Macao, cuối tháng 6 thấm đẫm hương vị của những làn gió đầu thu trong trẻo, đượm lại cả khi đêm về. Những ánh sáng lấp lánh tan dần trong đêm tối chỉ còn để lại những vệt sáng hiu quạnh, le lói của đèn đường hắt lại… Chiếc Porsche chầm chậm đỗ lại trước cổng một căn biệt thự lớn… Thanh niên nhỏ con khổ sở dìu một con “ma men” cao lớn đang hoàn toàn không biết trời đất là gì ra khỏi xe.
-Giám đốc!… Cứ từ từ… A! Cẩn thận…
Hắn vừa ra được khỏi xe đã đổ ập cả thân người lên cậu khiến Tử Đào thiếu chút nữa ngã ngửa. Vật lộn ở cửa lớn, vật lộn ở cầu thang, vật lộn ở hành lang rồi vận lộn tới tận chân giường, cậu thở hắt ra, cuối cùng cũng thả được hắn xuống khỏi vai mình. Lẳng lặng khỏi động điều hòa, cậu dựng nhẹ hắn dậy, đôi bàn tay linh hoạt tháo bỏ cả chiếc áo vest lẫn cà vạt trên cổ hắn xuống, trong lòng còn tự nhủ thầm mình quả là một nhân viên gương mẫu hàng đầu. Không chỉ là thư ký cùng hắn đồng cam cộng khổ trong mỗi lần thương lượng hợp đồng, công tác kiểm soát trong suốt gần 5 tháng qua mà còn kiêm luôn cả nhiệm vụ của… người giúp việc, giúp hắn về nhà an toàn sau mỗi tối tiếp khách nữa… Nỗi bi thống này nên trực tiếp đòi hắn tăng lương mới ổn. Đem chiếc khăn lạnh thấm đi hết mồ hôi trên cổ và mặt hắn, cậu trong lòng lại ngổn ngang nhiều chuyện cần suy nghĩ. Tiếp xúc với hắn thật gần như thế này. Hắn nổi tiếng thế nào trước đây cậu cũng đã từng nghe không ít. Tiếp quản một trong những tập đoàn ôtô lớn nhất nhì Châu Á, hắn chẳng những vực nó dậy sau cơn khủng hoảng tài chính vài năm trước mà còn đưa nó lên một tầm cao mới, phát triển chưa từng có với hàng chục chi nhánh lớn nhỏ khắp Châu Á. Không những vậy, ngay cả diện mạo cũng anh tuấn khác thường, gương mặt điển trai đặc trưng mang hai dòng máu Canada và Trung Quốc đặc biệt thu hút phụ nữ. Nhân viên nữ của Despia không cần phải nói, 9/10 là si mê hắn phát cuồng. Tuy nhiên hắn cũng nổi tiếng là một con người khá kĩ tính và nghiêm khắc, nhất là trong công việc. Vì vậy cậu nghìn vạn lần không hiểu được lý do hắn chọn cậu, một người gần như lãnh cảm với mọi thứ xảy ra xung quanh, vào vị trí thư ký - một vị trí đòi hỏi những người có năng lực giao tiếp, hòa nhã thân thiện. Chưa bao giờ cậu dám khẳng định mình biết chắc lý do tại sao nhưng mang máng hình dung rằng hắn ngẫu nhiên chỉ vì bảng hồ sơ sáng loáng của cậu mà thôi… Thở dài nhìn về phía hắn, cậu nhíu mày nhìn vào gương mặt gợi tình kia mà tim đập có chút lỡ nhịp. Tự giật mình về phản ứng ấy.
-Giám đốc! Anh nghỉ ngơi đi, tôi sẽ tới đón anh sáng mai…
Cậu toan quay người đi thì lưng áo đột ngột bị kéo giật lại thật mạnh, chớp mắt đã nằm gọn trong lòng hắn, mái tóc nâu bị dụi dụi không ngừng…
-A… Giám đốc… anh… làm gì?
Cậu, như đã nói ở trên, vốn dĩ là một người khá lãnh cảm, nhưng chuỗi hành động vừa nãy không chỉ khiến cậu giật mình mà trong lòng còn hơi lo sợ nữa… Đột nhiên bị một người (nhất là lại đẹp trai như hắn ^^) ôm ấp, hít hà, phả vào tai những hơi thở nóng bừng đậm mùi rượu. Kể cả vô cảm cũng còn phải suy nghĩ nữa là cậu… Sống lưng Tử Đào đột nhiên lạnh ngắt, toàn thân không kiềm nén được mà run lên nhè nhẹ…
-Đừng đi! Đêm nay…Ở lại với tôi…
Trợn tròn mắt lên, cậu dãy nhẹ hòng thoát khỏi vòng tay hắn mà lòng tựa như tơ vò, tim đập liên hồi vì sợ hãi.
-Giám đốc! Xin hãy tỉnh táo lại. Buông tôi ra!…
Hắm im lặng không đáp nhưng cánh tay lại thêm siết chặt eo cậu, không biết từ khi nào đã tháo tung sơvin gọn gàng của cậu mà vuốt ve da dẻ mịn màng vùng eo thon gọn…
-Đừng… Này… này là… A… Giám đốc xin buông tay, tôi không phải người anh cần…Tôi có thể giúp anh gọi tới một cô gái…
Cậu quả nhiên đã mất bình tĩnh. Không gian này, thời điểm này có nghĩ bằng đầu gối cũng biết hắn muốn làm gì cậu. Này thì công nhận hắn đẹp trai, tài giỏi, hoàn mĩ, lên giường với hắn cũng chính là ước mơ của bao người. Nhưng bất quá cậu không nằm trong số ấy. Mà dù có đi nữa cũng không phải ở cái “vị trí” này. Bị người khác cường bạo là việc chưa bao giờ cậu suy nghĩ tới. Cậu lần đầu tiên cảm thấy mình sợ hãi như thế này trong đời. Tim đập loạn nhịp, mồm mép liến thoắng, mặt lại càng thêm tím tái… Cơ thể suốt 23 năm ròng, ngoài bản thân ra, thì chưa ai từng chạm qua (Mama tắm cho thì không tính >.
< Đừng đi!… Đêm nay…Ở lại với tôi…>
< Ahh… Giám đốc! Anh dừng lại đi… Hãy tỉnh táo lại… Ahh…>
< AAAAaaaaa~… Đau… th…ực sự… Aaaaaa~… Giám đốc… Xin anh… Aaaaaaa…>
< Ahhhhh~… Arghhh~… ~~~~~~>
Từng giọt mồ hôi lạnh chảy trên mặt hắn khi nhớ lại đêm qua… Hắn quả thực điều gì cũng không để tâm ngoại trừ hình ảnh mình mất hết lý trí mà điên cuồng, dồn dập xâm chiếm người kia… Thân thể cậu chưa có chỗ nào hắn chưa cắn qua, càng không có chồ nào không nhớp nháp bởi tinh dịch của hắn…
Hắn thầm rủa xả bản thân mình. Bao nhiêu lâu kiềm chế, bao nhiêu lâu chịu đựng cốt chỉ vì có thể dành được tình cảm của cậu. Nhưng sau những chuyện xảy ra đêm qua, cậu có thể nào tha thứ cho hắn không? Liếc qua nhìn Tử Đào, hắn khẽ dùng tay nhấc gương mặt cậu ra khỏi chăn, tim không thôi đập vồn vã. Hắn biết cậu không phải là một người mang nét đẹp phổ biến, thậm chí có phần khác người vì đôi mắt xếch cùng với đôi môi đặc biệt. Nhưng hắn đã yêu tất cả những nét khác biệt ấy, yêu cái lãnh đạm cố hữu trên mặt cậu, rất nhiều. Nhất Phàm còn nhớ như in ngày cậu phỏng vấn xin vào công ty, hắn đã bị cuốn hút bởi một lối nói chuyện rất chuyên nghiệp nhưng không kém phần lạnh lùng và một gương mặt không đổi sắc của cậu kể cả khi bị đưa ra những câu hỏi rất bất ngờ. Vì thế, hắn không do dự xếp cậu lên vị trí thư ký của mình. Hắn quả thực rất muốn xem, một người lạnh lùng, cố hữu như cậu sẽ đối phó với công việc đòi giao tiếp thân thiện này thế nào… Và bất ngờ hắn nhận ra, cậu là tốt hơn bất cứ ai mà hắn đã từng biết… Hơn nữa, cậu còn có một nét đẹp mà theo hắn thấy thì vừa có nét mảnh mai lại cũng có vài khía cạnh rất mạnh mẽ. Thực sự khiến hắn khó kiêm chế… Vô thức, nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng mọng của cậu, hắn đột nhiên cảm thấy cổ họng mình khát cháy, cảm giác như một người lữ hành trên sa mạc đang kiệt sức bỗng gặp một ốc đảo xanh tươi vậy… Cúi thấp dần, toan chạm vào đôi môi kia thì đột nhiên chuông báo thức reo lên inh ỏi. Tắt vội đồng hồ đi, hắn lại liếc nhìn cậu đang vặn vẹo chỉnh tư thế, thở dài… Vẫn là công việc không thể dừng được… Trở vào nhà tắm, hắn gột sạch người bằng dòng nước nóng ấm, hơi nước cứ thế lan tỏa ra khắp cơ thể cường tráng…
*****
Nhất Phàm dù không muốn nhưng vẫn phải vô liêm sỉ thừa nhận rằng tâm trạng bản thân vô cùng thoải mái khiến cho công việc vẫn được giải quyết suôn sẻ dù cho không có thư ký. Cứ thế một mạch tới giờ nghỉ trưa, hắn vừa gấp tap tài liệu lại đã giật nảy mình vì một giọng nói bất ngờ…
-Giám đốc! Tử Đào không có ở đây sao?
-Ôi trời đất ạ… - Giật mình. - Lộc Hàm! Cậu làm ơn gõ cửa giùm tôi đi. Cứ thế này vài ngày nữa tôi sẽ phải đi khám tổng quát tim mạch quá…
-Hêhê… Giám đốc cứ nói đùa. - Cười giả lả. - Vậy Tử Đào, cậu ta ở đâu?
-Xin nghỉ phép ba ngày rồi…
Hắn hậm hực nói (Nói dối không chớp mắt ^^) cảm giác bực bội đến phát hỏa. Từ một tháng trước, cái tên trưởng phòng maketing này không hiểu sao đột nhiên bám lấy Tử Đào của hắn (Của anh cơ đấy?????) mà kéo cậu đi mất dạng vào giờ ăn trưa. Bực mình hơn, cậu hình như cũng thân thiết với tên đó nữa. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu cười là khi ngồi cùng tên chết dẫm đó. Tất nhiên, đó không phải một nụ cười lạnh nhạt tới rợn người của cậu khi cùng hắn bàn việc làm ăn với đối tác, càng không phải một nụ cười xã giao khi nói chuyện cùng mấy nhân viên nữ mà là một nụ cười thoải mái thật sự, một nụ cười khiến hắn ngây ngẩn nhìn mãi, ly cà phê trên tay đã nguội từ khi nào không biết…
-Giám đốc! Anh nghĩ gì mà cười một mình thế_ Giả vờ sợ.
-Uhm… Không có gì.
-Ai nha… Tử Đào chết tiệt, vậy là lại phải đi ăn trưa một mình rồi…
Lộc Hàm lầm bầm một mình rồi ngay sau đó liền rời khỏi phòng hắn.
End Chương 1