Nếu Di Lăng Lão Tổ Và Hàm Quang Quân Có Một Nữ Nhi

Chương 37






Lúc Lam Tích Vụ trở lại yến thính thì nơi đây đã loạn lung tùng phèo. Chỉ thấy Giang Trừng không biết bị chuyện gì kích thích, trên yến thính mất hết dáng vẻ, gặp ai cũng bắt người đó rút một thanh trường kiếm có vỏ màu đỏ sậm ra. Những người khác thấy hắn hai mắt đỏ ngầu trong lòng cũng e ngại, nhưng lại không dám cự tuyệt, chỉ có thể theo lời hắn rút thanh kiếm kia ra, nhưng lại không một ai rút được. Cứ một người rút không được, Giang Trừng sẽ một tay đẩy người đó ra rồi xoay người tìm người kế tiếp, giống như bị chuyện gì đả kích đến phát điên rồi.

Có những người đặc biệt thận trọng quan sát kĩ thanh kiếm không cách nào rút được ra kia, càng nhìn càng thấy quen mắt. Một lúc sau, có một người nhịn không được, lên tiếng:

"Chuyện này...Giang Tông chủ, thanh kiếm này, chẳng lẽ là của Di Lăng lão tổ?"

"Không phải là nó đã tự động phong kiếm sao? Ngoài Di Lăng lão tổ ai có thể rút được kiếm ra chứ. Đây không phải là cố ý làm khó người khác sao?"

Không biết là ai nhỏ giọng thì thầm. Nhưng mà câu nói kia, lại giống như chạm đến ranh giới cuối cùng của Giang Trừng, chỉ thấy thân hình hắn hắn mạnh mẽ chấn động, hung hăng nhìn về phía người kia, khuôn mặt vặn vẹo, nói:

"Ngoại trừ bản thân Di Lăng lão tổ?!"

Người kia bị hắn nhìn đến phát run, theo bản năng gật gật đầu. Giang Trừng có thể nói là bạo nộ rồi, hắn ở trước mắt bao người đem tay đặt lên chuôi kiếm, sau đó nhẹ rút một cái, thân kiếm sáng loá đủ khiến người ta đau mắt xuất hiện, nhưng Giang Trừng lại không thèm để ý, chỉ nhìn người kia chất vấn:


"Vậy tại sao ta lại rút ra được? Hả?!"

Không chỉ là người bị chất vấn kia, mà tất cả những vị gia chủ đang ở đây đều bị biến cố kia doạ đến ngây người. Dù vậy nhưng không ai có thể giải thích, thanh linh kiếm đã tự động phong kiếm kia sao lại tuỳ ý đến Giang Vãn Ngâm rút ra.

Trong sự im lặng khiến người ta muốn ngạt thở kia, Kim Lăng bỗng nhiên chạy vào. Hắn lúc nãy không biết mới chạy ra ngoài làm gì, lúc này lại khẩn trương chạy tới, nhìn thấy Lam Tích Vụ đang ngồi trong yến thính nhìn hắn, thần sắc có chút cổ quái, nhưng mà chỉ là trong chớp mắt, hắn lại đang gấp nên cũng không phát giác ra bầu không khí của yến thính thập phần kì dị, chỉ là chạy nhanh về phía Giang Trừng:

"Cữu cữu, Ngụy... Hàm Quang quân cùng Ngụy Vô Tiện đâu? Sao lại không thấy bọn hắn..."

Thấy Giang Trừng bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía mình, giọng nói của Kim Lăng càng lúc càng nhỏ, chân vốn đang chạy cũng dừng lại. Bởi vì, biểu hiện của Giang Trừng lúc này thật sự rất đáng sợ. Nhưng hắn còn chưa kịp tiến đến, Giang Trừng lại nhìn chằm chằm hắn, giống như bắt lấy một tia hi vọng yếu ớt, bước nhanh đến trước mặt hắn, đem thanh kiếm trong tay giơ lên, quát:

"Ngươi, rút kiếm!"

Câu này hắn nói mang mười phần đủ cà mười phần hung hãn, Kim Lăng náo loạn với hắn đã quen, cũng quát lại to không kém:

"Cữu cữu sao tự dưng người lại nổi điên?!? Con đang hỏi người Ngụy Vô Tiện chạy đi đâu rồi!"

Giang Trừng vẫn nhìn chằm chằm Kim Lăng, sợ tóc xốc xếch của hắn lay nhẹ trên trán, lại lên tiếng, giống như là tức giận sắp giết người đến nơi:

"Ta bảo ngươi rút ra! Ngươi bị điếc à?!"

Kim Lăng bị cữu cữu mình rống đến mức màng nhĩ phát đau, cũng không kìm được phát giận. Hắn nhịn không được đưa tay đặt lên chuôi của thanh kiếm kia, dùng sức rút, nhưng rút thế nào cũng không được, thử đi thử lại đều không có kết quả. Hắn liền nổi nóng la lên:

"Cữu cữu người đang làm cái trò gì thế?!? Cẩm một thanh kiếm không rút ra được nổi điên khắp nơi!"

Giang Trừng thấy hắn cũng không nhổ ra được thì bỗng nhiên đẩy hắn ra, mặc kệ hắn lùi về sau lảo đảo mất mấy bước. Giang Tông chủ cứ thế tìm hết người này đến người khác, giống như phát điên, thần sắc đáng sợ bắt người ta rút kiếm. Lam Truy Truy thấy Giang Trừng như vậy, cảm thấy vừa kinh ngạc vừa khó hiểu. Lam Cảnh Nghi bên cạnh cũng không thể hiểu được, nhỏ giọng nói:

"Vị Giang Tông chủ này thật khó mà ở chung... Đang yên đang lành tự dưng ép người ta rút một thanh kiếm không thể rút được làm gì không biết?"

Lam Tích Vụ an tĩnh ngồi một bên, cũng không nhìn đến thân ảnh tử sắc kia. Khoé mắt thoáng thấy Kim Lăng mang theo chó của hắn định lẩn đi, trong lòng nàng khẽ động, đang định đứng dậy đuổi theo thì bị Giang Trừng nhìn thấy. Người kia giống như nghĩ đến điều gì, chợt lách người ngăn trước mặt nàng, khí tức đã có chút hỗn loạn, đến tay cầm kiếm cũng run rẩy, nhưng vẫn hung tợn nói:


"Ngươi rút!"

Lam Tích Vụ ngước mắt nhìn hắn, cũng không cự tuyệt, làm theo yêu cầu của hắn, đưa tay rút kiếm. Như dự liệu, thanh linh kiếm kia không nhúc nhích dù chỉ một phân:

"Không rút được!" Nàng thu ra về, làm như không nhìn thấy thần sắc đáng sợ của Giang Trừng, tiếp tục nói: "Ngoại trừ người cũng mẫu thân của ta, ai cũng không rút được."

Làm gì mà phải tự lừa mình dối người?

Câu sau cùng, nàng không có nói thành lời. Giang Trừng nghe những câu kia thốt ra từ miệng nàng liền sửng sốt một chút, trừng mắt nhìn linh kiếm vỏ ngoài màu đỏ sẫm trong tay. Ngươi xung quanh không nhìn thấy rõ sắc mặt của hai người, chỉ biết bọn họ một lớn một nhỏ đang nói điều bí mật gì đó, trong lòng không ngừng hô to đáng tiếc, nhưng sợ Giang Trừng đang ở đây nên chỉ có thể dùng ánh mắt trao đổi nghi ngờ trong lòng.

Giang Trừng không nói câu nào, Lam Tích Vụ cũng không nói, nàng an tĩnh nhìn Giang Trừng, hay nói đúng hơn là nhìn chỗ đan điền của Giang Trừng, ánh mắt chăm chú như xuyên thấu qua quần áo cùng da thịt, một đường thằng tắp nhìn vào vùng đan điền kia, nơi có một viên Kim Đan đang toả ra quang hoa lấp lánh không ngừng lưu chuyển, giống như nó cũng đã từng tồn tại như vậy trong cơ thể của Nguỵ Vô Tiện.

"Người dùng viên Kim Đan này, người có tư cách gì đối với mẫu thân của ta buông lời cay nghiệt?"

"Người cũng là con người, mẫu thân của ta cũng là con người. Mẫu thân ta cũng sẽ bất lực cũng sẽ thống khổ cũng sẽ đau lòng cũng sẽ rơi lệ. "

"Người hận mẫu thân ta làm Liên Hoa Ổ của người bị huỷ, hại chết người thân của người. Ta cũng hận người dẫn đầu những kẻ kia vây quét Loạn Tán Cương, hại mẫu thân ta bị vạn quỷ cắn xé đến mức xương cốt cũng không còn."

"Cũng vì tính cách tự cao kiêu ngạo của người, mẫu thân ta đem Kim Đan cho người. Vì để người lập uy, mẫu thân thà rằng phải lấy Nguyên thần áp chế oán khí vẫn muốn dùng Quỷ đạo giúp người đoạt lại Liên Hoa Ổ."

"Còn người, người đối xử với mẫu thân ta thể nào?"

"Là tuyên bố Nguỵ Vô Tiện mưu phản Vân Mộng Giang thị, khiến mẫu thân ta biến thành chó nhà có tang trong miệng thiên hạ."

"Mà mẫu thân ta, tại Loạn Tán Cương tứ cố vô thân, nghèo rớt mùng tơi, đến tận khi bị vây giết vẫn muốn người thiên hạ mang phần công lao giết Di Lăng lão tổ vì dân trừ hại tính lên đầu người!"

"Hiện tại người chấp chưởng Vân Mộng Giang thị một trong tứ đại gia tộc, thanh danh hiển hách. Người dựa vào cái gì mà còn luôn luôn đối với mẫu thân ta ác mồm ác miệng?"


"Mẫu thân ta cho người còn chưa đủ nhiều?"

Từng câu từng câu, được nàng truyền âm đến bên tai Giang Trừng đang mặt không biểu tình đứng đó. Lam Tích Vụ đem hết những sự tình mấy năm kia mà nàng tìm hiểu được một lần nói hết, nói đến mức tim nàng cũng cảm thấy đau đớn vô cùng.

Nàng nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy bất kì thứ gì, bất kì ai ở nơi bày cũng làm nàng vô cùng khó chịu. Nàng hướng Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi hành lễ, sau đó xoay người nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Nàng muốn gặp phụ thân cùng mẫu thân, vô cùng muốn cùng bọn họ rời xa chốn này, không bao giờ trở về nữa. Gia đình bọn họ có thể quy ẩn, ba người tìm một nơi yên tĩnh, từ nay về sau cùng một chỗ sống hạnh phúc. Nàng sẽ lo liệu mọi thứ, phụ thân cùng mẫu thân chỉ cần ở bên cạnh nàng là được rồi.

Đợi đến khi nàng trưởng thành, đợi đến khi nàng đủ mạnh mẽ, những kẻ mang tâm tư ác độc kia sẽ không cách nào làm tổn hại bọn họ được nữa.

Đến một ngày, họ có thể phi thăng lên tiên giới trong truyền thuyết. Đến khi đó, không có ai, không còn bất kì chuyện gì có thể làm một nhà ba người bọn hắn phân ly nữa.

Bọn họ sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn ở bên nhau. Cả đời vui vẻ bình an!

_________///_________

Tiểu Tích Vụ, muội muội trách nhầm Giang Trừng rồi

Hắn... cũng thực sự đáng thương

Hắn... cũng vô cùng trân trọng mẫu thân muội.