Nếu Em Nở Rộ Gió Mát Sẽ Đến

Chương 30: Cái người đáng ghét này




Edit: Lavender - Blue

"Tôi. . ."

Hàn Mỹ Úy cũng không phải ngốc, cô nhìn thấy được mình trong đôi mắt sâu lóe sáng của Hàn Mạch, cô biết, chuyện này có ý nghĩa gì với Hàn Mạch.

Anh nhìn cô, chờ cô trả lời.

Khóe miệng Hàn Mỹ Úy giật giật, cười gượng hai cái, nói sang chuyện khác: "Ha ha, tôi kể chuyện cười cho anh nghe."

"Hai viên thuốc chạy không ngừng, chạy không ngừng, chạy không ngừng, chạy không ngừng, anh đoán vì sao bọn nó chạy?"

"Tại sao?"

"Bởi vì thuốc không thể dừng lại! Ha ha ha!" Cô ngửa đầu cười to, cười đến thiếu chút nữa đấm đất, lại phát hiện một gương mặt người đàn ông nghe chuyện cười còn so với lạnh nhiệt độ còn thấp hơn.

Hàn Mỹ Úy tự biết không thú vị, nên cũng không cười, cúi đầu loay hoay chơi ngón út của mình, không nói lời nào.

Người đàn ông ngồi bên cạnh đứng lên, ánh đèn sáng trong phòng soi chiếu bóng dáng anh kéo thật dài, ngã trên người cô, khiến Hàn Mỹ Úy cảm giác rất áp lực, rất khó chịu.

Anh đứng ở đó đưa mắt nhìn cô một lúc lâu, không nói gì. Gió đêm thổi nhẹ nhàng, cành cây vang xào xạt, cô có thể cảm nhận được rõ ràng người đàn ông này đang thất vọng và tức giận, nhưng Hàn Mỹ Úy cuối cùng nén lại những lời muốn nói trong lòng xuống.

Rốt cuộc anh hỏi: "Em cũng không có gì muốn nói với anh sao?"

Hàn Mỹ Úy kéo ra nụ cười, lắc đầu một cái.

Hàn Mạch rất thất vọng, anh nhìn ánh trăng trên bầu trời một lát, lại nhìn cô một chút, nói: "Hàn Mỹ Úy, cái người này rất có vấn đề."

Rốt cuộc anh coi trọng cô cái gì chứ? Thậm chí anh cảm thấy người phụ nữ này dường như ngây thơ ngốc nghếch, nhưng mà lại như là mang mặt nạ, cảm giác chuyện gì cô không nói người khác cũng sẽ không biết, không làm cũng sẽ không tạo thành hậu quả, cô gái kia lại tính toán lừa gạt anh đến lúc nào chứ? Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng anh không biết chút nào, sau đó sinh con rồi kết hôn với người khác? Để cho anh cả đời cũng không biết chuyện này?

"Tôi là có vấn đề, tôi có vấn đề rất lớn." Cô trả lời: "Tôi vẫn cảm thấy mình rất hạnh phúc, lúc cùng với Trần Hạo, thậm chí tôi cảm thấy tất cả mọi chuyện đều đơn giản như vậy, đồng điệu như vậy. Anh ấy đối với tôi rất tốt, vừa nho nhã lại dịu dàng, nhưng sau đó thì sao? Còn không phải làm chuyện xấu xa ở nơi mà tôi không thấy sao? Hàn Mạch, tôi không biết phải tin anh thế nào, thậm chí anh so với Trần Hạo không đáng tin cậy nhiều lắm."

Đây là lời trong lòng của Hàn Mỹ Úy. Anh ưu tú như thế, biết làm thế nào cho con gái vui vẻ, có lúc cô sẽ vì anh thỉnh thoảng chau mày hoặc là thỉnh thoảng quay đầu lại cười nháy mắt, bị anh làm cho mất hồn, nhịp tim cô càng nhanh, loại lo lắng đó tới càng mãnh liệt.

Ánh mắt Hàn Mạch trầm xuống, nói: "Hạnh phúc có thể giữ được hay không, là dựa vào chính mình. Phụ nữ các người luôn không có cảm giác an toàn, đó là bởi vì em không đủ mạnh mẽ và kiên cường, nếu như em đủ kiên cuồng, cho dù anh ta phụ lòng em...em cũng sẽ không do dự, Hàn Mạch anh với em, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện không phải với em, em tin hay không là chuyện của em, nhưng em phải biết, em phải đủ mạnh mẽ, mới có thể không sợ bất cứ tổn thương nào "

Hàn Mỹ Úy kinh ngạc nhìn anh, suy nghĩ kỹ một lát, đứng lên, hít sâu một hơi, cắn môi nhìn anh, ngăn nắp thứ tự nói:

"Được rồi, mặc dù anh biết, nhưng mà tôi cũng muốn chính miệng nói cho anh biết. . ."

"Hàn Mạch. . . Tôi mang thai con của anh. . . Cái người đáng chết này. . ."

52.

Hàn Mạch"Xuỵt" bật cười, một cái kéo người cô qua ôm vào trong ngực, trên khóe môi mang theo nụ cười không thể nào xóa sạch.

Hàn Mỹ Úy nằm trong lồng ngực của anh, hết sức ngoan ngoãn dịu dàng hít hít mũi, lúng túng nói: "Cười cái rắm gì mà cười!"

"Anh còn cười!" Cô dùng nắm đấm đấm ngực của anh, nói: "Anh nói anh có phải là người đáng ghét không!"

"Không phải."

"Làm sao có thể! Anh rõ ràng là. . ."

"Anh sẽ phụ trách." Anh nói.

"Anh sẽ phụ trách, Hàn Mỹ Úy. Nếu như em cần giấy khai sinh, nếu như em cần giấy hôn thú, nếu như em thiếu một người nấu cơm , nếu như em thiếu người làm ấm giường, anh sẽ phụ trách."

Anh hết sức hết sức nghiêm túc nhìn cô, làm cho trái tim Hàn Mỹ Úy trong nháy mắt lướt qua một dòng nước ấm, nhưng cô vẫn còn có chút do dự: "Anh cho tôi chút thời gian, đầu óc tôi không dùng được, cần phải cẩn thận suy nghĩ trước khi quyết định."

"Em phải suy nghĩ trong bao lâu? Hả?"

"Anh đừng thúc giục tôi mà. . ."

"Không thúc giục em, nhưng có chút quyền lợi có thể nói thi hành trước không?"

"Quyền lợi gì?"

"Em thấy đó, anh tới đây chăm sóc em đã ba tháng rồi?"

"Sao?"

"Đàn ông bị cấm dục quá lâu đối với cơ thể không tốt, hơn nữa bác sĩ nói. . . Sau bốn tháng có thể . . Cái kia rồi. . ."

"Hàn Mạch, ánh mắt anh sao lại sáng lên rồi hả ?" Hàn Mỹ Úy cảnh giác lui về phía sau một bước. . .

Hàn Mạch nhe răng cười, từng bước từng bước đến gần: "Em muốn chạy trốn, anh cho em mười bước."

"Anh đừng tới đây . . . Hàn Mạch! Cái người đáng ghét này!"

Phòng nhỏ một cửa khóa, Hàn Mỹ Úy liền kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay rồi. Còn người đàn ông nào đó đói khát hết sức buông lỏng đặt "Thức ăn" ở trên giường, mặc dù cợt nhả cũng không dám làm càn, chỉ là như cũ không che giấu được hương vị ngọt ngào của cô.

Hàn Mỹ Úy nằm ở dưới người anh một cử động cũng không dám, mặc cho anh hết sức ngạo mạn, dịu dàng cuồng loạn, phát run đã lâu cùng hành hạ khiến cô lại vừa rung động vừa sợ, anh cứng rắn và nóng ở trong cơ thể cô cẩn thận ra ra vào vào, đảo loạn một bề tình ái, Hàn Mỹ Úy níu lấy áo sơ mi của anh, lưỡi bị anh cắn lấy răng đang va chạm nhẹ nhàng, trao đổi hô hấp, cộ lại phát ra tiếng thở gấp ưm ưm, Hàn Mạch cười xấu xa , thưởng thức vẻ ửng hồng trên mặt cô, đợi lúc cô phát hiện anh đang cười, vội vàng dừng lại tiếng vang trong miệng, cắn môi chỉ sợ tiểu tử trong bụng nghe được.

Qua mấy ngày chung đụng, giống như đem toàn thế giới cũng biến thành cảnh sắp đặt, trong vũ trụ cô đơn chỉ còn lại hai người bọn họ, nương tựa, giúp đỡ lẫn nhau, cho đến giờ phút này cô mới phát hiện, thân thể của cô cùng tâm hồn đã sớm lệ thuộc vào anh, chỉ là mình không chịu thừa nhận thôi. Người đàn ông này, muốn có được lòng của phụ nữ, không uổng là đàn ông, chỉ cần cười một tiếng, chính là dễ như trở bàn tay.

"Em thật nóng. . . ." Anh nói bên tai cô, hưởng thụ sự cô ấm áp trơn ẩm bao bọc.

Gương mặt Hàn Mỹ Úy đỏ một mảng, cắn môi người thẳng tắp mặc cho anh đùa nghịch, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng ưm, khiến Hàn Mạch thiếu chút nữa không nhịn được nghĩ muốn nắm tóc cô hung hăng giày xéo j□j.

Anh nhẹ nhàng cắn vành tai của cô như mài răng, dụ cho cô vừa một hồi lo lắng run rẩy.

"Cùng anh trở về." Anh dụ dỗ nói.

Lúc ấy Hàn Mỹ Úy không biết Hàn mỹ úy lúc ấy không biết sao, giống như bị dưới môi của anh bỏ thuốc, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng anh thật sự đáng tin cậy không? Giống như mỗi động tác của anh đang trên giường thuần thục cùng trêu đùa, vẫn làm cho lòng cô sợ hãi.

Cô thậm chí chưa kịp nghĩ, phải đối mặt ra sao với người nhà Hàn Mạch, bố mẹ chồng tương lai của mình.

. . .

Đường San đứng ở đầu hẻm lấy điện thoại di động ra, mở ra tin nhắn Hàn Mỹ Úy mới vừa gửi tới, cười thầm.

"San San, Hàn Mạch đã nói cho tớ biết. Thật xin lỗi, tớ thật đáng chết."

Đầu ngón tay Đường San chuyển động, gõ lên mấy chữ: "Câu xin lỗi này mặc dù trễ, nhưng tớ độ lượng tha thứ, lười phải so đo với cậu."

Đầu bên kia điện thoại Hàn Mỹ Úy rất nhanh đã gửi lại, có cảm giác thoải mái: "San San, tớ là Mỹ Úy. Cậu ở đâu?"

"Đang ở con ngõ nhỏ phía tây, con nha đầu chết tiệt kia còn nhớ rõ tôi à? Lúc nào thì trở lại? Chú và dì lo lắng muốn chết."

"Hôm nay tở trở lại thành phố đấy. . . Tớ còn mặt mũi nào gặp cậu chứ?"

"Ít nói nhảm, đạo đức giả, không phải có một người đàn ông sao? Không đến nỗi."

"San San, cậu đã sớm biết chuyện Trần Hạo cùng cô gái đó ở chung một chỗ phải không? Cho nên mới phải gọi điện thoại cho Trần Hạo, nhưng mà tớ ngốc như vậy, lại nghĩ là hai người. . ."

"Nhắc lại không có ý nghĩa. Tớ cũng đã mắng cô gái đó, cô ấy hiện tại cũng có bạn trai, cô ấy chẳng qua cũng chỉ là cầm tiền của Hàn Mạch mà thôi, thật ra không cố ý nhắm vào cậu ."

"Lấy tiền? Cái gì lấy tiền?" Hàn Mỹ Úy nghi ngờ hỏi.

"Cô ấy là em gái Hàn Mạch, là anh ta dùng tiền khiến cô ấy đi quyến rũ Trần Hạo cậu không biết phải không?" Đường san cố ý nói.

Đầu bên kia Hàn Mỹ Úy im lặng một lát, Đường San còn nói: "Bên chỗ Hàn Mạch hẳn là còn có rất nhiều hình em gái chụp ảnh khỏa thân, là dùng để uy hiếp Trần Hạo, cậu nhớ cầm về cho tớ."

Hàn Mỹ Úy sững sờ, len lén liếc nhìn Hàn Mạch vẫn còn lái xe, Hàn Mạch nghiêng đầu nhìn cô, lại quay đầu đi nghiêm túc lái xe. Trong lòng Mỹ Úy trầm xuống, cúp điện thoại.

Đường San cũng cúp điện thoại, nơi đầu hẻm lại đã sớm có một người đàn ông đứng.

Người đàn ông cười lạnh, hiển nhiên đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của cô, lại nói: "Em vẫn luôn là như vậy, không thể gặp người may mắn khác."

Đường San có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là cao ngạo hất cằm lên, nói: "Mọi người nên vì mình phạm lỗi trả giá thật lớn."

"Đúng vậy, " người đàn ông ngậm một điếu thuốc, tiếp theo đánh cái bật lửa, hít một hơi, nói: "Mọi người luôn phải trả giá lớn cho sai lầm của mình."

"Anh tìm tôi có chuyện gì?" Cô hỏi.

"Anh phải kết hôn." Anh nói.

Đường San hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn anh.

Cô hôm nay là muốn tới tái hợp với anh , nhưng. . .

"Cùng ai?"

"Là một tiểu nha đầu, rất đơn giản thuần khiết, anh dậy sớm mua một phần sữa đậu nành cho cô ấy cô ấy đều sẽ vui mừng nửa ngày." Người đàn ông nói, khóe miệng chứa đựng cười, giống như đang nhớ lại bóng dáng ngây ngốc của cô gái kia.

Đường San nổi giận, cả người đều đang run rẩy, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, cô chưa từng thấy trong mắt anh có biểu hiện như vậy, cô cực kỳ ghen tỵ, rồi lại không có tư cách gì nói.

"Tốt, chúc anh hạnh phúc."

"Anh hiểu rồi." Anh xoay người rời đi.

Tình cảm bốn năm, anh rốt cuộc có thể buông xuống.

"Giang Dật Hàng! Anh đứng lại!" Cô vội vàng gọi anh lại, nước mắt tràn mi.

"Đường San em bây giờ không muốn làm cái gì thiếu phu nhân nhà giàu nữa ! Em muốn anh trở lại bên cạnh em!"

Người đàn ông cười lạnh, không quay đầu lại. Cô khóc, cô thế nhưng khóc, tại sao không có một chút đau lòng, ngược lại có loại cảm giác cực kỳ vui sướng?

"Em muốn? Anh không muốn." Anh nói: "Anh không muốn bởi vì mua cho em cái bao, sẽ phải ăn một tháng bánh bao. Anh không muốn một lần nữa đứng lên khung hình em ném vụng từng mảnh từng mảnh, anh không muốn nữa một lần một lần cầu xin em không cần kết hôn với người đàn ông khác. Anh mới là người có tư cách nói không muốn!"

"Giang Dật Hàng! Anh đứng lại đó cho em! Đứng lại!" Cô từ phía sau lưng ôm lấy anh, chặt chẽ không buông tay.

"Lúc trước anh làm một tháng kiếm được hai ngàn em luôn ghét bỏ anh, đây là lỗi sai em sẽ thay đổi, nhưng anh bây giờ có tiền đồ rồi, nhà có xe có, anh cứ đối với em như vậy, anh không cảm thấy anh thay đổi quá nhanh rồi sao?"

Người đàn ông khó khăn lấy ngón tay cô đẩy ra, hung dữ đẩy ra, để lại một câu nói, liền biến mất ở đầu hẻm.

Anh nói: "Đường San, đáng đời em."