Không biết cô đã ngất đi bao lâu. Cô chỉ biết mình đã ngủ một giấc thật dài.
Trong giấc mơ cô mơ thấy Lạc Gia ngồi xổm xuống đất nghịch cát. Cô muốn chạy đến nhưng giờ cô chỉ là một linh hồn. Chạm mãi không được.
Ý thức cô dần mơ hồ đi.
“Đình Đình, Đình Đình”
“Bác si, bệnh nhân giường 202 có chuyển biến”
“Nhanh, nhanh đưa vào phòng cấp cứu”
“...”
Cô nghe thấy những âm thanh ồn ào cang vảng bên tai. Cô muốn mở mắt dậy để nghe rõ âm thanh đó phát ra từ đâu.
Cô cố gắng mở mắt ra nhưng chỉ là một khoảng không gian đen tối. Chỉ có một màu đen.
Đình Đình hoảng sợ. Nắm chặt tay lại. Không biết từ đâu. Một bàn ấm áp nắm lấy bàn tay của cô.
“Đình Đình, ngoan, không sợ, có anh đây rồi”
Đính Đình cảm động đến rơi nước mắt.
Đã bao lâu rồi cô chưa nhận được sự quan tâm như vậy.
“Đình Đình, không khóc, ngoan ha, sẽ hết đau nhanh thôi”
Giọng nói ấm áp lại vang lên. Dù Đình Đình không nhìn thấy gì nhưng tay cố giữ lấy cái bàn tay ấm áp ấy.
Dù cô còn sống hay đã chết. Chỉ cần có được một sự quan tâm là đủ rồi.
--- ------ ------ ------ ------ ---------
Đình Đình mông lung nhìn hình ảnh khung cửa sổ mờ nhạt.
Ôn cái đầu đang choáng váng nhìn về phía dưới.
Đây là bệnh viện. Người đang nằm gục trên ghế chínhà gương mặt rất quen thuộc. Trên trán hắn chỉ còn vết băng quấn xung quanh đầu nhưng nó cũng không làm mất đi vẻ đẹp của hắn.
Hắn chúng là Mạnh Lạc Gia.
Chẳng lẽ cái người an ủi cô chính là Lạc Gia sao?
Lạc Gia hết bệnh rồi.
Trong đầu cô chỉ có những ý nghĩ mơ hồ. Cô không biết hiện tại nên làm thế nào. Mọi chuyện đều xong xuôi hết thảy. Bà Mạnh chắc cũng bị bắt đi rồi. Lạc Gia cũng bình yên rồi.
Còn cô! Cô sẽ đi về đâu.
Bỏ mặc người đang nằm gục ở nơi giường bệnh của cô.
Đưa thân thể yếu kém của mình ngồi dậy rồi bước đi đến cửa sổ. Cô không muốn đánh thức hắn dậy.
Cô nhìn chưa lâu. Một vmbanf tay to lớn vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng. Giọng nói có phần run run
“Đình Đình”
“...” cô không nói gì.
Thật buồn cười phải không. Lúc trước. Chính cô gọi hắn. Hắn cũng không nói câu gì. Lần này đến hắn gọi cô thì cô lại không nói.
“Đình Đình” giọng nói khàn khàn run run lần nữa vang lên. Như sợ cô trốn chạy ,vòng tay siết chặt cô vào lồng ngực.
“....” Đình Đình vô hông. Không nói một câu. Sắc mặt cũng không có biểu cảm.
“Đình Đình”
Cô cảm thấy rất đáng thương. Chất lỏng nóng hổi từ trong mắt cô chảy ra chạm xuống cánh tay của anh..
“Lạc Gia, tôi đã rất sợ”
Lạc Gia xoay người cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô.
Đôi mắt vì thức đêm nhiều ngày mà sưng húc lên nhìn cô, đưa tay lau nước mắt.
“Tôi hiểu”
Đình Đình bướng bỉnh cãi.
“Anh không hiểu, một chút anh cũng không hiểu”
“Đình Đình, đừng tự lừa dối bản thân nữa. Tất cả đều ổn hết rồi”
Đình Đình như vô lực ngã xuống.
“Anh đã hết bệnh rồi, thà rằng như lúc trước để tôi xem anh là đứa ngốc, còn bây giờ...”
Nước mắt lăn dài trên má cô.
Cô nói đúng.
Tất cả mọi chuyện đều ổn thỏa. Nhưng trong lòng cô nào có yên.
Cô đến bên anh vì cô tự tin, tự tin là người duy nhất được ở bên cạnh anh, được lại gần anh. Xem anh như con rối.
Còn giờ đây, chắc vì tai nạn xe mà anh trở lại bình thường.
Cô cũng không thể nắm chặt anh trong tay nữa rồi.
Nhắm mắt lại bỏ mặc anh gọi tên cô và ngủ thiếp đi.
Lạc Gia ôm chặt Đình Đình trong lòng.
Anh biết những gì cô đang nghĩ. Anh không muốn rời xa cô, anh vẫn là Mạnh Lạc Gia mà cô biết.
Lạc Gia đợi Đình Đình mở mắt lại lần nữa. Vội kéo người cô nằm xuống.
“Bác sĩ nói người em đang yếu, đừng lộn xộn”
“....” Đình Đình vẫn nhìn Lạc Gia.
“Đình Đình này”
Lạc Gia thở dài khi thấy cô vẫn vô hồn nhìn anh.
“Đừng bao giờ làm chuyện ngu ngốc ấy, được không”
“......” cô chớp mắt.
Lạc Gia lại cúi đầu lẩm bẩm
“Những ngày tôi nằm trong bệnh viện mà không có em, em biết tôi lo sợ thế nào không? Đến khi em nằm viện, tôi bỏ mặc mọi thứ chăm sóc em chỉ cầu mong em tỉnh lại. Tôi thật sự không muốn em chịu bất cứ tổn thương nào, trước đây vẫn thế và bây giờ hay sau này vẫn như vậy...”
Nhìn gương mặt thành thật của anh. cô thoáng qua rung động nhẹ.
“Tôi thích em”
Trái tim cô nhảy lệch đi một nhịp.
Anh đang nói cái gì.
Anh thích cô.
Gương mặt Đình Đình hồng hồng. Cô vẫn im lặng.
Lạc Gia đau khổ cầm lất tay của cô.
“Em thấy không, vết thương trên trán của tôi là do em, em phải chịu trách nhiệm với nó đến khi nó hết sẹo thì thôi”
Khóa miệng Đình Đình khẽ giật giật.
Đang trong khung cảnh công chúa được hoàng tử tỏ tình lãng mạn thì đột nhiên hoàng tử biến thành mụ phù thủy phúc đi hủy hoại khung cảnh này.
Ngốc vẫn hoàn ngốc.
“Đình Đình, em không nói chính là em cũng thích tôi”
“Tôi...” Đình Đình mở miệng phản bác lại thì giọng nói Lạc Gia đã cắt ngang.
“Em quyền phản đối, em là của tôi, trước đến giờ vẫn vậy”
Đình Đình nở nụ cười tươi.
Đúng vậy, hắn cũng là của cô.
--- ---------
Khung cảnh gió xuân ấm áp trong bệnh viện lạnh lẽo này. Nam chính ngồi bên cạnh, nắm tay nữ chính, nói những câu nói như con dao sắc nhưng lại ngọt hơn cả đường mật ong. Nữ chính cười dịu dàng như hoa nở trước ban mai, không đáp trả cũng không phản khác. Tất cả mọi thứ đều bỏ qua. Dù tương lai là chông gai hay là con đường bằng phẳng. Chỉ cần hiện tại có mỗi hai người ở chung với nhau như thế này. Cũng được coi là hạnh phúc viên mãn lắm rồi.
Tình yêu đâu cần phải là những thứ xoa hoa lộng lẫy. Chỉ cần những lời nói không đáng tiền nhưng lại hạnh phúc thấu tận tim gan.
Vì tình yêu con người ta có thể hi sinh tất cả. Nhưng phải biết hi sinh đúng lúc và quan trọng là yêu phải đúng người.
__________the end___________