tôi ko muốn anh ta đẩy tôi đi như vậy, có lẽ lại là tật tự ái hão của tôi.
“em ko cần anh lo cho tương lai gì của em hết.”
“sao em ko biết cầu tiến gì cả vậy! em..sẽ là bạn gái của anh. chẳng lẽ em định làm cấp dưới của anh mãi vậy sao?”
ah há. ra thế. lời của anh ta làm tôi đau đến ko thở được, cấp dưới? vâng..thì ra tôi luôn là cấp dưới của anh..
“anh khinh thường em đến vậy ư? ý anh là em ko xứng với anh chứ gì??”
“trời ạh..”
“vậy thì dẹp hết, em ko yêu anh, em cũng chẳng cần làm ở Chereston nữa. mai em sẽ nghỉ ngay, ko phải chờ đến cuối tháng đâu!”
tôi giật tay ra khỏi gã bếp trưởng ấy, cái gã tôi vừa nghĩ sẽ yêu hắn, uốn nắn hắn, và hạnh phúc với hắn..sao mà tim tôi như bị ai chẻ ra thế này..
Quân kéo tôi lại và giữ chặt tôi trong vòng tay anh ta.
“em..ĐIÊN À? sao em cứ hay có thói tự ái vô lý như thế?”
“buông ra.”
“em luôn nghĩ người khác coi thường mình, nghĩa là em đang coi thường chính em!”
“……”
“và nếu nghĩ tôi coi thường em, thì em cũng coi thường tình yêu của tôi!”
“ko phải sao… lời của anh có vẻ thế..”
“em cảm nhận bằng con tim đi, tôi có khinh thường em ko?”
tôi ngước mắt nhìn Quân sư huynh, sâu trong đáy mắt hắn có 1 thứ tình yêu vừa cháy bỏng vừa khổ sở khổ sở như thể ko biết làm sao để tôi hiểu được, thấu đáo được ý tốt của anh ta.. tôi như đang bị đặt giữa 2 bờ trí óc, ko biết phải ở bên nào.. phải nghĩ sao mới đúng.
“em ko biết..nhưng hình như…anh..ko dám coi thường em đâu..”
“ack.. ko có, chứ ko phải là ko dám.”
“nhưng…”
“em ko phải đã nói là hãy tin những gì con tim cảm nhận sao?”
tôi nhận ra câu này, vừa nãy khi uống trà trong quán đúng là tôi đã phán câu ấy.. nên tin ư? tin cái gì? tình yêu của hắn hay ý tốt của hắn. nếu tin, tôi nên ra đi sao?
“em vẫn ko thích cách anh nói..! nghe thấy ghét lắm.” "vậy đừng bận tâm tới cách tôi nói, hiểu ý tôi là được rồi.”
“sao..hồi nãy xưng..anh rồi mà” T___T
tôi nói xong thì ngượng đến chịu ko nổi, phải cúi gầm mặt cốt che bớt vẻ xấu hổ đi..nhưng tôi thích..nghe lại từ “anh” đó quá, hồi nãy đang lúc sôi gan.. ko cảm xúc được gì hết. Quân cũng hơi lúng túng, mặt anh ta ửng đỏ lên và rồi gãi đầu..
“thôi em vào đi, mai gặp.”
“ok, bye sư huynh..”
khi cơn mệt mỏi xâm chiếm và tôi bắt đầu thấy uể oải, Quân bỗng cúi người hôn lên má tôi…………….ARGHH.
T___T
“hãy tin…anh”
tôi thấy rõ hắn nói câu đó khá khó khăn, đặc biệt là chữ cuối và điều đó làm tôi buồn cười. Hitle khi yêu có …dễ thương thế này ko nhỉ?..
^___^
…
lúc tôi về tới chân cầu thang khu A, thì gặp Khải đang đi từ trên xuống..
“anh đưa Vân về à?”
“uh.”
“trông anh có vẻ mệt, anh khỏe chứ?”
“ko sao. Yên lên đi, chào nhé.”
Khải nói như thể chẳng muốn nói chuyện với ai vào lúc này, tôi nghĩ có lẽ anh đang muốn nghỉ ngơi, hoặc là..vì lý do gì đó…
“uh, chào anh..”
“Yên bảo Vân trả tấm phim cho tôi đi.”
Khải nói vừa có vẻ năn nỉ vừa nhờ vả, tôi biết anh đang nói tấm phim gì.. nhưng tôi chỉ có thể im lặng.
…….
“Khải biết em lấy tấm phim rồi hả?”
“dĩ nhiên, ảnh hiểu rõ ko em thì ai vào đây.”
“vậy 2 người cãi nhau hay sao mà chị thấy anh ấy có vẻ ko vui?”
“chứ còn gì nữa. kệ ổng”
Vân đáp tỉnh khô như nó đã biết trước sẽ như thế, rồi tiếp tục nghe đài VOA quen thuộc của nó. trên tay cầm 1 quyển sách tiếng Anh nữa.. tôi chợt nhớ ra cuốn truyện của Thắng.
“Em có thấy cuốn If you are here đâu ko?”
“chiều nay Thắng kêu em trả rồi.”
“trời ơi, chị chưa xem hết!”
“chị coi gì lâu vậy. thôi để em kể cho, vì kết thúc buồn lắm, đọc làm gì”
“buồn sao?”
nghe việc kết thúc buồn, tự nhiên tôi lại thấy hụt hẫng, hoặc là 1 cảm giác gì đó ko rõ nữa.. nên tôi bảo Vân đừng kể.