Nếu Ngày Mai Đến - Hương Diệp Đào Tử

Chương 14




Thẩm Hạo không vội vã, hôn từ bắp chân cậu hôn lên. Hôn theo đường cong đến gốc bắp đùi, lộ ra một cây mầm thịt vểnh lên. Bấy giờ, hương vị Tiểu Ngọc không còn ngây ngô nữa, bộ lông phong phú, mật ngọt dồi dào, hương vị giống như xuân dược. Trầm Hạo mê muội điên cuồng hôn ở nơi đó.

Cậu rên rỉ như khóc thút thít, chớp chớp mắt, nắm lấy bờ vai anh, thở dốc nói: “Anh Hạo… Ôm em đi… Đừng hôn nữa…”

Anh lật cậu qua, nằm úp mặt xuống, chống chân lên để cậu chổng mông, quỳ sấp ở đó, giống như chụp mấy bức ảnh trước đây. Mặt cậu đỏ bừng, lý sự nói: ” Anh Hạo! Anh thật xấu xa…”

Không chờ cậu oán trách xong, Thẩm Hạo liền đâm xuyên qua thân thể cậu. Tiểu Ngọc kinh sợ thở hổn hển một tiếng, úp mặt vào khăn, cảm nhận độ cứng và sức nóng cây gậy th*t, hưởng thụ kích thích được anh sung sức mang tới trong cơ thể.

Thẩm Hạo hôn lưng cậu lần nữa rồi dốc sức đâm rút, nhễ nhại tận lực tập trung chịch cậu.

Tiểu Ngọc bị chịch nóng toàn thân, chảy mồ hôi dày đặc còn nhịp theo anh, phát ra tiếng rên say mê.

Đợi hưởng thụ đủ kích thích và đi sâu vào từ phía sau lưng mang tới, anh xoay người cậu lại, gập thân thể dẻo dai, nâng chân cậu lên bả vai, từ chính diện đâm vào, thưởng thức biểu cảm tình dục đẹp đẽ trên khuôn mặt ửng đỏ.

Thẩm Hạo làm đủ hai giờ, đâm Tiểu Ngọc bắn mấy lần. Cậu co giật, nước mắt cũng bị kích ra, mùi tanh trên tấm thảm lông mềm mại xộc vào mũi, bắp chân câu lấy eo Thẩm Hạo, rên rỉ nói: “Anh Hạo, anh thật giỏi… Em rất yêu anh…”

Anh cúi đầu xuống, liếm viền mắt ướt át của cậu, trong lòng tràn đầy mềm mại và ưu tư bất an, anh muốn ngậm cậu trong miệng, để ở đầu lưỡi. Đồng thời, có sự nôn nóng khó hiểu.

Tiểu Ngọc dường như không quá ghét cuộc sống do Trình Phàm an bài, có lúc còn rất vui vẻ…

Lúc bị anh chịch, cậu rên rỉ mê hoặc đến thế, lẳng đến dụ người khiến cho anh hận không thể hòa tan cậu trong thân thể mình. Giả như Tiểu Ngọc diễm lệ thế này, cũng bị người đàn ông khác nắm giữ qua… cậu ở trong ngực người ta, cũng từng vui vẻ, bị những người khác thỏa mãn qua, bị đâm đến bắn, sảng khoái đến khóc…

Thẩm Hạo nghiến răng, chuyện như vậy, dù anh có thế nào, cũng không thể khoan dung.

Anh ôm Tiểu Ngọc vào buồng tắm, giúp cậu lau thân thể, lấy ngón tay đào móc bên trong vách tường nhạy cảm. Tinh dịch từ từ chảy dọc theo đốt ngón tay anh…

Cậu run rẩy, mềm oặt trong lòng anh, lỗ thịt vô thức ngọ nguậy, kẹp chặt ngón tay, cổ họng khàn khàn hỏi: “Thêm một lần, một lần nữa hả? Anh Hạo…”



Thẩm Hạo lấy khăn trùm lên, lau mặt cho cậu: “Không kịp thời gian, thu xếp một chút đi liền”

Tiểu Ngọc tuy không nỡ nhưng ngay cả sức để đứng cũng không có. Anh nâng cậu ở lòng bàn tay, lấy tay kia mò vào giữa hai đùi, rửa sạch phần chất lỏng sềnh sệch kia rồi lau khô ráo.

Anh ôm Tiểu Ngọc ra ngoài, mặc quần áo vào cho cậu. Tiểu Ngọc túng dục quá độ, hơi thở mong manh, vừa mới từ trong chăn đàn ông bò ra ngoài, hút no dương khí lộ vẻ xinh đẹp quyến rũ, mãi đến khi anh đút cho cậu uống từng hớp từng hớp lon RedBull xong, cậu mới có sức duỗi chân.

Anh kẹp eo Tiểu Ngọc, nhét vào trong xe. Dựa theo địa điểm Trình Phàm chỉ định, tính toán con đường.

Sau khi lái xe, Thẩm Hạo im lặng. Tiểu Ngọc đắm chìm trong dư vị, mắt mông lung, mãi sau, cậu mới dần dần phát hiện, anh dường như có chút tâm sự.

Cậu ngồi trên ghế phó lái, cọ cọ bên người Thẩm Hạo, nỗ lực ra vẻ ngoan ngoãn khả ái, hỏi tới hỏi lui.

Anh chần chừ một lúc, đốt điếu thuốc, cau mày nói: ” Lúc em lên giường người khác, cũng cái vẻ này?”

Thân thể ấm áp liền tụt xuống biến lạnh lẽo, dư vị triền miên trong xương tủy từng chút biến thành nỗi đau ngốc nghếch. Tay cậu vặn cửa xe, dọa sợ Thẩm Hạo phải dừng lại.

Lập tức, cậu ngã ra ngoài, đập xuống đất.

Anh vội vàng xuống xe, đi dìu Tiểu Ngọc, không ngờ bị cậu tát một cái. Tiểu Ngọc nghiến răng, lông trên người toàn bộ dựng thẳng lên, đứt hơi khàn tiếng gào lên: “Anh cút xa ra cho tôi! Đồ khốn kiếp!”

Thẩm Hạo bị đánh một cái, hiểu được lời mình nói ngu ngốc nhưng ngày hôm nay tâm trạng anh cũng không tốt, cười khẩy nói: “Tôi đưa em đến bên kia liền cút. Em lên xe trước đã.”


Tiểu Ngọc tức giận đến bốc khói, cẳng chân nhỏ nhắn đá túi bụi, muốn so chiêu với anh, hai lần đều bị Thẩm Hạo vặn tay lại, nhấc chân lên, ép ôm lên xe. Tiểu Ngọc kêu gào: “Tôi không lên! Anh cút ngay! Tôi muốn về nhà!”

Cậu liều lĩnh vùng vẫy, không ngừng chửi mắng, bị anh lấy tay đè lại, thô bạo hôn lên môi cậu. Tiểu Ngọc sợ hãi kêu lên bị anh chặn hết trong cổ họng, hung hăng nhai nát.



Trong mắt cậu, từ từ tụ lại một ao nước mắt hoảng sợ, nức nở, đá chân, tuyệt vọng phản kháng.

Thẩm Hạo ngẩng đầu nhìn bên dưới, nhíu mày, luồn tay vào bên trong áo khoác cậu, mở nút thắt. Thân thể mới vừa rồi còn ấm áp ngoan ngoãn mà bây giờ giãy giụa như sợ rắn rết, tránh né ngón tay anh.

Anh tuột quần lót lẫn quần bò cậu. Cạch một tiếng đóng cửa xe. Ngồi vào buồng lái.

Sắc mặt Tiểu Ngọc trắng bệch, cố gắng cuộn tròn thân thể lại, giấu bên dưới áo khoác, vẫn lộ ra một đoạn bắp chân trần ở bên ngoài. Cậu run môi, cầu xin Thẩm Hạo: “Anh Hạo, em không chạy nữa. Anh đưa quần áo cho em đi?”

Anh đặt quần áo ở trên đùi, đánh tay lái, liếc nhìn cậu trong gương chiếu hậu, lạnh lùng đáp: “Đến rồi đưa cho em.”

Xe chạy một đường. Tiểu Ngọc nằm nhoài trên mặt đệm nhung mềm mại, im lặng thút thít, nước mắt trào ra.

Đến chỗ cần đến, nước mắt vẫn chưa khô. Trong lòng Trầm Hạo hối hận, đành phải mò qua, muốn đưa đồ cho cậu mặc.

Tiểu Ngọc giống như bị dọa sợ, né tránh tay anh, co người lại một góc. Anh đành đưa đồ cho cậu còn bản thân đứng ở bên ngoài. Trên ngón tay còn dính nước mắt Tiểu Ngọc, lạnh buốt thế đấy, hừng hực vậy đấy.

Cậu mở cửa xe từ một bên khác, nhanh chóng chạy vào thang máy. Anh đi theo cậu, vội vàng ngăn cản thang máy đóng lại, chen vào. Cậu đứng trong góc cách xa anh nhất, không nói một lời cúi đầu.

Sau ngày đó, Tiểu Ngọc dường như xóa tiến độ, đọc và lưu cũng thế, mạch não tự động cắt đổi chuyển sang kỳ chiến tranh lạnh, để mỗi ngày Thẩm Hạo phải nhìn sắc mặt, bỏ thêm khối đường vào ly trà anh, giẫm giày anh, tìm anh để gây sự.

Anh đành làm bộ coi như mình mù, không nhìn thấy. Uống một hớp nước trà ngọt lịm, nhịn xuống kích thích muốn nôn mửa, vội vàng giúp cậu kéo mở cửa xe, hầu hạ cậu ngồi vào.

Tiểu Ngọc không hề bị lay động, khuôn mặt nhỏ phẳng lặng, một chút biểu cảm cũng không có. Bất luận Thẩm Hạo trêu chọc cậu nói chuyện ra sao, hỏi cậu có muốn đi ăn cơm không? Ra ngoài chơi? Ra ngoài vẽ vời? Tiểu Ngọc như thể đột nhiên biến mặt lạnh, quyết đoán lờ anh đi.

Anh cũng hết cách với cậu, mặc cho cậu lãng phí thời gian, ở trong nỗi ấm ức tiều tụy anh lập ra con đường lưu vong, tích góp ma tuý và Halcion(*), chuẩn bị dao găm và đồ sơ cứu, lấy ra khoản để dành còn dư lại. Nhưng cậu dường như đã tự vỗ cánh bay, chạy trốn tới một không gian khác, nơi đó không có Trình Phàm và thứ cậu chán ghét nhưng đáng tiếc cũng không có anh.

Thẩm Hạo không biết, liệu mình có nên bàn bạc với câụ về kế hoạch chạy trốn. Tiểu Ngọc không thèm nói chuyện với anh, ngồi ở phía sau, giống như một con búp bê vô hồn.