Nếu Ngày Mai Đến - Hương Diệp Đào Tử

Chương 1




Kênh thời sự lúc 12 giờ trưa, một phóng viên đứng bên ngoài tòa biệt thự, nhìn ống kính tường thuật lại: “Với mong muốn trong giới hắc bang đã khơi dậy một cuộc tranh giành mới, máu tươi nhiễm đầy hai tay người dân. Mọi người hãy nhìn đây, bây giờ sẽ có thông báo mới nhất về vụ án giết người hàng loạt đặc biệt nghiêm trọng! Trong tòa biệt thự XX thuộc khu XX, trong vòng một đêm, hung phạm đấu súng với 102 người, trong đó có 50 người chết tại chỗ, 21 người bị thương nặng và 31 người bị thương nhẹ. Cơ quan công an cho biết vụ án này có thể liên quan đến chuyện báo thù, trước mắt người bị tình nghi đã bị bắt, sẽ chọn ngày mở phiên toà thẩm tra xử lí! Hiện tại, tôi sẽ đến phỏng vấn đội trưởng đội hình sự điều tra, xin chào Trần đội, xin hỏi………”

Bên trong trại tạm giam, cái TV trắng đen nhấp nháy, rung nhè nhẹ, những tên tù vừa bới cơm vừa say sưa nghe ngóng. Tên trọng phạm chờ đợi thẩm tra xử lí bị giam ở ngoại ô, trong một tòa pháo đài che kín lưới sắt.

Cường Tử giống như Lí Tiểu Long vừa mới bị chộp, xoa nhẹ dưới mũi, méo miệng than thở: ”Đệt mợ ~ ” Hoàn toàn quên mất một chuyện nhỏ là mình từng tụ tập nhiều người hít thuốc phiện.

Lương Huy cầm muôi cơm kiêm MC làm bộ như có học: ”Các bạn khán giả hãy nhìn đây, hiện tại tôi sẽ đến phỏng vấn anh Hạo một chút. Anh Hạo! Lúc anh diệt tụi nó đã nghĩ thế nào? Có cảm giác gì không?”

Thẩm Hạo thờ ơ nhìn TV, tựa như một kẻ ngoài cuộc. Bị Lương Huy hỏi vài câu, anh cũng không để ý đến hắn – tên tù hiếp dâm tự cho là rối loạn thần kinh. Thẳng đến khi đối phương lén rút ra một điếu thuốc đốt cho anh. Mới nhếch miệng cười, lười biếng hút một điếu, cười nói: ”Cảm giác? Một chữ thích! Ba chữ thích muốn chết!”

Thẩm Hạo là một người đàn ông cường tráng và trầm mặc, nếu không phải dưới mắt có một vết sẹo ngắn, thoạt nhìn có hơi giống thành phần tri thức bình thường. Nhưng khi anh nói chuyện, vết sẹo kèm với chiếc răng nhọn trắng bóc cười rộ lên cùng cái giọng độc ác thể hiện đủ một con dã thú nguy hiểm.

Đám người Cường Tử và Lương Huy đều phồng miệng huýt sáo, vỗ tay cổ động.

Còn cái đám tù nhân có tuổi ở chung quanh, hormone đã sụt giảm nhanh chóng cách xa bọn họ. Người trẻ tuổi chẳng biết sống chết là gì, loại hung thần này cũng dám trêu chọc. Nhưng tuổi trẻ là vô địch, Thẩm Hạo được đám thanh niên phạm nhân ủng hộ, nghe vô số lời tán thưởng và rất nhiều câu hỏi, nhiều nhất là: “Làm sao anh giết được ông chủ Trịnh thế?”, “Đồng gia làm chỗ dựa cho anh hả?”, “Anh Hạo, anh làm thế nào vậy, thiệt là oai”…….

Thẩm Hạo lười đáp lại, dứt khoát giẫm tắt điều thuốc rồi đẩy đám người ra, tự ngó nghiêng quay về phòng giam, nằm lại trên giường.

Bầu trời vẫn trong xanh. Tiếng máy bay ầm ầm lướt qua, ở trên không bao la xẹt qua tạo thành một đường ranh giới.

Thẩm Hạo nhìn con chim sắt cồng kềnh kia, bay về nơi chân trời xa xôi, trong lòng tưởng tượng: Có phải nó cũng giống như cái máy bay giấy bị rớt khi còn bé không, bay đến nửa đường đột nhiên đâm nhào xuống, bay qua bay lại, đảo vài vòng như cái quạt gió rồi rơi xuống?

Thời thơ ấu, trong cái thành phố cũ bị phá bỏ, anh và đám bạn chơi đùa trong pháo đài xi măng trống trải. Dưới ánh trời chiều, anh đứng trên tầng thượng cao vời vợi, cầm máy bay giấy trong tay dùng hết sức ném đi.

Đám bạn òa lên hoan hô, dưới ánh mặt trời dần nhuộm đỏ, âm thanh náo nhiệt như thủy triều ào ạt.

Tuổi trẻ của anh thật giống như cái máy bay giấy kia, vốn định bay thật cao nhưng không ngờ bay chưa xa đã rơi xuống.

Anh chưa từng nghĩ sẽ biến thành một tên tội phạm giết người. Lăn lộn đến bước này, ngoại trừ nhớ đến người mẹ số khổ ra thì anh chỉ nhớ đến một người, là Tiểu Ngọc – nhóc thỏ kia.

Nhóc thỏ lớn lên phổng phao, mái tóc đen bóng mềm mại, phần ngọn tóc còn xoăn xoăn. Bên má có lúm đồng tiền nho nhỏ, thân trên mặc một chiếc vest đen kiểu Hàn Quốc, thân dưới được bao lấy bởi một cái quần bò màu đỏ bó sát người. Đúng kiểu không phân nam nữ, không âm không dương. Nếu lúc đi dạo phố, nhìn trúng thứ ngớ ngẩn nào, Tiểu Ngọc ngay lập tức bắt lấy tay anh, õng ẹo như kẹo dẻo: ”Anh Hạo ~, em muốn cái đó! Anh mua nó cho em đi!”

Thẩm Hạo vừa lật bảng giá ra, hai nghìn đô. Anh cũng đâu phải máy rút tiền, ngay lập tức thưởng cho Tiểu Ngọc một cú đánh cho tỉnh ra.

Tiểu Ngọc rú lên một tiếng, không cam lòng dậm chân tại chỗ, cố chấp: “Rain đã mặc bộ đó, em cũng muốn mặc!”

Thẩm Hạo cau mày, nhìn cái nhãn hiệu dán sát trên cơ ngực nổi rõ của ma nơ canh, cúi đầu hỏi: “Em muốn giống thằng đó?”

Tiểu Ngọc lẳng lơ hừ một tiếng. Thẩm Hạo nắm lấy cằm cậu ta, ghé sát bên tai nói nhỏ: “Ông đây không chơi cái thằng tẻ ngắt đó, nếu cưng dám giống như nó, anh sẽ không bao giờ … chơi cưng nữa. Cưng còn muốn không?”

Tiểu Ngọc bị anh phà ra hơi nóng làm run người, nghe anh nói thế, cái mặt ngay tức khắc biến thành gan heo. Do dự rất lâu, mới chùi nước miếng bỏ đi. Lúc đi, cứ một bước là ba lần quay đầu, không khép được miệng vì thèm nhỏ dãi nhưng không thể có được.

Chỉ với hàng như thế, không ngờ lại kéo được anh xuống nước, biến thành tên gay chết tiệt. Trương Lập Quân cũng là gay, nhìn chướng mắt, rất nhiều lần bảo anh đi bệnh viện nhân dân khám mắt còn nói thẳng toẹt ra: “Mắt ông bị dính ghèn hả? Nó là cái đứa dâm đãng, là cái đứa thần kinh. Ông cặp với ai chả được, sao lại dính với nó? Sớm muộn gì ông cũng hối hận chết cho coi!”



Trương Lập Quân là bạn bè thân thiết, mượn trả tiền lẫn nhau, cùng nhau ra ra vào vào cục cảnh sát, y đã nói thế, thì đừng nhắc chi đến mẹ anh, động một chút là gào khóc. Nếu không phải có người cha mê bài bạc lót đệm ở phía trước, sợ sẽ không chấp nhận thằng con muốn làm gay.

Làm gay còn tốt hơn là đi chơi bài cửu. Mẹ anh cứ lẩm bẩm mãi, rồi cũng từ từ an ủi mình đâu vào đấy, không nói thêm nữa.

Ha hả, tốt cái bép…… Anh nhắm mắt lại, lắc đầu cười lẩm bẩm

Sao anh lại thích cái đứa thần kinh ấy nhỉ? Nhất định không phải thằng nhóc suốt ngày lắc lư trong quán rượu, lúc nào cũng kè kè bên cạnh kẻ lắm tiền. Khi ánh đèn neon nhấp nháy trên đường phố, bên trong quán bar đầy sắc màu, có một số gay thường lui tới. Một thằng nhóc con còn chưa mọc hết lông phía dưới, mặc cái quần bó sát người bao lấy cái mông vểnh căng đét còn run run giống như ngực đàn bà, xoay cái eo tới tới lui lui, dụ dỗ đống người, nếu có ai mắc câu liền bắt đầu giở công phu sư tử ngoạm.

Tiểu Ngọc là một trong số các cao thủ thu hút nhất. Cậu ta ỷ vào làn da trắng mềm mại, vểnh cái mông ra sức lẳng lơ, quả thực kiếm lời không ít. Có mấy người vung tiền như rác mua quần lót CK cho cậu ta, nước hoa Cổ Long, vòng trang sức bạch kim, có kẻ còn si tình đóng học phí đại học một năm, để cậu ta tiếp tục duy trì cái mác “sinh viên” tốt đẹp.

Lúc đắc ý nhất, Tiểu Ngọc ngồi trên cái ghế chân cao ở quầy bar, vừa lắc lắc ly rượu cocktail vừa khoe với mấy đứa nhỏ bên cạnh: “Nè! Đồng hồ Tissot đấy! Kevin vừa mới mua cho tao đấy!”

Lãng Lãng ở bên cạnh nhìn, bĩu môi: “Hàng giả chứ gì, cái thật không như này đâu….”

Tiểu Ngọc trừng mắt: “Mẹ mày mới hàng giả! Ổng còn đưa tao cái phiếu hóa đơn đó”

Không ai biết tên thật của Lãng Lãng, cậu ta khoe mình lăn lộn trong cái trường nghệ thuật hạng ba, thuộc loại hình có khí chất, lấy nghệ danh của một vị nghệ sĩ dương cầm. Cậu ta rất coi thường Tiểu Ngọc. Lập tức phản bác lại: “Chắc gì mẹ mày đã dạy cách nhận biết hóa đơn? Thế biết được mấy chữ trong đó?”

Tiểu Ngọc bị chọt trúng chỗ đau, nổi đóa lên, hai người liền ân cần thăm hỏi mẹ đối phương. Phong cách Lãng Lãng có chút nhanh nhạy, thấy tốt liền thu vào, vỗ mông đi mất. Để lại một mình Tiểu Ngọc oán hận uống rượu giải sầu, đòi ly rượu mạnh như thiêu như đốt. Nốc cạn một hơi, trong bụng bốc lên toàn hơi nước.

Thẩm Hạo tính hết tiền rượu vào phần Tiểu Ngọc, cậu ta khẳng khái lấy ra mấy tờ Mao gia gia, nấc cụt vài cái rồi nói: “Ông đây có tiền! Hừ!”

Anh đếm tiền rồi lạnh lùng chìa tay ra: “Còn thiếu một trăm”

Tiểu Ngọc phẫn nộ hứ một hơi dài với Lãng Lãng đã đi xa, phẫn nộ trả tiền, sau đó cậu ta đứng lên, lắc lư nhoáng một cái vòng qua ghế dựa. Cái chân nho nhỏ giống như nai con, cái mông vểnh từ trong cái quần bò lộ ra đoạn eo nhỏ nhắn. Nhưng điều mà Thẩm Hạo nhìn thấy chẳng hề hấp dẫn mà ngược lại có chút đáng thương lẻ loi.

Thẩm Hạo hút điếu thuốc, hỏi cậu ta: “Mẹ cậu thế nào rồi?”.

Tiểu Ngọc nửa tỉnh nửa say, quay đầu lại trừng anh, tức giận: “Mẹ anh mới là gà!”

Thẩm Hạo lắc đầu, nói từng chữ một, lớn tiếng lên: “Tôi hỏi mẹ cậu đang ở đâu? Sao lại mặc kệ cậu?”

Tiểu Ngọc mê man một lúc, mới nghe ra, tiêu sái phất tay: ”Mẹ tôi đang buôn bán ở Đông Quản! Bận lắm! Là loại phụ nữ sự nghiệp!”

Thẩm Hạo cười nhạo một tiếng: ”Biết thừa mẹ cậu chết rồi chứ gì”


Tiểu Ngọc bị anh nói đến nổi gân xanh, hơi thở khi ngừng khi nhanh, run run nửa ngày, ngẩng cao đầu nói: ”Tôi không cần bà ấy nuôi! Tôi rất có tiền! Lúc quay về sẽ cho bà ấy tiền!”

Thẩm Hạo thờ ơ, vùi đầu đếm tiền.

Tiểu Ngọc đứng một mình ở đó, bị coi như vô hình. Miệng cậu giống như bị mắc nghẹn, nhất thời uể oải, bả vai khòm xuống, mãi sau mới xoay người, đi ra ngoài: ”Tôi không cần bà ấy quan tâm, tôi còn cho bà ấy tiền đấy……….”

Đường phố bên ngoài giống như một con thú khổng lồ đen xì, há to cái miệng đỏ lòm ra. Tiểu Ngọc thì thầm: ”Tôi cho bà ấy tiền là được ……”. Hai cái chân nhỏ nhắn bước đi lảo đảo, vội vã nhảy vào đó.



Khóe mắt Thẩm Hạo liếc qua bóng lưng cậu ấy, nghĩ thầm sớm muộn gì cũng đùa chết mình.

Quả nhiên, giá thị trường của Tiểu Ngọc không duy trì được bao lâu liền sụp đổ. Bạn thân có rất nhiều, đến để thả mồi, có tiền liền chuồn mất, mông vừa mới nóng liền chuyển sạp. Nhóm gay lấy đâu ra tiền, lại không biết xấu hổ, nghĩ thôi cũng biết. Một truyền mười, mười truyền một trăm, Tiểu Ngọc tựa như hàng Nhật, người người chống lại.

Ngày nào đó, Tiểu Ngọc đánh nhau với kim chủ ở cửa. Người đàn ông cường tráng cao chừng 1m9, mặc âu phục màu xám tro, cao lớn vạm vỡ hung hăng đạp đá lung tung lên người cậu ta còn chửi bậy: ”Thằng đỏ kia! Trả điện thoại di động cho tao còn cái cameras nữa!”

Tiểu Ngọc cứng cổ, đạp vài cái mới phát hiện nắm đấm đối phương quá mạnh mới cả giận nói: ”Không phải anh tặng cho tôi rồi à?”. Tung chân ra chiêu vô ảnh cước.

Hắn hừ một hơi, thoải mái đỡ lấy rồi đấm bay cậu ta: ”Mày đừng có mượn gió bẻ măng! Tao không hề đưa cho mày!”

Mặt cậu bị đánh trúng, ngã chỏng vó. Tên to con kia thừa thắng xông lên, triển khai lôi đài ở cửa, thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Đám Lãng Lãng ngồi trong quầy bar, thưởng thức Tiểu Ngọc bị đau khi ẩu đả tại chỗ, thêm mấy lời dè bỉu khó nghe ”Báo ứng”, ”Trời phạt”.

Tên kia đánh một trận tiếp, đánh đến sảng khoái rồi lục tìm trong túi quần cậu lấy ra điện thoại, hầm hè: ”Không phải tao tiếc tiền! Mà trong cái điện thoại di động có danh sách khách hàng, sao tặng cho mày được! Muốn tiền chứ gì? Tao cho mày đây!”.

Móc ra một xấp tiền giấy xanh đỏ, quay đầu vứt qua.

Tiểu Ngọc bị hắn đánh lăn lộn trên đất, lỗ tai ù ù, mất một lúc lâu cũng bò không nổi. Xấp tiền bay lượn giữa không trung giống như vàng mã đưa tang, rơi đầy đất.

Quần chúng nhìn ai kia thay trời hành đạo, thỏa mãn tản đi.

Tiểu Ngọc cuộn lại, giống như con chó chết nằm trên mặt đất. Đến lúc thở được, cậu cố gắng chống đỡ bò dậy, quỳ rạp trên mặt đất, nhặt từng tờ từng tờ tiền lên, bàn tay cầm run rẩy, cẩn thận phủi phủi bụi dính trên mặt. Khi chiếc BMW chạy như bay qua, ánh sáng lấp lánh khắp ở ngã tư đường, giống như một con kiến bé nhỏ không đáng kể.

Thẩm Hạo đứng trước cửa kính, ngậm điếu thuốc, nhìn cậu nhặt tiền. Ban đêm sương ẩm, mùi ma túy trong quán bar làm cho bóng dáng cậu trùng trùng điệp điệp giống như nhìn thấy bóng người thân quen thuộc.

Chính là ông bố mê bài bạc thua sạch khiến người ta đến nhà đòi nợ. Đá văng cửa mới phát hiện nhà chỉ có bốn bức tường, mẹ anh khóc nức nở, lấy thuốc, rượu cầu người ta: ”Tôi và cái tên chết tiệt kia đã ly hôn rồi! Một chút tiền ông ta còn chưa từng cho tôi! Đã phủi mông bỏ chạy!”

Người đòi nợ không tin, ngay cả cái thùng dưới sàng cũng kéo ra tìm, thật sự là một nghèo hai trắng, một đồng cũng không giữ. Bọn họ tức giận tiện tay ném cái thùng qua cửa sổ, mắng chửi: ”Xúi quẩy!”

Dưới lầu, cái thùng vỡ tan tành, tất cả những thứ vụn vặt rách nát rơi ra. Mẹ anh run rẩy chạy xuống, quỳ gối trên mặt đất, nhặt từng quyển từng quyển sách lên, lấy tay mở ra phủi phủi cho phẳng lại…

Tiểu Ngọc khom eo, nhặt thật lâu, mới nhặt hết chỗ tiền đó. Cậu nhét vào trong quần áo, lấy tay chống dậy, bò dần lên, bước chân lảo đảo đi vào trong quán rượu, tìm một góc hẻo lánh, trốn ở đó.

Trên trán cậu có một cục u xanh xanh, chỗ miệng bầm một khối, trên người dính máu vài chỗ. Trên mặt cậu còn bị ba vết xước, nổi gồ lên, trông thật buồn cười. Cậu lặng lẽ thu mình vào trong góc, nghe nhạc sàn sôi động ở xa xa, ngẩn người nhìn đám đông nhảy loạn xạ.

Bỗng nhiên vào lúc ấy, Thẩm Hạo cảm thấy Tiểu Ngọc thật đáng yêu, trong dĩ vãng cậu như một con gà trống nhỏ kiêu ngạo, thích phe phẩy mấy cái lông đuôi sặc sỡ. Mà giờ đây nhìn lại, bộ lông mềm mại nho nhỏ, ngay cả lông mi cũng rũ xuống, rất giống cún con mà trước đây anh từng nuôi, ngoan ngoãn lại ngốc nghếch.

Với sự hứng thú cổ quái ấy, đã thúc đẩy anh rót một ly rượu ngọt anh đào, đặt trước mắt Tiểu Ngọc, khẽ nói: ”Đừng khóc, nhóc thỏ.”

Tiểu Ngọc kinh hoảng nhìn anh, co rúm lại một chút, sợ hãi đón nhận ly rượu, uống một hớp nhỏ. Trong mắt cậu trống rỗng, bỗng nhiên nước mắt tụ lại, từng giọt từng giọt to tròn rơi vào trong ly rượu.

Cổ họng cậu cố kiềm nén âm thanh nức nở, bả vai giật giật run rẩy liên tục, dưới ánh đèn u ám ở quán bar, cậu khàn khàn kêu một tiếng: ”Anh Hạo…….”

Đêm đó, bọn họ quấn lấy nhau.