì xảy ra, như vậy mới khiến người khác lo lắng không yên.

Diệp Sênh vẫy tay với Lục Phong và Phó Diên Bắc, “Em phải đi học rồi.” Nói xong, đôi chân ngắn nhỏ nhắn kia nhanh chóng chạy đi.

”Chị, chị đừng đi nhanh thế chứ, chân em ngắn mà...”

Phó Diên Bắc biết Diệp Nhiên đang giận, cực kỳ giận, cô vẫn còn giận anh vì không đến sinh nhật của cô.

Lục Phong cảm thấy hơi kỳ lạ, “Phó tổng, hôm nay sao cô Diệp lại không muốn đi xe cùng anh vậy?”

Phó Diên Bắc lườm cậu ta một cái, ánh mắt kia làm Lục Phong như muốn co rúm lại.

Lục Phong gãi đầu, chẳng lẽ cô Diệp không cưa đổ Phó tổng? Cũng không đúng. Phó tổng cũng tự tay mua giày cho cô ấy rồi mà.

Chẳng lẽ lại giống như người xưa nói: Đàn ông không nên mua giày cho phụ nữ.

Chiếc xe chạy với tốc độ đều đều.

”Phó tổng, cô Diệp với bé Diệp Sênh ở đằng trước phải không? Có cần tôi gọi họ lại không, từ đây đi ra ngoài cũng phải mất mười lăm phút rồi.”

Phó Diên Bắc đưa tay lên xoa nhẹ trán, “Cậu gọi họ đi.”

Lục Phong chạy chậm lại, xe dừng lại bên cạnh họ, “Diệp Sênh à, Phó tổng mời hai người lên xe, rồi sẽ đưa đến bến xe.”

Phó Diên Bắc: “...”

Cửa kính xe đã được hạ xuống, Phó Diên Bắc nhìn họ, cũng không nói gì.

Diệp Nhiên nhếch khóe môi, “Không cần đâu, tôi và Tiểu Diệp Sênh muốn vận động cơ thể một chút.”

Phó Diên Bắc nhìn cô, ánh mắt rơi xuống người cô, chợt lóe lên một cái,“Lục Phong...” người ta cũng đã từ chối rồi, thì mình cũng không nên trông chờ vào điều gì nữa!

Anh thôi nhìn, thầm nghĩ trong lòng, anh vẫn còn chưa thực sự hiểu phụ nữ. Có lẽ Hạ Tử nói đúng, anh cần phải yêu một lần.

Xe dần dần biến mất khỏi tầm mắt của hai người.

Diệp Sênh nghiêng đầu qua, “Chị, chị và anh Diên Bắc cãi nhau sao?”

”Sao em biết?” Cãi nhau ư? Hiện tại, anh và cô chẳng có quan hệ gì cả.

Diệp Sênh ngước đầu lên, “Chị đừng nghĩ em còn nhỏ mà lừa em. Mỗi lần bố mẹ cãi nhau, mẹ đều nói như thế.”

Diệp Nhiên: “...”

***

Phó Diên Bắc đến công ty, các quản lý vẫn đang đợi anh.

”Phó tổng, vì tiến hành sửa sang giai đoạn hai của Thâm Hải, nên mức tiêu thụ của các cửa hàng trong tháng này đã giảm đến 20%, bây giờ các thương nhân cũng vì thế mà cảm thấy bất mãn, hi vọng... Phó tổng có thể hủy kế hoạch đó.”

Sắc mặt Phó Diên Bắc hơi tối đi, “Nói cho bọn họ biết, sau khi giai đoạn hai tiến hành, doanh thu của bọn họ trong tương lai sẽ tăng lên 30%.”

”Các thương nhân ấy nói hết năm nay sẽ không thuê nữa.”

Phó Diên Bắc cong môi lên, “Bách hóa Thâm Hải luôn quyền chọn lựa các thương nhân để hợp tác.” Ý tứ trong lời nói của anh rất rõ ràng, muốn đi có thể đi, nhưng sau này dù có muốn hợp tác nữa cũng không có cơ hội.

Các quản lý đứng ngồi không yên, “Phó tổng!”

Phó Diên Bắc nghiêm túc nói, “Giai đoạn hai sẽ được thi công một cách nhanh nhất. Nếu còn người nào bất đồng với ý kiến vừa rồi, cứ trực tiếp mời người đó rời khỏi Thâm Hải.”

Phòng làm việc lại khôi phục vẻ yên ắng.

Phó Diên Bắc mở máy tính lên, nhìn qua bản thiết kế giai đoạn hai của Thân Hải. Thâm Hải lúc trước là một trung tâm mua sắm phát triển nhất thành phố Ninh, những năm nay đều chỉ doanh thu chỉ dừng lại ở mức an toàn. Cùng với sự đi lên của hai tòa nhà lớn của khu mua sắm tổng hợp, bách hóa Thâm Hải càng ngày càng tuột dốc không phanh.

Đây cũng là lí do vì sao Phó Diên Lâm lại tự nguyện giao bách hóa Thâm Hải và khách sạn Thâm Hải lại cho anh.

Tay anh nhấp chuột, từng ảnh từng ảnh một hiện ra, đột nhiên lại hiện ra một tấm hình điêu khắc sách.

Những quyển sách thật dày được điêu khắc thành một “Hang động đá.” Hang động đá ở Trung Quốc vốn là để cho cả thế giới phải tán thưởng, người nào có thể nghĩ đến chuyện điêu khắc sách thứ này thì đúng là một bậc thầy lão luyện rồi.

Người làm ra tác phẩm này chính là... Diệp Nhiên.

Trong ánh mắt Phó Diên Bắc chợt thoáng qua, nhấn vào thanh tìm kiếm Baidu*, gõ ba chữ “Điêu khắc sách.”

(*Baidu là từ điển bách khoa toàn thư tương tự như Wikipedia.)

***

Hôm đó, Diệp Sênh đến muộn, không được cô giáo phát ngôi sao*, từ khi đi về đến hết cả buổi tối cô bé giận không thèm để ý đến Diệp Nhiên nữa, ý là nếu ngồi lên xe của Phó Diên Bắc thì nhất định cô bé sẽ không bị trễ học!

(*Giống phiếu bé ngoan ở trường mẫu giáo.)

Diệp Nhiên cũng không biết làm gì khác ngoài việc dỗ dành cô bé, “Ngày mai chị sẽ mua cho em nhiều tấm cắt dán ngôi sao nhỏ đẹp hơn.”

”Đâu có giống nhau được.”

Diệp Nhiên nhìn cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên vì giận, “Úi chà chà, cái miệng nhỏ nhắn này e có thể treo bình nước lên được đấy.”

Diệp Sênh khoanh hai tay lại rồi hừ một tiếng, đi lên phía trước, “Ngày mai em đã hẹn đi thăm chó con cùng với anh Diên Bắc rồi. Chủ nhật rồi mua tấm cắt dán nhé.”

Diệp Nhiên ngẩn ra một chút, “Khi nào vậy?”

”Lúc sáng đấy, tụi em vừa mới hẹn xong, chị có muốn đi không?”

Suy nghĩ của Diệp Nhiên đã bay đến đâu rồi, Phó Diên Bắc thật sự muốn dẫn Tiểu Sênh đi thăm chó con sao. Theo như cô nhớ thì anh không hề thích chó con hay mèo con.

”Chị ơi...”

”A, chị không đi đâu. Anh Diên Bắc của em cũng đâu có mời chị.” Giọng Diệp Nhiên hơi chua.

”Thế em đi một mình vậy.” Lúc sau lại hỏi thêm một câu, “Diệp Nhiên, chị không sợ em sẽ bị lừa bán đi sao?”

Diệp Nhiên vuốt ve trán cô bé, trẻ con bây giờ trí tưởng tượng thật là phong phú.

Trước khi đi ngủ, Diệp Sênh tự giác chuẩn bị ba lô của mình, ngay cả áo quần cho ngày mai cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy.

”Diệp Nhiên, chị có cảm thấy em mang yếm nhìn xinh hơn không?”

”Cái váy kia thì sao?”

...

Tính cách này được thừa hưởng từ ai vậy? “Em đi ngủ sớm đi, nếu không sáng sớm mai sẽ không dậy nổi đâu.”

Cũng chẳng biết có phải là tác dụng của lời nói này không mà Diệp Sênh đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Diệp Nhiên đắp chăn cho cô bé xong liền đi đến phòng làm việc. Mấy ngày nay, tâm trạng của cô không được tốt nên các tác phẩm làm ra đều không có hiệu quả lắm.

Ảnh hưởng của Phó Diên Bắc đối với cô quá lớn.

Không thèm nghĩ đến anh nữa, nhưng khuôn mặt anh cứ vô tình xuất hiện trước mặt cô.

Nhìn đi, cô đang điêu khắc một hoàng tử cũng mơ hồ có bóng dáng của anh ở trong đấy, chỉ vừa mới lơ đễnh một chút, con dao đột nhiên rạch vào tay cô, để lại một vết thương.

Diệp Nhiên nắm vào vết thương, nhìn giọt máu chảy xuống, nhưng lại không có cảm giác đau.

Ban đêm yên tĩnh, điện thoại cô đột nhiên reo lên. Lúc này còn có ai gọi cho cô nữa chứ, Diệp Nhiên cầm điện thoại lên.

Trời! Là điện thoại của Phó Diên Bắc.

Diệp Nhiên nghi ngờ, là cô hoa mắt sao? Hay là anh bị trộm điện thoại?

”A lô...” Cô nghe điện thoại, nói bằng một giọng trầm trầm.

”Là tôi.”

Biết là anh rồi, nhưng Diệp Nhiên không nói gì.

”Tôi đã hứa với Diệp Sênh ngày mai dẫn con bé đến xem con chó con bị thương lần trước.”

”À.” Giọng nói có phần lạnh nhạt.

”Ngày mai cô có rảnh không?” Anh khéo léo hẹn cô.

Nếu là trước sinh nhật cô một vài ngày, Diệp Nhiên nhất định sẽ sướng phát điên lên mất. Nhưng bây giờ, cô lại dằn lòng một lần nữa, “Tiểu Sênh nói với tôi rồi, ngày mai làm phiền anh rồi.”

Phó Diên Bắc cũng nghe ra ý của cô, cô không đi. Anh cố gắng đè nén nỗi buồn của mình, trả lời, “Được.”

”Hẹn gặp lại.” Cúp điện thoại, cả người Diệp Nhiên dựa vào tường như không còn chút sức lực nào.

Anh chẳng qua chỉ là Phó Diên Bắc, không còn là bạn trai của cô nữa. Cô phải hiểu rõ! Hiểu rõ!

Buổi sáng hôm sau, Diệp Nhiên chọn cho cô bé một chiếc áo T-shirt màu trắng, trước ngực có một con mèo rất đáng yêu, phối với một chiếc quần màu xanh đen.

Phó Diên Bắc mặc thường phục đợi ở cửa nhà cô.

Diệp Sênh mở cửa ra, “Anh Diên Bắc, anh vào đi. Đợi em vài phút nữa, chị đang giúp em rót nước để vào bình.”

Diệp Nhiên đưa cho cô bé một bình nước nhỏ, đi tới, “Xin lỗi, đã để anh phải đợi lâu rồi. hai ngày nay Tiểu Sênh có hơi ho, phiền anh nhắc con bé uống nước nhiều một chút nhé.”

Xem ra, cô thật sự không chuẩn bị đi thăm chó con cùng với bọn họ rồi.

Phó Diên Bắc lần nữa đông cứng. Phụ nữ là do Tôn Ngộ Không biến thành sao? Trước và sau có sự trái ngược hoàn toàn.

Diệp Nhiên lại dặn dò Diệp Sênh mấy câu nữa, rồi yên tâm để anh dẫn Diệp Sênh đi. Chẳng lẽ cô lại tin tưởng anh đến vậy sao? Phó Diên Bắc phát hiện mình căn bản chẳng hiểu chút gì về cô.

Hôm nay vẫn là Lục Phong lái xe, ai bảo Phó Diên Bắc có chứng sợ lái xe cơ chứ, chỉ làm khổ Lục Phong.

Khuôn mặt Diệp Sênh tràn đầy vẻ phấn khích, “Em có mang thức ăn cho chó, lát nữa chúng ta có thể cho chó con ăn.”

Lục Phong hỏi, “Tiểu Diệp Sênh à, sao chị em không đi cùng vậy?”

Diệp Sênh trả lời, “Chị muốn hẹn hò ạ.”

Lục Phong suýt chút nữa trượt tay lái, “Hẹn hò?”

Diệp Sênh gật đầu, “Chị muốn hẹn hò cùng anh Thời Dật. Dì Chu nói, cái này được gọi là tình yêu.”

Phó Diên Bắc từ từ ngước mắt lên, như không có chuyện gì xảy ra, “Lục Phong, chú ý lái xe.” Giọng nói cứng rắn mà lạnh lùng.