Nếu Ngày Mai Đến - Hương Diệp Đào Tử

Chương 3




Cửa trại tạm giam mở ra, một chiếc xe ô tô chạy ra, cả đám phóng viên ùa lên. Nhưng bị nhóm cảnh sát vũ trang ngăn lại.

Bọn họ linh hoạt chui qua cánh tay nhóm cảnh sát, ra sức đập lên cửa kính xe. Đèn nháy tách tách, sáng chói cả mắt. Luật sư Cao Minh vội vàng xòe bàn tay ra che lại, hét lớn một câu: ”Phỏng vấn phải được cho phép! Người bị tình nghi cũng có nhân quyền!“

Nam phóng viên giống như con khỉ cười thản nhiên với y, vứt một nụ hôn gió rồi thong dong quay trở ra bên ngoài vòng vây.

Thẩm Hạo thờ ơ ngồi ở cửa kính xe, hỏi Cao Minh: ”Cho tôi điếu thuốc được không?“

Cao Minh kiên cường chính trực, giả vờ như một minh tinh nhỏ bé bị bát quái bao vây, ra vẻ phẫn nộ mà thực tế mừng như điên. Y vừa ép sát đầu vào cửa kính vừa nói với anh: ”Đến bệnh viện hẵng hút, bây giờ không thể mở cửa sổ.“

Thẩm Hạo tựa lưng vào ghế, yên lặng chậc lưỡi. Khuôn mặt nghiêng bị phóng viên chụp được cắt nối biên tập đăng lên vị trí nổi bật của tờ báo, với tiêu đề lớn: ”Vì chính nghĩa phẫn hắc ám? Lãng tử nhiệt huyết? Tàn sát cả một tòa biệt thự, một đồng cũng không lấy?“

Một khi tờ báo này được in ra, hot khắp cả nước.

Dân IT nhìn thấy, tâm sinh hào hùng, tán thưởng một câu: ”Đây mới là Trần Hạo Nam hiện đại …. “ Ý dâm nổi lên, lúc bản thân còn chưa điên cuồng sài di động, ở tuổi con nít còn chưa phụ thuộc vào máy vi tính, cũng từng giỏi đánh nhau trong hóc hẻm nào đấy.

Tài xế nhìn ngã ba phía trước, nói với hành khách: ”Có biết giết ai không? Là ông chủ Trình! Là ông chủ Trình của sòng bạc Lệ Tinh, mà bây giờ đã chết rồi! Bị đàn em đánh chết! Rất lợi hại!“

Hành khách là hai cô nhóc, túm nhanh lấy tờ báo nhìn thử, đôi mắt còn sáng lấp lánh: ”Đàn em mà đẹp trai nữa chứ~ “

Một người khác đang ăn bánh củ cải chiên, rột rột, lẩm bẩm: ”Cậu tiêu rồi! Là đàn ông đương nhiên đẹp trai rồi~” cô bạn tốt ở bên cạnh vỗ một cái, cả hai cười rộ lên.

Chiều tối hôm đó, khuôn mặt nghiêng mờ mờ của Thẩm Hạo in trên mặt báo, chỗ đôi mắt bị tô ô vuông màu đen, giống như đeo cái kính râm đơn giản thoải mái, che đi đôi mắt cực lãnh đạm.

Khuôn mặt đó lan truyền khắp đại giang nam bắc, truyền đến tay vô số người đọc, tán thưởng, sợ hãi. Ồn ào không dứt, nhất thời nổi bật hơn chuyện của Đình Phong và Bách Chi. Nhưng Thẩm Hạo vẫn chẳng biết gì cả, anh được luật sự Cao Minh hộ tống, được nhóm cảnh sát đưa đến bệnh viện nhân dân thành phố A, kiểm tra chặt chẽ ở khoa nội và khoa ngoại thần kinh.

Sau khi đã kiểm tra bằng dụng cụ đo lường, bác sĩ tâm lý bắt đầu tiến hành hỏi đáp và quan sát tỉ mỉ. Lấy ra một tấm ảnh hỏi anh: ”Còn nhớ ai đây không? Anh có cảm giác gì với ông ta?“

Thẩm Hạo liếc mắt nhìn, bật cười: “Đây là ông bố khốn nạn của tôi, đương nhiên phải nhớ chứ …. “

Ông ta vừa dính vào cờ bạc liền biến thành người dưng, từ đó về sau không nhận ai, ông cũng từng là một người đàn ông bảnh bao. Dùng Mousse vuốt mái đầu cứng thành kiểu máy bay, vóc người rất cao, mày rậm xoăn xoăn, đôi mắt cười rộ lên cong cong, trên cổ đeo trang sức vàng chói, thích nhất là đi sàn nhảy xập xình xập xình.

Thường xuyên qua lại, quen được mẹ anh, là một nhân viên phục vụ sàn nhảy, ngày ngày mặc áo sườn xám xẻ tà cao, hứng gió lạnh kêu to: ”Ông chủ, vào ngồi một chút nhé?”, ”Hoan nghênh quý khách đến đây!”

Bố anh làm ăn kiếm được vài đồng, ăn mặc chải chuốt giống như thương gia Hồng Kông luôn nói mình là đại lý, động một tý là ”Cho bình Rémy Martin“, ”Tiểu thư, được chứ? Không được sao?” hoặc ”Được thôi“, nhất định phải nhớ ”Hào phóng“, nếu không sẽ quê mùa. Trang sức bằng vàng nhất định phải thô nếu không dễ rớt.



Lúc ấy bố anh rất sành điệu, lễ mừng năm mới về thăm ông bà phải bao một xe Hạ Lợi, nếu không sẽ mất phong độ, mất sĩ diện trước mặt lão nông.

Lúc nhỏ, Thẩm Hạo theo ông ta, chắc xa xỉ cũng được vài năm. Quãng thời gian thơ ấu ngắn ngủi đó kèm theo nụ cười vui sướng ngây ngô ha ha ha của mẹ anh. Sau đó, bố anh sờ đến bài cửu, tất cả may mắn chấm dứt. Không chỉ thua sạch vốn liếng mà còn bị chặt ngón tay.

Đó là may mắn ma quỷ, nhà cái tóm lấy ông ta, chặt ngón út cả hai bàn tay, chỉ còn lại 8 ngón vẫn cứ sờ bài cửu. Mẹ anh gào khóc: ”Sao ông không chết đi? Chết thì hay rồi!“ Sau đó, thu dọn hành lý, dẫn anh về trấn nhỏ ở quê.

Lúc rời khỏi thành phố, trên lầu vẫn sáng đèn, một đám dân cờ bạc đang chơi bài hoa, tiếng đặt tiền bài kêu rõ to. Cái giọng vịt đực của bố anh rất dễ nhận ra, cứ kêu cạc cạc suốt.

Lúc đi, anh cầm theo mô hình máy bay, nó được làm từ khúc gỗ, khéo léo tinh tế, đáng tiếc anh không biết làm nó bay lên thế nào nên vẫn đặt ở đầu giường.

Những năm ở nông thôn rất nhàm chán, hứng thú duy nhất là chạy xe máy băng băng trên đường núi. Thẩm Hạo không thích đi học, chỉ ham chơi đùa trong pháo đài xi măng, có đôi khi bọn họ sẽ chơi trò cảnh sát bắt ăn trộm, có nhiều lúc còn chơi bang phái, hai bên giả vờ thành bọn cướp đường chém giết lẫn nhau. Lớn hơn một chút, bọn họ chơi bang chơi phái rộng hơn ngay tại sân trường, dùng nắm đấm đánh càng nhiều người.

Lúc trốn học, anh cầm theo gậy gộc hoặc con dao lò xo, đánh bọn côn đồ không thuộc về bang mình đến chảy máu miệng máu mũi ròng ròng. Có một lần, Thẩm Hạo nổi điên đá một tên quỷ xui xẻo, nhìn mũi nó chảy máu liên tục như suối phun, đột nhiên mẹ anh xông tới, thét lên một tiếng kinh thiên động địa, ôm lấy anh khóc ròng: ”Mày là quỷ đòi nợ! Cái tốt không học đi học cái xấu! Tao nuôi không mày à!“

Anh bị mẹ bắt được, phải dừng cảnh gây án máu me quá sớm, trở lại trường học.

Cả đời mẹ anh không có chủ kiến, không có bản lĩnh, ngoại trừ bưng khay đồ ăn làm bức tường hoa thì chẳng có năng lực khác, đối với tương lai đứa con cũng chẳng rõ ràng, ý nghĩ duy nhất trong đầu là ”Có tiến bộ“, ”Lên đại học“, lúc anh không nghe lời liền nhắc lại quá khứ ”Tao mang thai 10 tháng mới đẻ ra mày, ăn thì ít mà khổ thì nhiều”, ”Mày giống y như bố mày, đồ vô lương tâm.“

Được thôi, vì không để giống bố mình, anh vẫn phải về trường học. Đáng tiếc, Thẩm Hạo vẫn không học hành, may mà thân thể cường tráng, thông minh nhanh nhẹn, mẹ anh hết cách đành nhờ ông nội nói với bà nội tống anh vào quân ngũ.

Rất nhiều người nói đi quân ngũ vất vả nhưng anh chỉ thấy thường thôi. Cuộc sống bộ đội cực kỳ đơn điệu nhạt nhẽo, mà anh lại như cá gặp nước, ở nơi đó học được rất nhiều thứ như quét dọn nấu cơm, cứu nguy bắt trộm, một đường lập công cho trường quân đội. Một tay anh hít đất chống đẩy liên tục lên tới 200 cái, bắn trúng bia rất cao, am hiểu sử dụng các loại vũ khí nóng lạnh, Doanh Trường rất thích anh, thường xuyên phái đi làm một vài chuyện phiền toái.

Thẩm Hạo biết, Doanh Trường thích Trương Lập Quân hơn.

Dáng vẻ Trương Lập Quân trắng trẻo, là con trai thứ, trong nhà có tiền, lý lịch học tập không đến nỗi nào, về nhà cũng được xắp xếp chỗ làm. Y thường xuyên lên giường với Doanh Trường rên rỉ ưm~ a~ không ngừng, hai người lăn lộn đến mức cái giường rung kẽo kẹt. Tuy vậy, người này lại rất giỏi đoàn kết quần chúng, có một lần còn giả vờ ra vẻ u sầu hỏi anh: ”Mày cảm thấy tao và Doanh Trường sẽ thành sao?“

Thẩm Hạo cực kỳ sốt ruột, hỏi y: ”Mày muốn kết hôn với ổng?“

Trương Lập Quân cứng họng, ha ha hai tiếng, nói anh quá ngây thơ. Mà anh cũng lười già mồm cãi láo với y, giả bộ cái chim, thương xuân bi thu làm quái gì liền đi ra ngoài giặt quần áo.


Bất quá, y có lương tâm sau khi ra ngoài, lăn lộn rất tốt cũng không quên bạn cũ, kẹp một điếu Hoàng Hạc Lâu giữa ngón tay, nhìn quanh phấn khởi: ”Đến theo anh đi làm nào! Không thiệt thòi cho chú em đâu!“

Lúc đó, Thẩm Hạo xuất ngũ, đang do dự có nên đi làm ở đơn vị đàng hoàng, nghĩ kỹ lấy chút tiền lương còn không biết phí thời gian tới khi nào, mà đi làm với người ngoài còn không bằng làm với anh em. Trương Lập Quân ngoại trừ thích bị đàn ông chịch cái mông ra, dường như vấn đề về nhân phẩm không đáng ngại.

Thẩm Hạo không hề do dự liền gật gật đầu, gia nhập vào sự đầu tư của cậu y, là cái quán bar trên danh nghĩa Trương Lập Quân, kinh doanh một ít dòng rượu Sauvignon Blanc, mở đèn laser đủ màu sắc, đắt tiền bán cho đám giàu có.



Trương Lập Quân không ngu, trang hoàng quán bar xanh vàng rực rỡ, mở mấy bài hát tươi đẹp cùng lời lẽ phóng túng không ngừng bên tai, thường xuyên trêu chọc ít chó ít mèo, không hút cần thì cũng bán dâm, móc trộm đảo quanh liên tục, muốn đào rộng cái hầu bao của bọn nhà giàu. Ngoại trừ làm tốt quan hệ với cảnh sát, xin bọn họ mắt nhắm mắt mở thì còn phải tìm biện pháp canh cửa.

Nước trong quá ắt không có cá, mà khuấy đục quá, cá cũng chết.

Thẩm Hạo là người được chọn tốt nhất, uy vũ không khuất phục, phú quý lại buông thả. Hắn không phải người ngoài, thấy mình lăn giường với người ta còn bình tĩnh thì tình cảnh nào còn chưa thấy qua? Hạng người gì còn chưa gặp? Cái tờ rym nào còn chưa biết? Cứ cho trấn ở nơi đó cùng với vài bảo an đuổi chạy kẻ lạ. Thuốc lắc và ma túy đá cũng ít nên mọi người ai cũng có cảm giác an toàn.

Thẩm Hạo tri kỷ biết bao. Lúc trực đêm chưa bao giờ càu nhàu, quá lắm thì cuối năm phát bao đỏ, bóp bóp độ dày phun ra một câu: ”Má cái X, mười vạn đâu, sao ít vầy?Có phải bạn bè không hả?“

Thẳng thắn! Dứt khoát! Trương Lập Quân ngay lập tức lấy ra mười vạn từ trong ngăn kéo, cộng thêm vô điều kiện. Thẩm Hạo xòe tay đếm đếm, rất vừa lòng phun khói thuốc: ”Lập Quân, ông được đấy. Không như đám chủ nhỏ kia, không sảng khoái tý nào!“

Bọn họ hợp tác rất vui vẻ, anh rất vừa lòng với cuộc sống của mình, qua vài năm, mua một căn nhà nhỏ, số còn lại giao cho mẹ anh. Bà ấy vui đến điên cuồng, lúc tán gẫu với hàng xóm hai bên, trên má còn thoa đồ trang điểm, cười khanh khách không ngừng.

Anh tưởng rằng mình cứ sống như thế mãi, làm quản lí bar không đen không trắng, tiền lương dày cộp. Nhưng anh đã quên bố anh còn chưa chết, giống như miếng thuốc dán còn sống sờ sờ ra đó.

Trong khi, Thẩm Hạo đã quên sạch thì mẹ anh đã phục hôn với ông ta. Lúc anh lên cấp ba, ông bố bài bạc cuối cùng cũng bị người ta chặt cụt thêm 2 ngón tay cái, mỗi bên chỉ còn 3 ngón giống như kẻ ở nhờ, không sờ bài được nữa.

Sau khi anh phát hiện ông ta ở trong nhà, trong lòng kinh ngạc, không kịp phản ứng thì mẹ anh nhanh như chớp đau xót gào lên: ”Ông ấy là bố con! Con quên rồi sao?“, ”Ông ấy bây giờ đã ăn năn rồi, con đừng hận nữa!”

Thẩm Hạo nhíu mày, nghĩ thầm *** mẹ còn chưa nhớ ra, hận kiểu gì? Tôi đâu có ngủ với ông ta, mẹ không hận là được. Một mình bà quán xuyến hơn mười năm, bây giờ ông chồng khốn nạn quay đầu lại, cũng khổ tẫn cam lai, nhanh chóng làm thủ tục phục hôn tìm về mùa xuân thứ hai.

Sau đó, Thẩm Hạo gần như không nói được mấy câu với ông ta, trong ấn tượng chỉ còn lại gã đàn ông nhút nhát có ba ngón tay, mỗi ngày ra sức lấy lòng mẹ anh. Cái vẻ ấy muốn tởm bao nhiêu có bấy nhiêu, đá hai phát còn rắm không nổi.

Nhưng con bạc vẫn là con bạc, cho dù sống hèn thì bản tính bài bạc vẫn không đổi. Qua bảy tám năm, ngay lúc Thẩm Hạo rất vất vả phất lên thì tính xấu ông ta nổi lên, không ngờ đi đánh bạc đặt cửa đại tiểu, trộm tiền sau đó lén đi mượn ngân hàng tư nhân một khoản nợ rất lớn, lãi suất một tháng 8%, kéo dài tận 2 năm mới lòi ra.

Tất nhiên phải nói ra trước khi người ta chuẩn bị đến xét nhà chặt xác bán nội tạng.

Mặt mẹ anh không còn chút máu, xoa xoa góc áo, hốt hoảng: ”Con giúp ông ấy đi, ông ấy là bố con mà!” Thấy anh không chịu, trên mặt bà ấy lăn dài hai hàng nước mắt như hai con giun, rưng rưng đau xót: ”Đều là lỗi của ống ấy. Người ta còn nói nếu giết ổng cũng không đủ, ngay cả mẹ cũng phải chặt. Con nể tình mẹ đã sinh ra con, thương xót lấy hai chúng ta!”

Sắc mặt anh âm trầm, ánh mắt giống như hai con dao nhỏ, đâm ông ta co rụt thành một đống bã. Ngay lập tức, anh vào phòng bếp, cầm con dao chặt hết tất cả ngón tay ông ta, máu tươi vẩy một đường trên sàn nhà.

Mẹ anh ở đằng xa khóc lóc, đầu tóc rối bù, không dám động cũng không dám nói lời nào.

Cuối cùng, Thẩm Hạo vẫn ấn dấu tay, ký tên lên tờ biên lai vay mượn.

Khoảnh khắc anh ấn dấu tay xuống, đã biết khoản nợ chỉ là con số lẻ, trong hiện thực đủ để phá hủy cả cuộc đời anh