Nếu Được Quay Lại, Anh Vẫn Sẽ Chọn Em!

Chương 2: Giao dịch có lời!




Cô cảm thấy hôm nay vận xui của cô tăng lên max lever.

Quyết tâm lần nữa. Cô cắn chặt răng nhẹ nắm lấy bàn tay của hắn. Dù sao thì chỉ có cái nắm tay thì cũng không mắc phải lỗi “ xàm sỡ trẻ tuổi vị thành niên”

Lạc Gia vẫn chăm chú nhìn bàn tay mình được sưởi ấm. Cả người hơi run nhẹ.

Có phản ứng!

Cô vui mừng , miệng cười rõ tươi đến lộ rõ hai lúm đồng tiền trên má. Chắc chắn là đụng chạm cậu ta mới có ý thức nha!

Cô lấy tay mình cầm tay cậu ta lên trước mặt cô. Như dự đoán. Ánh mắt cậu ta cũng nhìn lên theo.

Được rồi, thành công bước một!

Lạc Gia nhìn cô, cô cũng nhìn cậu ta. Bốn mắt nhìn nhau không chớp. Tư thế vẫn giữ nguyên. Như một khúc gỗ.

Đến một lâu sau mắt cô cay cay, không chịu được nữa chớp chớp mắt. Mẹ nó, thằng nhãi này dùng mắt giả phải không hả, hay là người bị tê liệt toàn bộ thần kinh, não làm từ đậu phụ nên không cảm thụ được hay sao?. Sao một chút cảm nhận cũng không có vậy. Mắt a, là nơi nhạy cảm a,cậu ta chịu được chịu được gió thổi qua thổi lại bên mắt cũng là thiên tài nha, dù đã đỏ hoe nhưng chớp mắt một cái cũng không. Oa đúng là ông trời cho cô gặp toàn những người không bình thường!!

Ánh mắt Lạc Gia vẫn nhìn cô, tay vẫn bị cô nắm.

Thứ nhất là đến thua về phần đấu mắt.Thứ hai là thua về phần đấu tay.đến tay cô cũng mỏi nhừ. Cô bắt đầu cảm thấy mình thật bất lực.

Ủ rũ hạ tay xuống, nhìn hắn. Đôi mắt trong suốt đỏ hoe rưng rưng gần chảy nước. Cô vội vàng đưa tay lên, kéo hai mắt của cậu ta xuống và “xoa xoa“. Nếu người ta chủ động không được thì mình sẽ chủ động. Dù sao cô lạc đường. Cần phải kiếm bạn đồng hành nha

Lạc Gia ngoan ngoãn nghe lời cô nhắm mắt lại, mặc cho cô làm.

“Cậu chủ, đến giờ rồi, chúng ta về thôi” một giọng nói vang từ xa. Cô quay lại, nhìn thấy người đàn ông, trạc tuổi trung niên. Trên mình mang bộ áo vét màu đen. Tóc hơi bạc nhưng nhìn người rất chững chạc. Ông ta đến gần đây rồi lạnh lùng nhìn cô. Cất giọng khàn khàn:

“Cô là ai?”

Rồi ông ta nhíu mày, vẻ mặt khó chịu nhìn mảnh vỡ ly thủy tinh ở dưới rồi nhìn hai bàn tay đang nắm với nhau. Trên trán hiện lên gân xanh:

“Nói, cô đã làm gì cậu chủ hả?”

Cô nhìn người đàn ông ở trên, lạnh nhạt nói:

“Tôi làm gì thì ông cũng thấy rõ, hiện tại tôi đang lạc đường”

“Cô lạc đường thì sao lại chạy đến đây, cô có âm mưu gì với cậu chủ? Ai sai cô đến?” ông ta vừa nói, vừa giật mạnh kéo Lạc Gia ra sau. Bảo vệ che chở như sợ bị cô ăn thịt. Người nào đó vẫn vô hồn không biết gì mặc người khác định đoạt.

Cô vẫn lạnh nhạt như cũ, đứng dậy phủi phủi bụi bẩn trên áo quần:

“Chẳng lẽ lạc đường là không thể đến đây?” chẳng lẽ ông già này cũng mê xem phim kiếp hiệp. Đi đâu cũng mở miệng nói” đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng, các ngươi đi qua đây đều phải nộp phí bạc” chắc? Đúng là ảo tưởng quá đi.

Người đàn ông kia á khẩu, không nói được gì đành nhẹ giọng:

“Tôi mặc kệ cô có ý định gì, nhưng tôi khuyên cô nên tránh xa nơi này ra, nơi này là nơi cô không nên đến”

Fuck! Cô cá là người này định khơi lên lòng hiếu kì của cô, để cho cô càng đi thám hiểm vào lúc đêm khuyu như này rồi thuận tiện giết người diệt khẩu đó mà!

Con mẹ nó người này chơi sai người rồi. Cô cái gì cũng thiếu nhưng cô không thiếu kiên nhẫn. Những thứ không thuộc về cô cô nhất quyết không chạm vào. Vậy nên hắng giọng nói:

“Vậy, ông có thể làm ơn chỉ cho tôi đường ra?”

Người đàn ông ngạc nhiên:

“Đường đi ra cô cũng không biết?”

“Nếu biết thì tôi nhờ ông làm cái mắm gì?”

Người đàn ông nhìn lên trời

“Hay là tôi đưa cô điện thoại, cô theo chỉ dẫn bản đồ trong đó mà đi, trời cũng tối rồi bản đồ bằng giấy cô nhìn không được”

Cô gật đầu đồng ý, nhưng nhớ ra điều gì đó. Vội hỏi:

“Cậu chủ của mấy người có phải bị bệnh hay không”

Người đàn ông khựng lại.cô nói tiếp.

“Cậu ta bị bệnh gì vậy, hình như tôi nắm tay cả buổi mà vẫn không thấy nhúc nhích, chỉ hơi rùng mình”

Người đàn ông kia xoay người lại thật nhanh. Đến cầm chặt bả vai cô lắc lắc.

“Có thật không, cậu chủ cho cô nắm tay, còn rùng mình có phải hay không?”

Cô bị lắc đến hoa mắt, cả ngày cũng chưa có gì vào bụng cô chỉ ăn mấy hoa quả ven đường cho đỡ tạm. Nên cảm giác buồn nôn xuất hiện

“Ngư...ng”

Người đàn ông kia nghe cô nói, nén đi sự kích động. Hỏi lại lần nữa

“Những điều cô nói có thật hay không?”

“ chẳng lẽ là giả sao, tôi nói dối ông thì sẽ có cơm ăn à”

“Thật xin lỗi, lúc đầu tôi cứ nghĩ cô cưỡng ép cậu chủ”

“Cưỡng ép, tại sao lại phải cưỡng ép”

“Hay là chúng ta vào nhà rồi nói đi”

“Nha, nơi này cũng có nhà sao?” cô thắc mắc à nha. Đây không phải núi Hongwar chuyên có ma qủy sao. Nơi này có người, lại có nhà. Chẳng lẽ mấy người này là vong hồn. Không đúng. Độ ấm trên vai cô còn rất rõ ràng. Nhất định có sự tình gì đó?

Nhìn trời cũngtối rồi,ra khỏi đây cô cũng kiệt sức. Chưa kể mình sẽ chết bất đắc kì tử vì thú hoang thì sao. Dù sao cũng coi như chuyến thám hiểm. Cô quyết định sẽ đồng ý.

“Được”

Người đàn ông kia thở ra một hơi. Quay lại nhìn Lạc Gia nhẹ nhàng nói.

“Cậu chủ, chúng ta về thôi!” khi ông định nắm tay hắn đi. Mắt hắn vẫn nhìn về một phía. Chỉ lùi ra xa rồi ngồi xổm xuống đất co người lại.

“Cậu ta sao vậy?” cô cảm thấy hơi thắc mắc.

“Thật ra, cậu chủ mắc bệnh sạch sẽ, và bị chứng sợ hãi, cậu ấy không cho ai đến gần. Nếu ai có ý định đụng chạm vào thì cậu sẽ như vậy trong một ngày liền” ông buồn buồn nói. Ban nãy ông thấy cô cầm tay cậu chủ. Thấy cậu không có phản ứng, nghĩlà cậu đã đỡ bệnh. Nhưng không ngờ vẫn như cũ.

“Nha, vậy tôi không những nắm tay, còn vuốt vuốt đôi mắt mà cậu ta vẫn phối hợp “ cô đưa tay lên vuốt vuốt cằm nghiền ngẫm

Người đàn ông mở to mắt, kích động không thôi. Lắp bắp không nói được gì.

“Hửm, vậy khi ăn uống đi lại ông làm như thế nào chẳng lẽ cậu ta tự mình làm” nói rồi cô đưa mắt nhìn Lạc Gia đang ngơ ngác, nhìn đi nhìn lại, cô vẫn thấy không có khả năng.

Một hồi, ông hoàn hồn xong, ông ta cũng không trả lời vấn đề của cô, cô cũng lười hỏi thêm

Cô cứ có giảm giác. Người đàn ông kia không đơn giản.

“Cậu chủ, đi thôi” ông cầm nhẹ lấy góc áo của Lạc Gia. Nhưng cậu vẫn không đứng dậy. Vẫn sợ hãi với hành động định cầm tay cậu lúc nãy.

“Cậu chủ, chúng ta về nhà, lão sẽ nấu món cậu thích ăn nhất, có được hay không”

“....” không một tiếng động. Cô cảm thấy buồn cười. Lúc đầu cô hỏi cậu ta, không phải cậu ta cũng như vậy hay sao! Ông trời thật đúng không phụ lòng người.

“Cậu chủ....” trời tối mịt, con người ở dưới vẫn không nhúc nhích. Ông cảm thấy bắt đầu hối hận. Ông không nên vì kích động mà phá vỡ quy luật bấy lâu nay của mình. Không biết làm gì hơn đành ngồi xuống nhìn cậu. Đôi mắt rưng rưng. Ông biết, bây giờ cậu đang rất sợ hãi, nhưng ông không làm gì được. Đều là lỗi của ông.

Cô lạnh nhạt nhìn hai người ngồi ở dưới. Cô thật không muốn chửi người khác nhưng hoàn cảnh lúc này cô thật sự muốn hét to lên , chỉ tay thẳng vào từng người mà mắng” mấy người thật ngu ngốc, chủ tớ đều ngu ngốc như nhau, tất cả đều ngu ngốc” nhưng đó chỉ là suy nghĩ còn hiện tại cô chỉ biết đứng nhìn.

Một lâu sau, chân cô tê rần, bụng thì kêu “ọc ọc” chịu không nổi nữa. Đi đến. Ngồi xuống trước mặt hắn. Đưa tay vuốt vuốt mặt, nhẹ nhàng ngồi, rồi nói cũng rất nhẹ nhàng.

“Em đưa tay đây, chị dẫn đi có được hay không, ngoan đừng sợ, có chị đây rồi, chị sẽ dẫn siêu nhân đến giết hết quái vật nhé!”

Con người hơi run nhẹ.

Thành công lần hai.

Cô mỉm cười dịu dàng, nhẹ vuốt vuốt mái tóc bóng loáng của hắn nói:

“Ngoan, có chị đây rồi đừng sợ” cô phát hiện cậu ta rất sống hòa đồng với thiên nhiên. Trên người cô thơm mùi hoa cỏ. Chắc cô nghĩ cậy ta coi cô như cái cây mẹ quá. Cái cây được Nobita trồng từ nhỏ. Híc.

Lúc bấy giờ, một kì tích xuất hiện.Lạc Gia ngẩng đầu lên nhìn. Cô nhanh tay nắm lấy bàn tay lạnh buốt của hắn để truyền hơi ấm. Thần sắc hắn khôi phục lại như cũ rồi cô mới an tâm. Quay đầu lại nhìn người đàn ông đang trố mắt bên cạnh.

“Ông còn không mau dẫn đường, ông muốn để tôi chết ở nơi hoang dã này sao”

“Đi theo tôi” ông không muốn nói nhiều, hiện tại có rất nhiều việc ông rất thắc mắc muốn hỏi nhưng đợi khi về nhà đã, ông sợ cậu chủ lại phát bệnh thì ông và cậu sẽ qua đêm tại trong rừng này.

Đình Đình cẩn thận cầm tay Lạc Gia đi từng bước một.

Đứng trước ngôi nhà nhỏ cũ nát. Cô nhíu mày.

“Đừng nói ông với cậu chủ yêu dấu của ông sống trong ngôi nhà ổ chuột này nhé” vừa bước vào cô vừa hỏi.

Ông ta đi bật đèn xong ngồi xuống ghế

Lạc Gia cũng ngồi theo.

“Đêm nay cô sẽ ngủ ở đây, đồ ăn tí nữa có người mang đến”

“Tại sao, nơi này không chăn không quạt lại gần đây có nhiều thú hoang”

“ cô lai lịch không rõ ràng, nên chỉ được ở đây, mai tôi dẫn cô về”

“ lỡ như đêm có thú hoang xông vào thì làm sao” trái tim cô nhỏ, gan cô cũng nhỏ theo nha.

“ xung quanh khu vực này đều lắp bẫy”

“Nha, vậy những người lúc trước đến đây là vì mắc bẫy mới bị thương hoặc chết sao”

“Ừ” vẫn lạnh nhạt trả lời.

“Nha” vậy người ta hiểu lầm rồi, đúng là lời đồn vẫn mãi là lời đồn. Không thể tin

“Tôi có chuyện muốn hỏi”

“ hỏi đi” cô hứng thú trả lời. Cô trước nay chưa hề làm chuyện xấu. Cô sẽ thành thật trả lời .

“Cô bỏ bùa phép gì sao cậu chủ lại nghe theo lời cô”

Đây mới là vấn đề chính.

“Không có gì, chỉ là tôi rất thích hoa, thường xuyên tiếp xúc với nó nên người tôi có mùi” khôg phải thường xuyên mà là luôn luôn tiếp xúc nhé!

“Cho nên...”

“Có lẽ cậu chủ của ông đã coi tôi là một cái cây mẹ để che chở cho cậu ta” cô vừa nói vừa chỉ chỉ. Tay của cô chảy đầy mồ hôi rồi mà thằng nhãi này vẫn nắm chặt không chịu thả. Bực mình!!!

Ông ta vẫn nghi ngờ nhìn cô. Trầm mặc một hồi lâu rồi cất giọng.

“Cậu chủ có vẻ rất thích cô, từ nhỏ nhỏ đến lớn cậu chủ chưa muốn tiếp xúc với ai bao giờ”

“Hả” từ nhỏ đến lớn, có ma mới tin. Bố mẹ anh chị em cậu ta thì sao. Dám nói là khi sinh ra mẹ cậu ta chưa bế.

Ông thương cậu, thương như con ruột của mình. Nhưng mỗi lần nhìn nhìn cậu ta phát bệnh, cô đơn , vô hồn ông lại không làm được gì, vậy nên khi biết cô có thể chạm vào cậu chủ. Bất kể cô là ai có ý định gì. Ông muốn giữ cô lại. Có lẽ chỉ có như vậy cậu chủ sẽ bớt cô đơn hơn

“Coi như tôi cầu xin cô, cô ở lại với cậu chủ được không, cô muốn tiền lương bao nhiêu chúng tôi đều chịu”

Đoàng!!! Lời nói như sấm nổ bên tai. Cô có nên tin vào tai mình không. Làm osin mà tiền lương tùy ý. Nha nha. Đây không phải là sự hợp tác có lời hay sao