Nếu Không Là Anh

Chương 7: Chung Xe




Hương thơm thiếu nữ xộc lên mũi anh, thân thể mềm mại nằm trong lòng, cả người Mạc Y Phàm cứng ngắc ngơ ngác chưa biết làm sao,trơ mắt nhìn Thẩm Nhược Hy lấy lại trọng tâm liền ngồi lại ngay ngắn.

Hai má cô ửng đỏ, cái cảm giác lúc nằm trong lòng anh chỉ mất mấy giây nhưng cô cảm nhận rất rõ cảm giác vô cùng lạ lẫm..

- " Cậu làm gì thế..?"

Thẩm Nhược Hy giận dỗi hỏi anh..

Lúc này Mạc Y Phàm mới tỉnh táo, ho nhẹ một tiếng,lấy lại dáng vẻ lãnh đạm xem như không có gì..

- " Ai bảo tôi nói mà cậu không nghe.Từ bao giờ cậu dám có thái độ đó với Tôi vậy hả..?"

Thẩm nhược Hy bĩu môi lầm bầm..

- " Tôi không nghe.."

Phải nhịn, cô là gì mà muốn chiến đấu với tên ác ma này chứ..

Mái tóc của Thẩm Nhược Hy rất dài, ngang eo vừa đen, dày còn rất mượt..

Lúc vừa rồi cô ngã mái tóc hơi rối...

Mạc Y Phàm chẳng nói chẳng rằng nghĩ sao làm vậy giơ tay vén lấy còn vuốt vuốt lại cho  vào nếp..

Thẩm Nhược Hy nghiêng đầu né bàn tay của anh liền bị anh quát nhẹ..

- " Ngồi yên.."

Cô cũng hết cách chỉ biết mở to mắt nhìn anh, khuôn mặt này trong mắt Mạc Y Phàm muốn bao nhiêu đáng yêu là có bấy nhiêu..

Anh cong môi cười, sau đó thu tay về...

- " Từ nay cậu đi xe chung với Tôi, chuẩn bị sang mùa mưa rồi, đi xe bus không được.Còn về chuyện của ba mẹ Tôi Cậu yên tâm.Lúc nghe hai đứa học chung trường ba tôi đã bảo cho Cậu đi cùng..Mà tại lúc đó tôi không thích cậu..À.. ý là lúc đó chúng ta chưa tiếp xúc với nhau.Nên tôi nghĩ không cần thiết.."

Thẩm Nhước Hy ngoan ngoãn nghe anh nói, hợp tình hợp lí..

Chỉ là nghĩ sao cũng không thấy thích hợp..

- " Nhưng mà tôi vẫn không thấy không tiện cho lắm.."

- " Tôi nói tiện là tiện cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, với lại đây là ý của ba mẹ Tôi muốn thế.."

Anh nói mà không hề chột dạ,mắt nhìn Nhược Hy không rời..

Đúng là tháng mưa mà đi xe bus là trăm ngàn nỗi khổ,cô không chắc lắm hỏi lại..

- " Cậu nói Ông chủ cho phép tôi đến trường cùng cậu sao?"

Mạc Y Phàm gật đầu..

- " Không tin cậu hỏi Bác Ngô.."

Lại lớn tiếng nói..

- " Bác Ngô, Tôi nói có đúng không?"

Bác Ngô giật mình miệng liên tục nói..

- " Vâng..Đúng..đúng.."

Lúc này Thẩm Nhược Hy mới thật sự tin  lại ngẫm lời anh nói..Không hiểu sao trong lòng vui vẻ, còn có cái vị ngọt tan trong miệng rồi thấm vào lòng đầy khó hiểu..

Tủm tỉm cười..

- " Cám ơn cậu.Khi nào đợi ông bà chủ về Tôi sẽ cám ơn họ.."

Mạc Y Phàm thở phào nhẹ nhàng, như không quan tâm..

- " Tùy cậu.."

Nghiêng đầu nhìn qua Nhược Hy..

- " Vậy lúc sáng giờ cậu mắng tôi cứ thế cho qua à..?"

- " Hả..?"

Nhược Hy than khổ,người nay thật nhỏ nhen mà..

Chu môi nói..

- " Xin lỗi.."

Mạc Y Phàm cười như không cười..

- " Hôm qua tôi giúp cậu, cậu chưa trả ơn..Hôm nay cũng xem như vậy,cậu dám mắng Tôi..Chỉ một tiếng xin lỗi là hết à..Cậu xem thường tôi quá rồi đấy.."

Thẩm nhược Hy có chút chột dạ ngẫm nghĩ hình như cô sai rồi..

Bàn tay nhỏ đưa qua kéo ống tay áo anh nũng nịu..

- " Chứ cậu muốn gì..? "

Cụp mắt nhìn bày tay nhỏ trắng mịn đang kéo tay áo mình, môi hơi nhếch nhẹ..

Vẫn giữ khuôn mặt lạnh nhạt..

- " Tôi sẽ tính sổ với cậu từ từ..."

Nói rồi quay mặt ra đường nhìn hàng cây xanh vụt qua..

Cảm thấy khí trời thật êm dịu, khẽ nở nụ cười khó ai thấy được..

Thẩm Nhược Hy nhìn tấm lưng dày rộng cùng góc mặt rõ ràng của anh mà tim đập nhanh khó hiểu...