Nếu Người Ở Đây

Chương 17: Gia yến




Lúc Đinh Húc chuyển trường đến thành phố L, đã là mùa đông, y không mang quần áo mùa đông theo, hiện tại phải mua quần áo lông dày, tuy rằng không phải lần đầu tiên cảm nhận được thứ rét lạnh phương Bắc, nhưng vẫn bị cóng quá chừng, đi ra ngoài một lần là mặt trở nên trắng bạch như tuyết, trừ việc trên môi vẫn còn chút huyết sắc, thì nhìn cứ như tượng được tạc từ băng ra vậy.

Chuyển nhà đến nơi mới, Đinh Húc nhanh chóng giải quyết thủ tục nhập học một lần nữa, trường học còn quản lý rất nghiêm khắc, chuẩn quân sự hóa hệ thống quản lý, rất nhiều học sinh đều lựa chọn nội trú ở trường, nếu ở lại trường có thể có thêm một hai tiếng ôn tập, như vậy thì thứ bảy mới về nhà.

Ông Đinh tự mình đưa Đinh Húc đi giải quyết thủ tục nhập học, Đinh Húc cũng chọn ở nội trú.

Ông Đinh có chút luyến tiếc, hỏi y: “Nhà mình cách đây có xa một chút, nhưng ông có thể cho người đi đón con mà.”

Đinh Húc không đồng ý, uyển chuyển nói: “Con đã học chậm chương trình hơn nhiều rồi, muốn nhanh chóng bắt kịp mọi người.”

“Có muốn ông đưa con đi sang làm quen mấy đứa nhà họ Bạch hay không, cũng tốt cho con giao thiệp sau này?” Ông Đinh có chút chần chừ, “Con ở trong này không quen biết ai, ông không yên lòng.”

Đinh Húc không ghét Bạch Bân, có điều nghĩ đến tương lai Bạch Bân nhất định dính líu đến cái tên tiểu bá vương kia, liền rất miễn cưỡng việc giao du qua lại, lắc đầu cự tuyệt. “Không cần đâu ông, con có thể tự chăm sóc mình.”

Đinh Húc đã nói như thế, ông Đinh cũng không bắt ép nữa, nhưng vẫn nhờ sắp xếp cho y phòng ký túc xá tốt, vốn là nhà tường đã ưu tiên cho y ở phòng đơn, nhưng Đinh Húc nhất định không muốn, cuối cùng bàn luận xong, đổi sang phòng đôi. Thế nhưng trong phòng không có người khác ở, đặt một giường tầng, còn lại cấu trúc giống như nhà trọ thường khác, có điều không gian lớn hơn chút, còn là một mình y ở, nên rất thuận tiện cho Đinh Húc sắp xếp thời gian học tập của mình.

Ông Đinh vì muốn để Đinh Húc quen thuộc hoàn cảnh, tự mình đưa Đinh Húc đi khu vực cạnh trường mua ít đồ dùng học tập, dọc đường đi còn nói chuyện phiếm với hắn. Ông cười ha hả, chống cái gậy[1] xem như đi tản bộ cùng cháu trai, rất hưởng thụ, “Đinh Húc, còn cần gì nữa không?”

[1] Gậy ở đây tương tự cái cây batoong của VN.

Đinh Húc nói: “Con muốn mua thêm sách tham khảo.”

Yêu cầu như thế đương nhiên là được đáp ứng, ven đường không thiếu tiệm sách, chọn đại một chút, một già một trẻ đi vào chọn sách tham khảo.

Ngón tay Đinh Húc vạch qua từng hàng gáy sách, xem phần lớn là sách tham khảo Toán, Vật lý. Y chọn mấy cuốn, lấy ra tùy tiện lật vài trang, ánh mắt nhanh chóng dừng trên một đề bài.

Đó là một bài về tính toán chiều sâu ca-nô chìm trong nước và thể tích, bởi vì ca-nô di chuyển đến khu vực khác nhau, trừ việc phải tính toán dài, rộng, sâu lũy thừa theo thể tích bên ngoài, đồng thời còn phải nắm vững khối lượng riêng của nước ngọt và nước biển. Nước ngọt có khối lượng riêng là ≅1000kg/m3, nhưng khối lượng riêng của nước biển thì rất ít người nhớ, mà bỏ qua yếu tố này thì rất dễ ra sai kết quả.

Mà câu hỏi phụ, chiều sâu ca-nô chìm trong nước, sau khi tính chính xác thể tích nước, còn phải trừ đi hàng hóa và dầu hao trên ca- nô, mới có thể có đáp án chính xác.

Đinh Húc nhìn đề bài hồi lâu, mắt rũ xuống, hỏi thăm ông Đinh: “Ông nội, lần trước con thấy trên bến tàu có mấy chiếc thuyền, lượng hàng dỡ ra và mức chìm của nó không khớp… Như trên đề bài này nói, ca-nô chìm trong nước nông hay sâu, có thể quyết định trọng lượng một con thuyền, và lượng dầu, là như thế này sao?”

Ông Đinh thoáng trầm ngâm, thu lại nét cười trên mặt, nói: “Con nhìn thấy ở đâu?”

Đinh Húc buông cuốn sách xuống, ngẩng đầu nhìn ông nói: “Ở bến tàu vịnh Bích Thủy (Bích thủy loan), cha con đưa đi một lần, mức chìm trong nước có thể đọc trên vạch đo, trên thuyền cũng có con số thể hiện mực nước nghỉ. Con chăm chú nhìn rất lâu, tính vài lần con số đều không khớp.”

Ông Đinh chau mày, đăm chiêu.

“Có lẽ con nhìn lầm thôi, khoảng thời gian trước gió rất lớn, bên đó thiếu chút nữa gặp chuyện không may, cha con cũng đột nhiên nói phải đi, vốn là bảo đưa con đi ăn cơm, nửa đường liền ra cảng.” Đinh Húc nhún nhún vai, nói: “Dựa vào việc dây thừng neo mấy thuyền trong cảng nội đều bị thổi đứt, mà cái thuyền kia lại không bị, nên con rất ngạc nhiên, cho nên mới chú ý nhiều như vậy. Nghe cha và bọn họ nói, còn phải đổ đầy dầu mới lại đi, có thể do lúc vận chuyển có nguy hiểm, con còn nghe thấy quản đốc nhắc nhân viên chú ý an toàn nữa.”

Ông Đinh không lên tiếng, sắc mặt có chút khó coi, chờ Đinh Húc mua sách xong liền dẫn y về.

Dọc đường đi ông Đinh đều đanh mặt không nói chuyện, ông cũng biết tỉnh X có chút chuyện không tốt, coi như gạt, thì có thể giấu được bao lâu? Lợi ích bên trong quá lớn, sớm muộn gì cũng giấu không được, đến lúc đó chỉ sợ không chỉ là án kinh tế đơn giản như vậy. Thế nhưng con trai lớn, tâm cũng lớn, một lão già như ông cũng không quản nổi.

Ông lại nhìn Đinh Húc, nhìn thấy thằng bé im lặng lại thông minh đang cúi đầu xem sách tham khảo, bình thường hơi cứng nhắc, lúc làm việc thì suy nghĩ cẩn thận, không có bất cứ sai lầm, ông Đinh nhìn y đầy phức tạp, thở dài.

Đinh Húc cầm sách, bộ dạng ngoan ngoãn như trước, đi theo ông Đinh không nói thêm nửa câu.

*****

Mọi thứ sau khi chuyển trường đều được chuẩn bị rất đầy đủ, ông Đinh còn cố ý mua cho y một chiếc điện thoại di động Nokia mới, để y thường xuyên liên lạc về nhà.

Thật ra thì điện thoại này giúp liên hệ giữa Tiêu Lương Văn và Đinh Húc dễ dàng hơn, Tiêu Lương Văn cũng có một chiếc điện thoại đen trắng, ngoài việc gọi điện thoại ra còn bắt đầu gửi tin nhắn cho Đinh Húc, Đinh Húc thỉnh thoảng trả lời một câu, hắn sẽ lập tức gọi lại, việc liên lạc giữa hai người liền nhiều hơn trước kia một chút.

Tiêu Lương Văn vừa đến đã đưa cho Đinh Húc món quà lớn, lúc gọi điện thoại qua, bên hắn rất ầm ĩ, Đinh Húc không nghe rõ hắn đang nói gì lắm, phải hỏi lại liên tiếp mấy câu. Một lát sau có vẻ như đã đến chỗ yên tĩnh hơn, lúc này mới nói với Đinh Húc: “Em có thể đi tìm anh một chuyến trước hay không, có chút việc.”

Đinh Húc báo địa chỉ nhà ông nội cho hắn biết, vừa lúc thứ bảy ở nhà, cũng bảo hắn ở lại ăn cơm luôn thể, chần chừ một lúc lại nói: “Đúng lúc, tôi cũng có chút chuyện muốn hỏi cậu.”

Tiêu Lương Văn đồng ý một tiếng, mang theo ý cười nói: “Em mang vài thứ cho anh.”

Đinh Húc đoán cả buổi, vẫn không đoán được Tiêu Lương Văn mang đến cái gì, chờ đến lúc chạng vạng, lúc Tiêu Lương Văn đứng trước cửa viện, Đinh Húc nhìn bụng hắn, nhất thời có chút không nỡ nhìn thẳng, chỗ đó căng phồng, thậm chí còn động đậy.

Lúc Tiêu Lương Văn mở rộng khóa áo, lập tức liền có một cái đầu nho nhỏ nhô ra, mèo nhỏ lông xù dụi dụi vào cằm Tiêu Lương Văn, meo một tiếng.

Một lớn một nhỏ đứng ở cửa, đứa lớn còn đang cười toe với Đinh Húc, “Em đem Tiểu Hổ đến cho anh.”

Lúc Đinh Húc nhìn rõ là nó thì mắt lập tức sáng lên, nói: “Sao cậu mang được nó đến vậy! Đừng nói là cứ đặt trong áo mà mang đến đấy nhé?”

Tiêu Lương Văn cười không lên tiếng.

Đinh Húc cũng lười hỏi, bản thân vị này còn không có hộ khẩu, mang thêm một đứa nữa cũng chẳng có vấn đề gì. Hắn mở cửa giục Tiêu Lương Văn vào, vừa đi vừa dặn dò hắn nói: “Lát nữa tôi đưa cậu đi gặp ông nội.”

Tiêu Lương Văn có chút vừa mừng vừa lo, ôm nhóc mèo có vẻ không thích đi bộ lắm kia, da mặt hơi đỏ lên, có điều vì da hắn hơi đen cho nên không nhìn kĩ sẽ không lộ lắm, hắn nhỏ giọng hỏi lại: “Chuyện này… Có thích hợp không ha? Nhà anh còn ai khác nữa sao, em không nghĩ ra, chuyện này cũng quá đột ngột, em chưa chuẩn bị gì cả….”

Đinh Húc quay đầu nhìn hắn một cái, nhướn mày nói: “Vậy chứ cậu định đi luôn bây giờ à?”

Tiêu Lương Văn ấp úng không nói lên lời.

Trong nhà chỉ có hai người và ông Đinh, một bữa cơm gia đình đã được bảo mẫu chuẩn bị xong xuôi, thoạt nhìn rất ấm áp. Ông Đinh đối xử với bạn của cháu trai vô cùng hòa ái dễ gần, lúc nhìn thấy mèo con cũng không có chán, còn bảo người nấu chút tôm cho vào đĩa nhỏ, để mèo con ăn.

Khi Tiêu Lương Văn ở chung cùng Đinh Húc rất căng thẳng, lúc này thấy ông Đinh, lại càng căng thẳng đến nỗi mặt cứng ngắc không chút biểu cảm, toàn bộ quá trình mặt đều đanh lại, chỉ biết nói “Dạ” và “Không phải.”

Đinh Húc gắp cho hắn cái gì, hắn ăn cái đó, không hề kén chọn.

Tác giả có lời muốn nói:

Câu chuyện kính mắt của Đinh Húc:

Tiêu Lương Văn: Đinh Húc anh đã quen với cuộc sống bên đó chưa?

Đinh Húc: Cũng ổn.

Tiêu Lương Văn: Ừm, à mà, bài tập nhiều lắm phải không?

Đinh Húc: Ừm.

Tiêu Lương Văn: Có mong muốn gì đặc biệt không anh?

Đinh Húc: Mong cậu sớm đến bên cạnh tôi một chút.

Tiêu Lương Văn [ôm cái vị bên trên]:Em đến ngay đây!!!!