Ba Mộ cùng Mộ Trình Khâm đã đến công ty,mẹ Mộ thì đã về phòng luyện phim thần tượng,mẹ con nữ chủ thì đã đi ra ngoài có việc.Riêng cô Mộ Ảnh Tuyết cũng đi ra ngoài cần mua một thứ rất rất quan trọng,đó là...thuốc tránh thai khẩn cấp,hôm qua là ngày nguy hiểm của cô.Nếu như sơ ý mang thai thì chuyện sẽ lớn mất,cô không thể mang thai vào lúc này được.
Đi đến tiệm mua thuốc xong xoay người đi ra thì.
“Cướp,ăn cướp.Bố nó,trả túi xách của bà lại đây~~~thằng khốn nạn”Một tiếng hét rất là "thanh thót" lòng người vang lên khiến cho Mộ Ảnh Tuyết đang chuẩn bị bước chân xuống bật thang thì muốn té ngang,âm thanh công suất cũng không nhỏ đấy chứ,rất đi vào lòng người.Mộ Ảnh Tuyết ngỡ ngàng nhìn tên cướp chạy như bay ngang qua mình rồi quay lại nhìn cái người phát ra tiếng thét vừa nãy.Nhan sắc cũng tàm tạm,tóc dài uốn lượn bay bay trong gió,mắt hạnh mày ngài,khuôn mặt xinh xinh,eo thon mảnh khảnh,đúng chuẩn ngực tấn công mông phòng thủ nha,đủ to đủ lớn đủ làm người nghẹt thở đến chết.
Cô gái nhỏ à,tôi nghĩ cô nên đừng đánh hắn sau khi bắt được,hãy cho hắn nghẹt thở vì núi đi,chết vì núi chắc chắn hắn chết cũng mãn nguyện lắm rồi.Nhưng mà,với tốc độ chạy như thỏ đang đi bộ của cô thì có năm sau cũng không bắt được hắn,tôi giúp cô...
Nghĩ là làm,Mộ Ảnh Tuyết đeo túi xách lên người rồi tăng tốc chạy đi bắt cướp “Nè đứng lại,trả túi xách cho người ta,không bà mà bắt được ngươi thì cúc của ngươi chỉ có nước được rộng mở thêm....”Chỉ một câu nói rất ư là ý tứ đã khiến cho bao ánh mắt trên đường đều tập trung về cô.Bất ngờ có,ngạc nhiên có,không ngờ cũng có,tất cả đều hội tụ đủ.Trên con phố,à không trên một con đường nho nhỏ đang diễn ra cảnh như phim hành động đuổi bắt,một cô gái đang đuổi bắt một chàng trai,hắn nhảy lên như sóc qua chiếc ghế đá,cô thì né như né ổ gà riết quen,hắn lách hẻm cô cũng lách theo,hắn chội đồ;cô ngu gì hứng né qua một bên ghét quá cũng học theo lụm đồ mà chội.
Bổng hắn lách vào một con hẻm vắng vẻ thiệt nhanh,Mộ Ảnh Tuyết hốt hoảng sợ mất dấu chạy theo nhưng khi vào thì đã không thấy đâu,mày nhăn lại đề phòng nhìn xung quanh thì bất ngờ hắn từ trên nóc nhà thấp kế bên nhảy xuống tay cầm cây gậy cũng không nhỏ.Mộ Ảnh Tuyết hoảng sợ né tránh,chết rồi chết rồi,ham vui chi giờ chết thật rồi.Không chết vì nam chủ thì cũng chết vì cây gậy của hắn,làm sao đây!Cô không biết võ lại chân yếu tay mềm:
“Khoan...khoan,anh gì ơi,hè hè có chuyện gì thì mình thương lượng với nhau chứ đâu cần phải động thủ như vậy!”Mộ Ảnh Tuyết cười đúng kiểu nịnh nọt nói.
“Không thương lượng gì hết,con khốn như mày thật sự ngu dốt mới chạy theo tao,kì này mày không xong với ông”Hắn hùng hồn la hét.
“...”Mộ Ảnh Tuyết nước mắt đầm đìa,huhu hắn không thương lượng giờ sao đây!Bạch mã hoàng tử của đời em đâu rồi,sao anh không mau xuất hiện cứu em như trong phim đi,vì sao???huhu,có ai không cứu với~~~
“ayaaa”Hắn tay cầm gậy giơ lên muốn đánh cô,Mộ Ảnh Tuyết sợ đến xanh mặt không dám mở mắt ra chỉ dám nhắm mắt lại cảm nhận cơn đau kéo đến.Vài giây trôi qua,ủa sao không đau vậy nè,tò mò mở một mắt ra thì thấy tên đó đã nằm bất động dưới đất sau là cô gái lúc nãy bị giật túi xách đang thở hồng hộc tay cầm một thanh sắt,nhìn nó cô cũng hiểu được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Cô gái đó đi đến lấy lại túi xách từ tay tên cướp xong nhìn lên Mộ Ảnh Tuyết lo lắng hỏi”Cô...không sao chứ?”
“Không,không sao”
“Tốt quá,thật cảm ơn cô đã giúp tôi đuổi theo bắt hắn.Nhưng mà,cô cũng thật là không biết võ đã vậy còn muốn giúp tôi.Haizz cô đó,sau này đừng nghĩa hiệp như vậy sẽ thiệt hại cho bản thân mình thôi”Cô gái đó tươi cười khuyên nhủ cô.
Mộ Ảnh Tuyết vẫn còn trong hoảng sợ chưa phục hồi lại tinh thần nên chỉ biết gật đầu cho có lệ.Cô gái đó nhìn tên cướp rồi lại quay sang nhìn Mộ Ảnh Tuyết hỏi”Cô tên gì?”
“Tôi,tên Mộ Ảnh Tuyết”
“Cô...cô là Mộ Ảnh Tuyết!!!!Cô là người đã bị Cố Tiêu Hàm từ hôn rồi bị ngã từ lầu 4 xuống lâm vào trạng thái người thực vật đó đó sao??!!!”Cô gái ngơ ngác chỉ tay vào người cô không thể tin nói.
Mộ Ảnh Tuyết bị tiếng nói lớn của cô gái làm cho tỉnh lại,hơi xấu hổ gải gải đầu”Ùm”
Cô gái đó dần bình tỉnh lại rồi nhìn Mộ Ảnh Tuyết từ đầu đến cuối đánh giá;Nhìn thế nào cũng không giống,có chết cũng không giống như trong lời đồn mà cô đã nghe được từ đồng nghiệp,cái gì mà lăng nhăng đanh đá chứ!khác nhau quá xa vời rồi,một Ấn Độ Dương một Bắc Băng Dương thì không bao giờ có cái logic nào hai biển có thể hợp thành Thái Bình Dương được,không thể.Nhìn cô ấy quá bình thường,quá sức bình thường luôn ấy chứ,không giống chút nào.
“Ùm...Ảnh Tuyết tôi tên Hà Y Ninh,dù gì tôi cũng phải cảm ơn cô vì đã giúp tôi(mặc dù tôi phải giúp lại cô)Tôi mời cô uống nước,thấy thế nào?”Hà Y Ninh mỉm cười cầm tay cô thân thiết hỏi.
“Tôi...nhưng”
“Đi mà,đi thôi Ảnh Tuyết,không nhưng nhị gì hết”nói rồi kéo tay Mộ Ảnh Tuyết đi khỏi con hẻm.
“Á còn tên đó thì sao?”
“Kệ đi chút cũng có người phát hiện à”
--- ---------
“Con gái,có phải kế hoạch của con thành công rồi không?”
“không,đã hỏng hết rồi mẹ ạ”
“Cái gì,sao có thể được,không phải đã nói với con là phải thật thận trọng rồi sao?”Ngô Ngọc không hài lòng với câu trả lời vừa rồi nhăn mày.
“Con xin lỗi,lần sau con sẽ thận trọng hơn”Ngô Hạ Ngưng hơi khó chịu nhận lỗi,mẹ đang rất không hài lòng về cô ta kị này thật không tốt rồi.
“Thế vì sao nó lại có vết hôn trên cổ?”Ngô Ngọc nhắm mắt thả lỏng để nhân viên mát xa mặt.
“Chuyện đó,...con không biết”Không thể để mẹ biết người đó là Trình Khâm,không mẹ sẽ càng giận thêm cô ta cũng không thể an phận được nữa.
“Thật không?”Âm thanh sắc lạnh.
“Th...thật”Ngô Hạ Ngưng giọng hơi run run nói.
“Đừng để ta phát hiện con nói dối,sẽ không tốt cho chính con đâu”
“Vâng thưa mẹ”
“Ùm”