“Loảng xoảng két!!!!!”. Một âm thanh ầm ĩ vang lên, cánh cửa sắt mở ra. Ánh nắng dạt dào hắt xuống, luật sư Cao Minh vươn tay với Thẩm Hạo: “Đến đây nào, chúng ta đi sớm một chút, trước khi mở phiên toà tôi muốn đi chào hỏi trước với các phóng viên.”
Thẩm Hạo chui ra khỏi căn phòng sắt tối đen, anh đứng ở cửa thích ứng một lúc, ngước nhìn mặt trời ở trên đỉnh đầu, rồi lại nhìn bên trái bên phải xung quanh một phen. Bên đường vừa có cái sạp nhỏ bán bánh trứng, bánh quẩy, đậu hủ, một hàng ngũ công nhân cổ trắng (*) xông về hướng đèn xanh, các bậc cha mẹ thở hổn thở hển cưỡi xe đạp chở con đến trường, trên cái cầu vượt xa xa vẫn còn kẹt xe.
Mọi thứ thật bình thường và đẹp đẽ.
Thẩm Hạo tham lam hít thở không khí tự do, không để ý tới Cao Minh, sắc mặt anh lãnh cảm, không chút hoang mang, anh hiểu rằng, bất luận phán quyết ra sao, có thế nào đi nữa thì đây là lần cuối cùng anh tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Mắt Cao Minh nhìn thấy Thẩm Hạo móc ra một điếu thuốc từ trong túi, đứng ở cửa, bắt đầu hút, ung dung như thể đang đợi xe bus. Khoé mắt hắn cụp xuống, cái mặt dãn dài ra, dùng ánh mắt lặng lẽ khiển trách anh.
Thẩm Hạo vẫn thế, ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn lại Cao Minh. Nhiệt độ không khí nhất thời lại giảm xuống 10 độ.
Hôm nay vì xuất hiện trước ống kính, hắn mặc ít đi. Rùng mình, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhịn xuống cơn chán ghét, nghĩ thầm: Sát nhân cuồng chết tiệt! Quả thực giống vũ khí hình người biết đi hơn đấy…
Cao Minh tựa vào cạnh cửa, hầm hừ xem lý lịch. Thẩm Hạo hút xong điếu thuốc cuối cùng, nói một tiếng tạm biệt với thế giới này ở trong lòng rồi búng đầu mẩu thuốc lá đi, nói một tiếng “Đi thôi.”
Anh đi xuyên qua phong cảnh, xoay người đi tới cái xe hộ tống. Bước chân anh kiên định, lòng không hề phân tâm, tựa như ba tháng trước anh đứng ở cửa sòng bạc, không có khiếp đảm và do dự.
Từ lúc bước ra bước đầu tiên, anh đã biết, những thứ còn sót lại trong đời anh sẽ mất đi, không còn lại gì cả. Nếu thất bại, đơn giản bị hắc đạo giết chết, nếu thành công, anh sẽ bị pháp luật trừng trị, anh không phải Trình Phàm có thể lừa dối, anh phải chịu trách nhiệm về tất cả. Bất luận thế nào, kết quả rất có thể đều là —— chết.
Nhưng, không gì có thể sánh bằng sức mạnh thù hận. Không gì có thể kìm nén được cơn tức giận trào dâng.
Đó là một ngày nắng đẹp, Thẩm Hạo đứng chờ trong bóng tối, đợi đến khi ánh đèn rực rỡ, nhìn thấy đoàn xe Trình phàm thị sát chạy ra từ sòng bạc. Từ chỗ tối anh lao vụt ra, giống như hồn ma bay vào sòng bạc, thuận lợi đi vào lối đi dành cho nhân viên.
Thẩm Hạo cầm thẻ cửa và khuôn mẫu vân tay khác nhau cướp được đi tới, ting một tiếng, cửa mở. Anh mỉm cười, đây là điềm báo may mắn, xem ra hôm nay, anh lọt vào mắt xanh nữ thần may mắn.
Anh dọn dẹp hiện trường một chút, chuyển thi thể bọn họ vào toilet, khóa trái ở trong gian ô vuông, rửa sạch tay. Trên người anh không có nhiều đạn, phải tốc chiến tốc thắng mới được.
Cái khẩu súng lục này là mượn từ chỗ Trương Lập Quân. Có lẽ nói mượn cũng không hợp cho lắm.
Khi Thẩm Hạo tìm được đường sống từ trong cống thoát nước dơ bẩn ở thành phố A, bò ra ngoài, tốn thời gian gần một ngày. Anh chật vật không chịu nổi chạy về thành phố B, vật lộn lặp đi lặp lại giữa cái chết và như xác chết vùng dậy, qua một tuần xuất hiện ý tưởng mới. Anh chạy thẳng tới quán bar của Trương Lập Quân, ba chiêu hai dựa, mở két sắt ra, bên trong rõ ràng có cất giấu một khẩu súng. Cái thằng này, quả nhiên lợi dụng chức quyền, lén đổi súng lục của Doanh Trường, thu vào két sắt tương tư.
Thẩm Hạo bất chấp giao tình với y, để lại tờ giấy: ” Cái này cho tao mượn trước, chắc không cơ hội trả lại cho mày. Tự mày tìm Doanh Trường đòi bồi thường cái gì đấy đi, anh ta ở số XX đường XX thành phố X”, rồi xoay người bỏ chạy. Chờ đến lúc Trương Lập Quân chạy tới hiện trường phạm tội, chỉ kịp xé rớt lời nhắn lại, cách một khoảng không trống rỗng căm hận một câu: “Tao *** mẹ mày”.
Thẩm Hạo đã sớm chạy trốn không thấy bóng dáng, anh vội chết đi được, đi chợ đêm mua đạn và ống giảm thanh trước rồi chuẩn bị một chút, lại gọi điện thoại về nhà. Sắp xếp hết mọi thứ, Thẩm Hạo không quay đầu lại tấn công về phía thành phố A, mang theo ngọn lửa báo thù đủ để thiêu rụi một thành phố.
Thẩm Hạo lần mò đến phòng quản lí, bên ngoài có bảo tiêu đứng gác, bất hạnh thay là người đầu tiên bị bắn trúng đầu.
Anh giống như con thằn lằn nằm nhoài trên cửa phòng quản lí, loáng thoáng nghe thấy tiếng gã đang lớn tiếng dạy bảo. Thẩm Hạo lặng lẽ vặn mở cửa, trong nháy mắt đánh bại hai gã bảo tiêu khác ở bên trong, lấy súng chỉa vào đầu quản lí.
Quản lí vừa mới quơ được điện thoại trong tay liền tuột xuống. Anh trở tay đóng cửa lại, giúp gã cúp điện thoại, ra lệnh gã ngồi trên ghế tránh xa máy báo nguy, dùng dây thừng trói chặt, bịt miệng gã lại.
Thẩm Hạo quen cửa quen nẻo tìm ra trường đao, bổ một phát không chết người ngay được. Anh đi tới trước mặt quản lí, ánh mắt âm u mở miệng nói: “Mày có một phút để nhớ ra mật mã két sắt”. Sau đó cắt phăng lỗ tai gã.
Văn phòng cách âm quá tốt, gã quản lí phát ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết nhưng len lỏi ra ngoài cũng chỉ là cơn mưa bụi. Thẩm Hạo rất vừa lòng, sòng bạc Trình Phàm đúng là chỗ giết người cướp của rất tốt, thiết bị phần cứng xuất sắc. Anh bạt tai gã quản lí, để gã bình tĩnh lại rồi thả cho gã nói chuyện.
Quản lí không chút do dự hét lên mật mã tạm thời của kho bạc. Thẩm Hạo nghiêm mặt lạnh lùng, mở ra ngăn bí mật, chỉ vào trong tủ sắt: “Tao hỏi cái này!”
Sắc mặt gã quản lí khủng hoảng, thề thốt phủ nhận: “Làm sao tôi biết được? Chỉ có ông chủ Trình mới mở được!” Thẩm Hạo bày ra tất cả hung khí dao cắt gọt, dùng công phu điêu khắc tinh tế khiến cho gã sảng khoái từ đầu đến chân một lần, trải nghiệm cảm giác được làm người lần nữa.
Trải qua hơn nửa giờ giao lưu sâu sắc, thân thịt quản lí sụp đổ trước tiên, sau khi được hứa hẹn rốt cục mới nói ra mật mã. Thẩm Hạo mở ra két sắt, kinh ngạc phát hiện, bên trong có súng lục quân dụng quen thuộc, súng tự động còn rất tri kỷ chuẩn bị một quả lựu đạn bỏ túi, một bình xịt hơi cay.
Anh không thèm khách sáo cuốn sạch tất cả, đóng gói mang đi tất cả súng đạn. Trước khi đi, anh thưởng cho quản lí đủ morphine, khóa trái gã ở trong phòng làm việc chờ chết.
Thẩm Hạo mang theo chìa khóa quản lí, đi mở Mercedes-Benz của gã. Trên đường đến ga ra, anh đấu súng với tất cả nam bảo tiêu nhìn thấy anh, đánh bất tỉnh một phụ nữ thét chói tai.
Làm nóng thân chấm dứt, 15 phút sau, anh chạy xe đến gần biệt thự Trình Phàm.
Thẩm Hạo vứt súng ống còn dư đạn vào trong cống thoát nước, mặc áo chống đạn vào, mang đai tiếp đạn trên lưng. Anh quan sát ga ra Trình Phàm. Xe gã đã trở về vị trí cũ, xem ra hôm nay gã vẫn kiên trì thói quen tốt đúng giờ đi ngủ.
Ánh mắt anh sắc bén đánh giá đống khu nhà cấp cao này, cầm viên đạn cho lên nòng, cười lạnh một tiếng: Ngay bây giờ tao sẽ khiến cho mày phải tỉnh lại!
===============================
(*):Công nhân cổ trắng là thuật ngữ chung để chỉ những người lao động trong các doanh nghiệp không cần phải lao động chân tay nhiều trong xã hội phương Tây, họ còn được gọi là công nhân cổ trắng. Một là dùng để chỉ những người có trình độ học vấn và kinh nghiệm làm việc cao hơn, tương ứng với công nhân cổ xanh. Công nhân cổ trắng nói chung có thu nhập ổn định. Đề cập đến những nhân viên làm công việc trí óc, chẳng hạn như quản lý, kỹ thuật viên, quan chức chính phủ, v.v., những người mặc áo sơ mi trắng tại nơi làm việc