Nếu Em Nở Rộ Gió Mát Sẽ Đến

Chương 17: Bạn gái của tôi




Nếu như có người nói Tô Đỉnh là một con nhóc rất ảo tưởng khi yêu, cô tuyệt đối sẽ thẳng thắn hùng hồn giơ tay nói không sai, đó chính là cô. Tô Đỉnh đã tiết Hormone bất thường trong vô số lần tưởng tượng, một trai đẹp như nam thần cứ như vậy xuất hiện trước bồn tắm của cô, đưa ra ngón tay thon dài khơi bọt nước hai bên lên, sau đó cười xấu xa , không để ý cô muốn cự tuyệt lại ra vẻ xấu hổ gọi mời tung người nhảy xuống nước, trần trụi như uyên ương nhìn nhau.

Mà nay có một người đàn ông đứng trước bồn tắm của cô, nhìn thân thể giống như là nhìn miếng thịt heo mà hai mươi mấy năm qua chưa từng nhìn thấy trong đời, làm cho Tô Đỉnh hít một hơi sâu.

Mặc dù ba chỗ đặc biệt trên người cũng không hiện ra rõ ràng như vậy, nhưng vẫn khiến Tô Đỉnh có dấu hiệu đỏ mặt, tiếp theo là mù quáng.

"Tịch Không, tiên sư nhà anh, nhân lúc tôi còn chưa có tung một chưởng đánh chết anh, lập tức cút ra ngoài cho tôi!"

Tô Đỉnh cảnh cáo một tiếng, không lớn không nhỏ, lại thật sự run rẩy nói ra. Người này đang cực kỳ phẫn nộ, cũng la to.

Tịch Không liếc mắt nhìn chai sữa tắm gel trên bồn rửa tay, nhìn lại một chút trên tường bị cô bóp sữa tắm không cẩn thận văng khắp nơi, màu sắc ánh mắt lại đen thêm mấy phần.

Thì ra người phụ nữ này không phải chỉ biết quăng dép của anh.

Tịch Không suy nghĩ cười một tiếng, cố buông lỏng tay: "cút tới chỗ nào?"

"Cút đến Afghanistan đi! Không cần để cho tôi thấy được anh!" Tô Đỉnh cắn răng nghiến lợi đưa tay ngang che hai bên, lại dùng một tay khác che phía sau,ở trong nước trong thiêu đốt lửa giận.

"Đừng che, nhìn không sót một cái gì ." Tịch Không nhấc ghế, dọn dẹp chai lọ trên bồn rửa tay, dường như cũng không có ý muốn đi ra.

Tô Đỉnh như bị sét đánh!

Thật ra thì phụ nữ không sợ bị người ta nhìn trần trụi, mà sợ nhất là cảm giác sau khi bị người ta nhìn không sót một thứ gì, cảm giác cố gắng làm cho các bộ phận lớn lên hai mươi mấy năm trong nháy mắt đánh bị nuốt trở lại trong bụng.

"Anh mới nhìn không sót một cái gì!"

Tịch Không nghe thấy cô nói quay đầu lại nhìn cô, xuyên thấu qua dòng nước ấm trong suốt thấy từ ngón chân đến cổ của cô, sau đó rất nghiêm túc rất nghiêm túc hỏi "Cô muốn nhìn?"

"Ha ha ha ha...!" Miệng Tô Đỉnh kéo đến hai mang tai: "Lão nương cái gì chưa từng thấy qua! Thời tiểu học cái lần ba anh dẫn hai chúng ta đi tới vườn thú chơi đó, anh đi tiểu trong rừng cây, tôi đã sớm nhìn thấy hết của anh rồi!"

Tịch Không dần dần vui vẻ: "Vậy sao? Vậy không bằng cùng nhau tắm, tiết kiệm nước."

Dứt lời làm bộ muốn cởi quần.

Tô Đỉnh vội vàng dựng thẳng nắm đấm: "Đừng động! Anh dám cởi tôi sẽ. . ."

"Cô sẽ thế nào?"

"Tôi đi méc với ba anh!"

Nếu không phải bất đắc dĩ, Tô Đỉnh tuyệt đối sẽ không tung địa chiêu.

Mẹ của Tô Đỉnh là y tá trong bệnh viện, ba của Tịch Không là viện trưởng của bệnh viện. Mối quan hệ của cha mẹ hai bên cũng không tệ lắm, chung quy Tịch Không lại phải không yêu, không quan tâm đến Tô Đỉnh. Cho nên khi còn nhỏ Tô Đỉnh thích đi méc, bởi vì chú Tịch Sùng Hoa lúc còn trẻ tuổi cao lớn anh tuấn, từng cùng cấp bậc nam thần Lâm Chí Dĩnh trong lòng Tô Đỉnh, vì vậy luôn có thể đi đến phòng viện trưởng là có thể nhìn thấy chú Tịch, Tô Đỉnh liền hao vận dụng hết tế bào não tố nói tình hình của Tịch Không.

Rốt cuộc có một ngày, Tịch Không phát hiện tội ác này, liền bắt đầu chú ý tới cô bé giống như chuột đồng này.

Đó là năm thứ hai trung học tập thể biểu diễn thể dục, mọi người đều mặc quần áo màu trắng tinh biểu diễn, tám trăm học sinh trung học đứng trong sân thể dục biểu diễn, lúc ấy bởi vì vóc dáng của Tịch Không và Tô Đỉnh nhỏ, cũng đứng ở hàng ngũ phía sau. Khi đó Tịch Không còn chưa có cao hơn Tô Đỉnh, lại bị xếp đứng sau lưng Tô Đỉnh.

Ngày đó thời tiết vô cùng nóng bức, hơn tám trăm đứa con nít tập luyện lại một lần nữa lúc Tô Đỉnh bị phạt đứng hai phút ví lôi kéo người khác nói chuyện tào lao.

Ở trong khoảng im lặng chịu phạt, đột nhiên Tô Đỉnh nghe được tiếng nói như con vịt đực của Tịch Không từ phía sau vang lên.

.

"Tô Đỉnh bạn chảy máu."

Một tiếng này không lớn không nhỏ, lại đủ để cho mọi người xung quanh quay đầu lại nhìn về phía Tô Đỉnh.

Đang lúc Tô Đỉnh còn không biết xảy ra chuyện gì, Tịch Không lại cặn kẽ nhắc lại một lần nữa nói: "Tô Đỉnh cái mông của bạn chảy máu."

Ngày đó là Tô Đỉnh thành người trưởng thành, một chút màu đỏ nở rộ trên đại dương màu trắng.

Do có tám trăm thầy trò toàn trường cùng nhau chứng kiến.

Tô Đỉnh vẫn mặc kệ tin chắc Tịch Không cố ý, chung quy cậu ta ghi hận trong lòng vì những gì cô đâm thọc. Bởi vì chỉ có mình cậu đứng phía sau cô, nếu như cậu ta không nói toạc ra, người khác chưa chắc nhìn thấy.

Vì vậy từ đó về sau, Tô Đỉnh với Tịch Không khơi lên tranh cãi, một thời gian sau, hai người lại thành bạn như hình với bóng, lúc tâm tình tốt thì gọi là vợ, lúc tâm tình không tốt thì gọi bốn mắt, lúc nổi dậy Tô Đỉnh liền gọi đại danh của anh.

"Tịch Không, anh đừng có nhìn tôi như không hề sợ hãi vậy, tôi nói cho anh biết tôi nhất định sẽ đi méc với ba anh đấy! Anh vẫn không tin điều đó!"

Tô Đỉnh vừa đổ sữa tắm đánh bọt lên, gom bọt lại trong nước, vừa uy hiếp nói.

Tịch Không khẽ liếc mắt một cái, rút khăn lông ra lau sơ sơ một chút hơi nước trong tròng kính, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Có tiến bộ!"

Hôm nay anh quyết tâm phải giáo huấn dạy dỗ cô, cũng không thể vẫn mãi nuông chiều cô để cô làm mưa làm gió trong nhà của anh, cho dù sau này không ai thèm lấy cô Tịch Không cũng sẽ không tự trách.

Tô Đỉnh đang gia tăng tốc độ đánh bọt, làm trong bồn tắm hiện đầy bọt, như vậy mới có thể che chắn cơ thể cô ở trong nước. Ai mà biết đột nhiên Tịch Không lấy mắt kính xuống cười như vậy, làm cho Tô Đỉnh trợn tròn mắt.

28.

Tịch Không chưa từng lấy mắt kính thật dày xuống trước mặt cô, hôm nay ở trong phòng tắm lấy xuống như vậy, Tô Đỉnh mới có thể nhìn rõ cặp mắt kia khi không đeo kính xấu xí kia nhìn cũng rất được, giống như là nét vẽ trong truyện tranh vẽ ra, xóa bỏ chân mày đậm như thế, sống mũi cũng thẳng và đẹp trai, diện mạo giống chú Tịch như đúc.

Chỗ chết người nhất chính là anh có một đôi môi như củ ấu, cong cong câu lên, dáng vẻ giống như xấu xa, điều này làm cho miệng Tô Đỉnh không khép được, còn thiếu chút chảy nước miếng nữa thôi. Làm sao có thể làm cho một người đàn ông đeo kính từ xấu xí thành đẹp trai như vậy chứ?

Không được không được, cái này thật quái lạ!

Tô Đỉnh vỗ nhẹ bong bóng nước, cảnh giác nhìn Tịch Không.

Tịch Không bị cô nhìn muốn sợ hãi, thấy cô đang cảnh giác nhìn mình, nghĩ thầm có thể mình đùa giỡn có chút quá mức, liền thở dài tính toán tha cho cô.

"Thôi, tôi đi ra ngoài, chỉ là lần sau không cho phép quăng dép của tôi." Dứt lời anh liền muốn đi ra ngoài.

"Đợi đã nào...!" Tô Đỉnh gọi anh lại.

Tịch Không xoay người, Tô Đỉnh rất ngơ ngác chỉ chỉ mắt kính của anh: "Anh mang cái này lại cho tôi nhìn một chút?"

"Cái gì?"

"Mắt kính, đeo mắt kính lên tôi nhìn một chút."

Tịch Không chậm chạp đeo mắt kính lên trên sống mũi, đẩy một cái, trong nháy mắt tròng kính nhỏ trong mắt kính vòng đôi mắt, chân mày của bị che đi một nửa, sống mũi đẹp cũng nhìn không rõ lắm.

Tô Đỉnh thở ra một hơi thật dài: "Haiz! Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng rằng anh biến thành trai đẹp rồi !"

Tịch Không vốn còn khoan dung nhân từ tha thứ cho cô, trong nháy mắt thiếu chút nữa đánh đòn cô, anhnheo mắt nguy hiểm, bước nhanh tới bên bồn tắm, lúc Tô Đỉnh còn chưa có phản ứng kịp thời đưa tay chính xác giữ chặt cái nút chặn nước trong bồn tắm!

"Ùng ục!Ào ào!" Nước trong bồn tắm theo ống nước bắt đầu chảy xuống dưới.

Tô Đỉnh mở to hai mắt trừng trừng! Mắt thấy nước trên người càng ngày càng cạn, nhiều bọt hơn nữa cũng không giấu được rồi, liền vội vàng rống to: "Bốn mắt mà! Anh trả cái nút lại cho tôi!"

Tịch không đẩy đẩy mắt kiếng, cẩn thận thưởng thức trong tay màu đen xuống nước nhét, lại đem nút lọ ở trước mắt cô quơ quơ.

"Không trả"

"Em gái anh!" Tô Đỉnh giơ tay bắt lấy, Tịch Không nhẹ nhàng giơ tay lên, cho dù cô hao tốn nửa ngày cũng không bắt được một lần.

Mắt thấy nước chảy xuống nhanh chóng, bọt trên người cũng tan hơn một nửa, đầu gối và cánh tay tất cả đều cấp tốc mà xuống, trên người bọt đã diệt hơn phân nửa, đầu gối cùng cánh tay tất cả đều phơi bày trong không khí, Tô Đỉnh hận không thể đi theo dòng nước này chảy vào cống thoát nước luôn.

Tịch Không cười như không cười khoanh cánh tay thưởng thức biểu hiện của cô, vốn là cái tam phẩm này thật sự không có gì đáng xem, nhưng bây giờ nước trong bồn tắm càng ngày càng cạn, càng ngày càng cạn, cơ thể của cô như kéo một bức màn sân khấu lớn, đầy đủ các tiết mục, điều này làm cho Tịch Không phải nhẫn nhịn xoa cằm , có chút rất thú vị không chớp mắt.

Con đường duy nhất trước mắt của Tô Đỉnh chính là lấy khăn tắm trên đỉnh đầu che chắn cơ thể. Nhưng muốn lấy khăn tắm phải đứng lên, đứng lên chẳng phải là. . .

Cô nghĩ thầm, con bà nó, đây là hành hạ cho từ từ đổ máu sao, không bằng tớí cắt cổ cô, dứt khoát một chút.

Vì vậy cô "Ào" một cái từ trong bồn tắm đứng lên! Bọt nước trên người cô theo động tác văng đầy mặt đất!

Thật là một hành động bi thảm! Tô Đỉnh giơ tay với lấy khăn tắm trên đỉnh đầu!

Toàn thân Tịch Không cứng đờ, vội vàng quay lưng đi! Giống như thời trung học anh nhận được hộp nhạc Tô Đỉnh tặng anh nhân dịp sinh nhật, vừa mở ra lại đột nhiên bắn ra một con yêu quái lông dài, cảm giác kinh sợ đó giống với nhìn Tô Đỉnh bây giờ.

Tô Đỉnh nhanh chóng ngồi trở lại trong bồn tắm, lại phát hiện có một người đàn ông quay lưng đi, hóa đá ở đó.

"Ha ha ha ha!" Tô Đỉnh quấn khăn tắm duỗi chân ở trong bồn tắm, cười đến chảy cả nước mắt!

Thì ra là người này cũng chỉ là lừa bịp sao! Lúc Tô Đỉnh đứng lên anh thế nhưng lại xấu hổ!

"Đến đây, " tư tưởng trêu đùa của Tô Đỉnh nổi lên, quấn khăn tắm nhảy ra khỏi bồn tắm, ở sau lưng Tịch Không kêu gào: "Để cho chị xem gương mặt của em có biến thành đít khỉ hay không? Ha ha ha!"

Tịch Vô nắm chặt nắm tay, toàn thân phát ra cảm giác nhục nhã trước nay chưa từng có, cố gắng hết sức che giấu nhịp tim không thể giải thích của mình, đưa lưng về phía cô chê cười nói: "Người không khác gì trẻ con j□j, nói chính xác bộ ngực của cô là bộ ngực trẻ con lớn mà thôi."

Bộ ngực trẻ con? Nói bộ ngực của cô là của trẻ con lớn thôi sao?

Tô Đỉnh ngưng cười, vừa muốn cãi lại, lại nghe được có người bên ngoài gõ cửa, một giọng nữ trong suốt vang lên, vừa nghe tiếng, chính là một em gái trẻ j□j . . .

"Tịch Không, là em, anh có ở nhà không?"

"Đợi chút, lập tức tới ngay." Tịch Không trả lời xong, xoay người nhìn thẳng vào mắt Tô Đỉnh, chính thức trả lời Tô Đỉnh rất nhanh ánh mắt trừng trừng muốn nổ tung.

"Bạn gái của tôi."

Tô Đỉnh há hốc mồm trợn mắt nhìn bóng lưng anh đi ra khỏi phòng tắm, đột nhiên có cảm giác bị người ta tát hai cái lại đụng phải góc tường, giống như. . . Giống như đạp phải trái tim mình.