sư huynh đi khỏi được một lúc, tôi mới lủi thủi vào thay đồng phục của mình. ko hiểu sao tôi thấy buồn đến nỗi ko muốn ăn ổ bánh mì đã mua ban sáng.
…
“ủa chuyện gì vậy em?”
anh Lý túm áo tôi thì thào khi vừa thấy mặt, tôi chỉ thở dài và lắc đầu..
“bị bếp trưởng la đúng ko? sáng giờ ổng như ngồi trên đống lửa. còn bây giờ thì …núi lửa phun luôn rồi.”
anh nói với vẻ mặt lấm lét sợ hãi, tôi cũng sợ, nhưng thấy bứt rứt thì đúng hơn. mặc dù tôi có gì sai đâu mà phải bứt rứt chứ?!
..
suốt 1 tiếng đồng hồ, tay Quân Sỹ ấy ko nói với tôi câu nào, anh ta thậm chí ko thèm nhìn tôi. cứ như tôi đã cố tình giỡn mặt với anh ta thật vậy.
“lấy cho tôi ít nước súp!”
sư huynh đang cắm cúi vào món thỏ nấu vang, ra lệnh. thấy xung quanh ai cũng bận tay, tôi mới lật đật mang cho anh ta bình nước súp gà.
“đổ bao nhiêu ạ?”
nghe tiếng tôi, gã bếp trưởng hơi quay đầu nghiêng nhưng ko nhìn mặt tôi, hắn im lặng 1 lúc rồi cũng lên tiếng đáp.
“nửa chén.”
tay tôi nghiêng bình đổ vào cái xoong to trước mặt sư huynh, lẽ ra tôi định tranh thủ cơ hội này để giải thích, vậy mà miệng tôi cứ như bị dán keo…hết ậm..rồi ừ..
“có gì muốn nói sao?”
thì ra điệu bộ ngập ngừng của tôi ko qua khỏi mắt của bếp trưởng, vì đã được mở đường, tôi bắt đầu thấy thoải mái hơn..
“em ko có giỡn mặt với anh..chuyện là hồi sáng, em đã định nghỉ…sau cơn sốt tối..qu..” “ehh…ĐỦ RỒI!!”
tôi đang nói rất đều và trơn tru, thì gã sư huynh bạo lực đột ngột chụp cổ tay tôi ghì chặt và la to. O__O khổ nổi cái chỗ anh ta đang siết bằng sức mạnh của mình, lại là nơi tôi đã được Khải truyền nước biển hôm qua…
“AHHHH!”
tôi kêu lên và mím môi, Quân vẫn nắm chỗ ấy cho tới khi hiểu ra anh ta đang làm tôi đau, gã mới buông n
hanh cổ tay tôi rồi lại cầm nhẹ nó lên xem..
“thế này ..là sao?” “..chỗ người ta rạch để cho đường ống truyền dịch vào chứ sao.” “truyền …dịch ..? sao phải vậy?” “thì em đang kể hôm qua bị sốt..anh lại bảo “Đủ rồi”, và…>__