Nếu Người Ở Đây

Chương 24: Ngã bệnh




Đinh Húc lấy cặp kính mắt nhàn rỗi mình để bên cạnh đeo lên, lại dùng ngón tay vuốt tóc ngược về phía sau, lộ ra cái trán trơn láng, chút xíu ý cười ngoài miệng kia biến mất, vẻ mặt đằng sau mắt kính lạnh lùng xa cách. “Như thế này, nhận ra được không? Cậu Đinh?”

Thiếu chút nữa là Đinh Hạo lộn cổ từ trên ghế xuống rồi, sợ tới mức nhảy dựng lên, “Cậu cậu…. Làm sao cậu cũng…!!!”

Khóe miệng Đinh Húc gợn lên ý cười, lời nói mang theo trào phúng nhàn nhạt, “Vẫn phải đội ơn hồng phúc của cậu Đinh đấy, tai nạn giao thông một cái, chẳng phải là quay lại đây sao!”

Sắc mặt Đinh Hạo có chút tái nhợt, qua một hồi lâu mới mở miệng thì thào nói: “Vụ tai nạn giao thông liên hoàn đó… Có rất nhiều người chết sao?”

Đinh Húc buông tóc xuống, nhanh chóng xử lý ở trên trán, thoạt nhìn đã nhu hòa hơn nhiều, có điều lời nói ra vẫn rất đâm chọc, “Làm sao, cậu Đinh còn hi vọng có nhiều ngươi bồi táng cùng cậu à? Thật sự phải xin lỗi rồi, trong vụ tai nạn liên hoàn kia chỉ có hai người chết, một người gây tai nạn, một người rất bất hạnh khác, chính là tôi!”

Đinh Hạo bị hắn nhìn chằm chằm, tâm tình thoáng thả lỏng lại siết lên, tỏ vẻ lấy lòng cười nói: “Tôi, tôi giải thích với cậu được không? Đúng là do trước kia tôi không đúng…”

Đinh Húc tháo kính mắt xuống, tiếp tục cúi đầu làm bài tập, “Không cần, người cũng chết rồi, nén bi thương thuận theo biến cố đi.”

Đinh Hạo nghẹn họng không thốt ra lời, ngượng ngùng đứng một bên, nói như thế nào thì Đinh Húc cũng vì hắn mới chết, trong lòng hắn vừa áy náy lại đồng thời có chút cảm giác thân thiết, thì ra trên thế giới này cũng không phải chỉ có duy nhất hắn có được thứ bí mật kia. Đinh Hạo có một loại mong muốn bức thiết kích động được chia sẻ chuyện xảy ra mấy năm này cho người khác biết, nhưng hiển nhiên, người được cho là ‘người quen cũ đã chết’ bên cạnh cũng không thích hợp lắm.

Đinh Hạo cứ đứng bên cạnh không đi, ngược lại Đinh Húc làm xong bài tập thì bỏ đi thẳng.

Đinh Hạo đứng ở đó do dự cả buổi trời, vẫn quyết định hộp kẹo dừa đường giấu trong quần áo kia vào ngăn bàn học của Đinh Húc.

Lần này hắn tới là muốn đưa giấy cho một người bạn tên là Lý Thịnh Đông, tờ giấy kia đang ở trong hộp kẹo đường được buộc dây ruy băng màu hồng, tên kia nhận nhầm Đinh Húc thành nữ, cho nên ôm tâm trạng thiếu nam đang sục sôi không thể cứu vãn đứng ở kia, tự mình não bổ ra một câu chuyện về mối tình đầu đệ nhất thế giới.

Đinh Hạo yên lặng cầu phúc cho Lý Thịnh Đông, lúc này hắn không thể giúp cậu ta một chút nào cả, hắn còn đang thiếu nợ Đinh Húc không ít đây này. Hắn nhìn bàn học Đinh Húc lại không nhịn được cười khổ, đúng là trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra được!

Đinh Húc bỏ đi rất nhanh, sau khi ra khỏi phòng học cũng không đi ăn trưa, trong lòng hắn còn nghẹn một bụng tức, ánh mắt rất có tính chất dọa người. Vửa trở về kí túc xá đã đẩy cửa ‘oành’ một cái, khiến người bên trong hoảng sợ, theo bản năng nhảy lên giường chùm kín chăn, lúc nhìn rõ là ai mới chui từ trong chăn ra.

Đỉnh đầu Tiêu Lương Văn nhô ra, bộ dạng không hiểu chuyện gì đang diễn ra hỏi thăm người vừa sầm cửa, “Đinh Húc?”

Trên bàn có đặt một phần đồ ăn nhỏ, không có bình giữ nhiệt, chỉ có hộp xốp đặt trong bịch nilon, đã sớm lạnh ngắt, một lớp dầu mỏng đông lại trên mặt, đũa dùng một lần bên cạnh cũng đã tách, dằm cũng đã được tước sạch sẽ, giống như thường ngày vậy.

Hắn biết, nếu hắn không về, Tiêu Lương Văn cũng không chịu ăn cơm một mình trước đâu mà.

Sự tức giận trong lòng Đinh Húc chậm rãi tiêu tán, đi qua đá giường một cái, giọng rầu rĩ đối diện với người kia, “Tiêu Lương Văn, đi xuống dưới ăn sạch cơm cho tôi! Tôi đã nói với cậu là ở trường thì tôi ăn ở căn tin chứ hả?”

Tên nhóc đen đen nhanh nhẹ nhảy từ trên giường xuống, động tác giống như mèo nhỏ, không phát ra âm thanh quá lớn, dường như cũng cảm giác được tâm trạng Đinh Húc không tốt, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn.

“Còn nữa, tuy rằng bây giờ nghỉ có ít người, nhưng hành lang trường học đều có camera giám sát, nếu cậu muốn trà trộn vào ký túc xá thì cũng nên mặc đồng phục vào biết không!”

Tiêu Lương Văn nói: “Trên hành lang kí túc xá nam có hai cái bị hỏng, những cái khác thì không bật, em đã đến phòng máy xem thử không bật rồi.”

Đinh Húc híp mắt nhìn hắn, Tiêu Lương Văn lại vùi đầu ăn, không lên tiếng.

Hắn không rõ vì sao tâm trạng Đinh Húc lại không tốt thế, hay có lẽ bị bạn học cùng lớp bắt nạt? Vừa ăn cơm, vừa lặng lẽ đánh giá Đinh Húc, không phát hiện vết thương, quần áo cũng giống như hồi sáng, không bị hư cũng không bị ướt, chẳng lẽ là vết thương bị che giấu dưới quần áo?

Nghĩ như vậy, Tiêu Lương Văn nhịn không được nhìn dọc xuống theo cổ áo, vừa ngẩng đầu đã gặp ngay ánh mắt Đinh Húc, bị đôi mắt kia trừng không được tự nhiên mà quay đầu đi. Hắn khụ một tiếng, lỗ tai hơi hồng, “Em…Em muốn xem xem anh có bị thương chỗ nào không.”

Nếu Đinh Húc mà không nghe hiểu hắn đang nói cái gì, thì thật uổng phí cho nhiều năm ở cạnh hắn như vậy, lật lật quyển sách trong tay, nói: “Cậu nghĩ ai cũng dùng vũ lực để giải quyết à? Ăn cơm của cậu đi, tôi không bị thương.”

Tiêu lương Văn nhíu mày yên lặng ăn cơm, cuối cùng dưới không khí áp suất thấp của Đinh Húc cũng ăn xong miếng cuối cùng, tự giác thu dọn mặt bàn sạch sẽ cũng tiện thu dọn sạch sẽ dấu vết của mình, hé mở của sổ ký túc xá. Hắn ngồi đó, bên cạnh còn có Đinh Húc, trong khoảng thời gian này nếu không có việc gì hắn sẽ thường xuyên đến trường học gặp Đinh Húc.

Đinh Húc chẳng đọc nổi sách trong tay, dứt khoát bỏ xuống đi kiểm tra việc học của Tiêu Lương Văn, đá đá cẳng chân hắn,  mắt hơi nhướn lên, “Cậu đấy, học tiếng Anh đến đâu rồi?”

Bộ mặt Tiêu Lương Văn vừa đen lại vừa thối, trước kia hắn không thích tiếng Anh lắm, từ khi mua quyển từ điển Oxford kia về thì lại càng không thích.

Đùi lại bị đá một cái, rất nhẹ, cảm giác ngứa nhột từ đùi lan tràn lên, hắn cúi đầu không dám nhìn Đinh Húc, vành tai lại bắt đầu hồng nữa. Hắn ngồi yên không dám động đậy, có điều thực ra ý muốn trong lòng hắn, lại không phải như thế.

“Nói chuyện đi, buổi sáng trước khi cậu đi đã bảo cậu học thuộc rồi? Ừ? Tối thiểu thì mấy câu ví dụ tôi viết cậu cũng phải nhớ chứ?” Đinh Húc lại nheo mắt, hắn có cảm giác hận không thể rèn sắt thành thép, “Tiêu Lương Văn? Nói chuyện đi, có học thuộc qua không hả, không à! Ông nội đã nói với cậu rồi, muốn cậu tiếp tục đi học, cậu cũng phải tự mình tranh thủ phấn đấu được không hả…”

Tiêu Lương Văn chậm rì rì nói: “Không thích.”

“Không thích… Là không học đúng không?”

“…”

“Vài bài lần trước tôi đưa cậu, căn bản cậu còn chưa thèm xem đúng không?”

“…Có xem mà.”

“Hay lắm! Bây giờ đọc cho tôi nghe, vừa lúc còn nửa tiếng nghỉ trưa, tôi xem cậu học thuộc xong thế nào!

Tiêu Lương Văn nhận lệnh cầm sách giáo khoa, bắt đầu tập luyện thứ phát âm cổ quái, hắn thật sự thấy tiếng Anh rất đáng ghét. Tuy rằng, lúc được sửa lỗi sẽ có chút chờ mong….

“Sai rồi! Phải dùng nơi này để phát âm!”

Đinh Húc cau mày đưa tay nắm cằm Tiêu Lương Văn, thoáng dùng lực ở yết hầu đối phương, “Nói với cậu rồi chứ hả? Âm nối liền các từ đơn này không được phát âm!”

Tiêu Lương Văn nheo mắt lại, từ từ hưởng thụ hàng động ‘vuốt ve’ không tính là dịu dàng lắm kia. Bởi vì là Đinh Húc, cho nên vị trí quan trọng cũng đưa ra không chút do dự, trông thật giống một động vật họ mèo đang thoải mái nhận vuốt ve. Hắn rất thích những tiếp xúc ngắn ngủi này, bình thường thì  Đinh Húc sẽ không để hắn đụng vào anh ấy.

“Này! Cái bộ dạng buồn ngủ của cậu này là có ý gì?! Tiêu Lương Văn, tôi cảnh cáo cậu…”

Lúc Đinh Húc gọi tên hắn cũng thật êm tai.

Lực chú ý đã hoàn toàn không còn ở trên sách giáo khoa nữa rồi, Tiêu Lương Văn thầm nghĩ, nếu vừa rồi cũng có thể  gọi hắn rời giường như vậy, mà không phải đá đá hắn, thì thật tốt quá.

Từ lúc về đến giờ sắc mặt của Đinh Húc đã không tốt, đọc sách cùng Tiêu Lương Văn, cũng không biết là bị hắn chọc tức hay bị Đinh Hạo chọc tức, mặt lộ ra chút uể oải. Hắn xoa xoa ấn đường, lên giường nằm nói: “Tôi ngủ một lát, hai giờ cậu gọi tôi, buổi chiều phải đi học.”

Tiêu Lương Văn lên tiếng đồng ý, vừa ngồi trên ghế xem sách, vừa thừa dịp Đinh Húc ngủ mà ngắm trộm hắn.

Có điều buổi chiều Đinh Húc vẫn không thể lên lớp, hắn bỗng nhiên bị sốt.

Từ giữa chiều bắt đầu nóng, đến buổi tối thì cứ mãi sốt cao không giảm, nửa tỉnh nửa mơ, nhớ rất nhiều chuyện trước kia.

Đó là một vài chuyện ở kiếp trước, một ít chuyện liên quan đến Tiêu Lương Văn.

Tác giả có lời muốn nói:

Đinh Húc: Thấy được không, mấy này bài này đều là tôi tìm cho cậu!

Tiêu Lương Văn[nhìn chằm chằm bà xã]: …

Đinh Húc: Cậu phải làm hết mấy cái này biết không!

Tiêu Lương Văn [nhìn chằm chằm bà xã mình]: …

Đinh Húc: Cậu làm gì mà đỏ mặt?

Tiêu Lương Văn trầm mặc —— [nội tâm mình không hề dao động, mình chỉ muốn cùng bà xã mình ngủ một giấc thật ngon thôi.]