Nếu Được Xin Hãy Bên Nhau

Chương 64: Âm mưu




Một ngày mới bắt đầu  bằng một sự giải thoát? Đáng hay không? E là chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ? 

Chương Hiểu tỉnh dậy trên chiếc giường với sự ấm áp lan tỏa khắp tâm hồn. Đã từ rất lâu rồi, cô mới cảm nhận được một ngày mới lại ý nghĩa như vậy. Có những điều vốn đã là quy luật, thay đổi hay không chỉ là lòng người. 

Dùng một từ để hình dung mối quan hệ giữa cô và Trình Ngạn Thâm e là chỉ có "mờ ám "mới phù hợp nhất. Cô và anh không ai nhắc đến quá khứ, không ai chạm đến nỗi đau đã qua, chỉ yên lặng nắm tay nhau đi trên con đường ngoài khuôn viên bệnh viện, cảm nhận những hạnh phúc của hiện tại .Gian dị và chân thành.

Mùa đông đang dần qua đi, sự giá lạnh của những ngày đầy tuyết cũng không còn nữa, Bắc Kinh bây giờ đắm mình trong sự biến chuyển nhẹ nhàng của khoảnh khắc giao mùa tuyệt đẹp. Những hàng ngân hạnh đã thôi xơ xác, những nụ anh đào cũng e ấp trong ngọn gió đầu xuân. Trong không khí thoang thoảng mùi của hương hoa. Nhẹ nhàng nhưng tinh tế. 

Mùa xuân, mùa của mơ ước, của tình yêu và của cả những hy vọng.

- Trình Ngạn Thâm này, làm sao anh biết là Dương Nguyên vậy?

- Em nghĩ bây giờ thích hợp để nói đến chuyện đó sao?

Anh nhướn mày lên, giọng nói trầm ấm và ấm áp. Nụ cười luôn nở trên đôi môi làm xua tan đi vẻ lạnh lùng trên gương mặt.  

- Sao chứ, em thắc mắc mà. 

- Vậy còn em, thứ em đưa cho pháp chứng là gì?

- Em hả,...

Cô nở một nụ cười thật tươi. Trong mắt ẩn chứa  sự thông minh và lém lỉnh ...như một đứa trẻ.

-Một tờ giấy.

- Tờ giấy sao? Lần này đến lượt Trình Ngạn Thâm ngạc nhiên. Anh đã nghĩ ra rất nhiều đáp án nhưng chưa bao giờ là câu trả lời này.

- Đúng vậy, một tờ giấy ghi hai chữ Dương NGuyên. Có thể là linh tính, từ khi bước vào căn phòng, em cảm thấy rằng chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra nên đã viết suy nghĩ của mình ra.

- Vậy tại sao không nói cho anh hay Cao Trình biết?

- NHư vậy, làm sao dụ được hắn lộ diện.  Dương Nguyên làm việc vô cùng cẩn thận, cảnh sát muốn tìm ra chứng cứ buộc tội hắn là rất khó. Ngoài cách dụ rắn ra khỏi hang em không nghĩ ra  còn cách nào khác. Chỉ khi Duyên Nguyên ý thức được mình đã bị nghi ngờ thì sẽ bắt đầu bộc sắp xếp lại kế hoạch của mình, đồng thời cũng mang trong người tâm lý lo sợ và lẩn tránh. Tâm lý tự cường của hắn lớn như vậy chắc chắn sẽ nghĩ cách đối phó , khiêu chiến với cảnh sát và đây cũng là lúc hắn  lộ  ra những nhược điểm của mình. Và đúng như dự đoán, không những lộ cái đuôi cáo ra mà còn cung cấp những bằng chứng trực tiếp nhất cho cảnh sát.

Trình NGạn Thâm không nói gì, chỉ mím chặt môi nghe cô nói. Càng nghe, ánh mắt anh càng sâu và rét lạnh. Đến khi cô dừng hẳn thì giọng nói của anh cũng đầy nặng nề.

- Chương Hiểu,... Em nghĩ mình là siêu nhân hay chánh án, em coi cảnh sát là gì? Đồ bỏ đi sao?

Giọng anh mang theo một chút lo âu, một chút hoảng sợ và phần nhiều là tức giận. Không ai hiểu được cảm giác khi tay anh cố nắm chặt tay cô trong căn phòng ấy nhưng chỉ là vô vọng, không ai hiểu được cảm giác lo sợ từng giờ khi  anh tỉnh dậy mà tin đầu tiên là nghe tin cô mất tích,...tất cả không ai hiểu. Còn cô...cho mình là người hùng sao. Không có cô thì Dương Nguyên không bị bắt sao? Đúng là...

- Trình Ngạn Thâm....Anh nói rõ cho em. Cái gì là siêu nhân? Cái gì là coi cảnh sát là đồ bỏ đi....Không có em thì còn lâu cảnh sát mới....

Chưa kịp dứt lời thì Chương Hiểu đã rơi vào một vòng tay ấm áp. Lồng ngực rắn chắc và rộng lớn, cái ôm nồng nàn và mạnh mẽ. Cánh tay anh siết chặt vai cô, rất chặt. Áp tai vào lồng ngực ấy, cô cảm nhận rõ những nhịp tim đều đặn và mãnh liệt.

- Sau này, đừng như vậy nữa...Được không...tất cả đã có anh ở đây rồi. Chương Hiểu à...

Tiếng nói nhẹ nhàng, như thủ thỉ vào tai, như chảy vào trong tâm hồn. Cô không trả lời, chỉ là đôi tay càng siết chặt vai anh, người càng nép vào thân hình cao lớn anh. Có cái gì đó tan ra , có cái gì đó nhẹ nhàng khuấy đảo trái tim cô. Thì ra cảm giác có người che chở tốt như vậy, ấp áp như vậy.