Nếu Được Xin Hãy Bên Nhau

Chương 71: Mình đi cùng cậu




- Cái gì? Gia Tuệ cậu vừa nói cái gì?

Chương Hiểu bật dậy, đôi mày nhíu chặt, ánh mắt bàng hoàng nhìn về phía trước. Đáp lại cô là những tiếng khóc nức nở, đau xé tâm can cùng giọng nói run rẫy của Lâm Gia Tuệ.

- Hiểu Hiểu, mình vừa....giết người...nó xông ra....máu....mình không biết....người chết ..

- Bây giờ cậu đang ở đâu? 

- Mình ....mình không biết.. nơi đây tối lắm...mình...bây giờ mình không biết gì hết...

- Gia Tuệ cậu bình tĩnh lại, nhìn xung quanh đi, có cái gì đặc biệt không? Bệnh viện hay tên đường gì đó cũng được...

Đầu bê kia im lặng một lúc nhưng tiếng nức nở vẫn đều đặn vang vào tai Chương Hiểu. Chưa bao giờ cô cảm thấy lòng mình đau xé như vậy.

- Có, hình như tên đường là Tôn Đản...

- Được rồi, cậu ở ngay đó. Không được đi đâu cả, mình đến ngay. Nhớ không được đi đâu, không được chạm vào thứ gì. 

- Mình...mình biết rồi.

Chương Hiểu lao nhanh ra khỏi nhà. Trước khi ra khỏi cửa, Trình Ngạn Thâm kéo cô lại, hai tay kiềm chặt vai cô:

- Chương Hiểu bình tĩnh đi. Nói cho anh biết có chuyện gì xảy ra...Lâm Gia Tuệ bị gì vậy?

Chương Hiểu thoáng chần chừ một lát. Cô không biết nên nói cho anh hay không. Hơn nữa, đến bây giờ cô cũng không biết tình hình cụ thể ra sao.

- Lâm Gia Tuệ bị trật chân, không đi được. Em phải đến với cô ấy. 

Một sự thất vọng thoáng vụt qua đôi mắt Trình Ngạn Thâm. Thật ra, anh vẫn luôn hy vọng, luôn mong đợi cô sẽ chia sẻ những khó khăn của mình với anh, mở rộng lòng mình, cùng anh đối mặt. Nhưng câu trả lời là gì. Trật chân? Cô xem anh là con nít bốn tuổi sao. Lâm Gia Tuệ trật chân mà cô mặt xanh, môi tái, ngay cả đôi tay cầm điện thoại cũng run rẫy.

- Được rồi, cẩn thận đó. Có chuyện gì gọi ngay cho anh biết chưa?

- Ừ. Anh yên tâm đi. 

Cô cố nở một nụ cười thật tươi rồi bước vội ra cửa. Nhưng Chương Hiểu không biết rằng, cô cười còn khó coi hơn cả khóc.

- Chương Hiểu, tôi  sẽ đợi em mở lòng với tôi. Nhưng tôi sẽ đợi đến bao giờ đây?

Trình Ngạn Thâm nói ra trong vô vọng. Chưa bao giờ, chưa một lần nào cô có ý nghĩ muốn cùng anh đối mặt. Chương Hiểu luôn gồng mình lên, chiến đấu với mọi thứ. Có bao giờ em thực sự tin tưởng tôi chưa Chương Hiểu? Năm năm trước cũng vậy, năm năm sau cũng vậy? Tôi phải làm gì với em đây? 

Anh nhìn quanh căn phòng, đâu đó vẫn còn mùi hương của cô nhưng sao anh cảm thấy cô đơn như vậy. Có phải chăng, thiếu cô, trái đất sẽ không quay?

Chương Hiểu chạy nhanh như có thể đến đường Tôn Đản, suốt đường đi cô không ngừng nhìn ngó xung quanh hy vọng tìm được bóng dáng Lâm Gia Tuệ ở đâu đó giữa phố phường này. Đến khi cô chạy đến cuối đường Tôn Đản, một khúc cua vắng vẻ và tối mịch. Xung quanh là những hàng cây âm u, nhà cửa thưa thớt. Xa xa mới có vài ngọn đèn hắt ra từ những căn nhà thôn quê. Chương Hiểu chưa bao giờ đi đến đây và cô càng không hiểu tại sao Lâm Gia Tuệ lại đến khu vực này. 

- Gia Tuệ...

Chương Hiểu chạy đến bên cô. Bây giờ, Chương Hiểu mới  biết được sự sợ hãi thực sự trong con người Lâm Gia Tuệ đến mức này. Đôi vai cô không ngừng rung lên, hai tay thì liên tục xoa vào nhau đến đỏ rát. Đôi mắt đỏ quạnh và gương mặt xanh đến đáng sợ.

- Đừng chà tay nữa. Mình nè, Chương Hiểu nè. 

Như có một thứ gì đó bị phá vỡ, Lâm Gia Tuệ nhào vào lòng Chương Hiểu, cô òa lên như một đứa trẻ.

- Mình giết người rồi....mình là kẻ sát nhân...đôi tay này nhuốm đầy máu...Chương Hiểu à...mình thật sư không cố ý. Cậu hiểu không, mình không cố ý...không phải như vậy

- Mình tin cậy, Lâm Gia Tuệ, mình tin cậu không giết người.

CHương Hiểu nhìn sâu vào mắt Lâm Gia Tuệ. Đây là một trong những hành động có thể  giúp cho người đối diện bình tĩnh.  Và quả thật, cô đã lấy lại tinh thần hơn trước rất nhiều. 

- Nói cho mình nghe, chuyện gì đã xảy ra được không?

- Mình...mình

Lâm Gia Tuệ  bắt đầu mất  bình tĩnh , hai tay lại  bắt đầu chà xát vào nhau.

- Bình tĩnh đi Gia Tuệ. Cậu tin mình mà đúng không? Đúng không?

Một sự đắng đo thoát hiện ra trong đôi mắt cô. Một lúc khá lâu , Lâm Gia Tuệ mới bắt đầu run rẫy.

- Hôm nay, mình đi làm việc ở ngoại tỉnh, đến lúc về thì đi ngay đây. Lúc đấy...lúc đấy...

- Bình tĩnh. Hít thở sâu vào, hít vào, ... thở ra...tiếp tục hít vào...- Chương Hiểu siết chặt tay cô, không ngừng truyền năng lượng vào đôi tay ấy. Nhưng có ai biết, chính đôi tay Chương Hiểu cũng run lên bần bật.

- CHạy đến đây, trời rất tối, nhưng mà mình nhìn rất rõ, rất rõ đường...Bỗng đang chạy, có cái gì đó xông ra...Nó xông ra...Tông vào xe mình...rồi có máu trên kính xe...Nó chảy xuống...Mình sợ lắm...mình thật sự không biết làm thế nào.

Lâm Gia Tuệ cần như rống lên ở cuối câu. Hai tay cô ôm chặt lấy đầu, đôi mắt giàn giụa nước mắt. 

- Gia Tuệ, cậu có nhìn nạn nhân chưa?

- Mình không dám...nhưng mà máu rất nhiều...máu nhuộm đầy tay mình rồi..

- Vậy cậu ở đây đi, để mình ra xem..

- Đừng bỏ mình ở đây...Mình sợ lắm..

Lâm Gia Tuệ níu chặt tay Chương Hiểu, đôi mắt cô toát lên sự yếu đuối như bấu víu vào chút hy vọng cuối cùng, như chiếc lá chới với giữa cơn bão lớn. 

- Nhưng mà mình phải xem xét  để giải quyết vấn đề  Gia Tuệ à, cậu hiểu không?

Gồng mình lên, hít vào thật sâu, Lâm Gia Tuệ cất tiếng. 

- Mình đi cùng cậu.