Trước sơn môn của Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Lam Khải Nhân đứng trước mặt một đám môn sinh Lam thị, sắc mặt lãnh đạm nhìn xem một vị lại một vị gia chủ đang tận tình khuyên mình đem Lam Tích Vụ giao ra.
Vị tông chủ kia nói có thể nói là tình chân ý thiết, giống như Lam Tích Vụ tồn tại là một tội ác cực kì to lớn, chỉ cần giết chết nàng liền có thể khiến toàn bộ Tu Chân giới bình an.
"Chúng ta trong lòng đều biết Lam lão tiên sinh không nỡ"
Vị gia chủ kia ngừng lại, thở dài một cái rồi mới tiếp tục nói:
"Thế nhưng tình hình bây giờ chắc hẳn người cũng biết, Di Lăng lão tổ quay về thế gian, chắc chắn là muốn nhấc lên một trận gió tanh mưa máu. Thuật Luyện Đan kia nếu như giao ra để chúng ra sở dụng, tất nhiên sẽ cứu được tính mạng của không ít tu sĩ...Chẳng lẽ Lam lão tiên sinh còn muốn vì nhất thời không đành lòng mà gây ra đại hoạ hay sao?"
Câu cuối cùng, đúng là có chút ý vị bức bách. Giang Trừng đứng một bên đã bắt đầu có chút không kiên nhẫn. Hắn lần này tới đây là bởi vì Kim Lăng cũng bị bắt đến Loạn Táng Cương, vì để tránh xảy ra sơ suất mang theo Lam Tích Vụ đi cùng thôi. Nghe vị gia chủ kia nói vậy, hắn liền cười lạnh nói:
"Diêu Tông chủ, người cứ việc nói thẳng ra là ngươi muốn Lam Tích Vụ đem dược phương viết ra cho ngươi xong rồi trói tay chịu chết, đơn giản dễ hiểu. Bớt đứng ở đấy giả vờ giả vịt đi."
"Giang tông chủ nói như vậy oan uổng Diêu mỗ"
Diêu Tông chủ không nhanh không chậm mở miệng:
"Hiện nay đệ tử hoặc là môn sinh xuất sắc của Huyền Môn Bách gia đều bị Di Lăng lão tổ kia bắt giữ, Loạn Tán Cương lại là hang ổ của hắn. Ta đây cũng chỉ là muốn giảm bớt thiệt hại tính mạng của các tu sĩ thôi. Huống hồ Di Lăng lão tổ kia đang chết là điều không ai nghi ngờ. Nếu như Diêu mỗ nhớ không lầm, lần vây quét Loạn Tán Cương trước chính Giang Tông chủ ngài là người đi tiên phong mà, sao bây giờ lại muốn hạ thủ lưu tình với nữ nhi của đại ma đầu kia?"
Giang Trừng bị Diêu Tông chủ kia một câu đâm trúng chuyện xưa mà hắn không muốn nhắc lại thì sắc mặt liền tái xanh, hừ lạnh một tiếng, cũng không nói tiếp nữa. Thấy Giang Trừng ngậm miệng im lặng, Diêu tông chủ kia trên mặt hiện lên chút đắc ý, lập tức nhìn về phía Lam Khải Nhân trước mặt mình, chắp tay nói:
"Mong Lam lão tiên sinh đừng làm ta khó xử."
Nhưng mà Lam Khải Nhân thần sắc lãnh đạm lại nằm ngoài dự liệu của hắn nói:
"Thỉnh chư vị quay về đi thôi."
Lam Khải Nhân vuốt râu, ngữ khí đã có vài phần tức giận khó nhận ra:
"Lam Tích Vụ đã nhập gia phả của Lam thị ta, huống hồ nàng cũng chưa từng nhận dạy dỗ gì từ Di Lăng lão tổ, trên tay cũng chưa từng có tính mạng của một người vô tội nào. Về tình về lý, Lam gia ta đều sẽ không giao người ra. Yêu cầu như vậy thật sự là vô lễ đến cực điểm."
Đám tông chủ đằng sau nghe vậy, trên mặt liền hiện lên vẻ lúng túng, bọn hắn lần này đúng thật là vô lễ. Nhưng nếu có thể thành công đoạt được Luyện Đan thuật kia, hơi vô lê một chút cũng đáng. Nghĩ như vậy, liền có kẻ không kiềm chế được, trầm giọng nói:
"Lam lão tiên sinh, hiện tại Trạch Vu Quân trọng thương, Hàm Quang Quân cũng không ở đây... Người cũng nên suy nghĩ kĩ."
Ý tại ngôn ngoại, không cần nói nhiều cũng đủ hiểu. Hắn vừa mở miệng, những người khác liền nhao nhao hưởng ứng, chỉ có Giang Trừng trầm mặt không nói lời nào, thần sắc âm trầm đến cực điểm. Lam Khải Nhân nhíu mày, vừa muốn lên tiếng thì nghe thấy đằng sau mình nổi lên một trận ồn ào liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tu mặc Lam gia gia phục đang từ trong đám người đi tới phía đội ngũ tiên phong của Lam thị, chính là Lam Tích Vụ vốn nên bị cấm túc.
Nhìn thấy nàng đi tới, thanh âm vốn bình thản của Lam Khải Nhân lại mang theo mấy phần tức giận, quát:
"Ai bảo con ra đây, mau quay về."
Giang Trừng cũng ngẩng đầu nhìn nàng, giống như có gì muốn nói, nhưng cuối cùng lại thôi. Lam Tích Vụ thần sắc bình thản, sau khi đi tới đầu tiên là cúi thấp người hành đại lễ với Lam Khải Nhân rồi mới nói:
"Thúc tổ bớt giận, là Tích Vụ tự mình muốn tới".
Dứt lời, nàng quay đầu lại, đôi mắt lưu ly thanh cạn nhìn đám tông chủ trước mặt, ngữ khí bình thản giống như là đang nói chuyện thời tiết:
"Chư vị tông chủ bất quá là muốn có được luyện dược phối phương thôi, cần gì phải làm khó trưởng bối Lam gia ta? Ta sẽ tự mình viết ra phối phương đã nghiên cứu được, giao cho các vị"
Nàng làm như nhìn không thấy trong mắt những người kia nổi lên sự tham lam, tự mình mở miệng:
"Chỉ là viết xuống thật sự tốn chút thời gian, các vị tông chủ chắc hẳn vẫn là lo lắng cho tính mạng của những người bị bắt lên Loạn Tám Cương. Không bằng như thế này, ta và các vị cùng nhau tới đấy, trên đường đi ta sẽ đem đan phương viết xuống. Ý các vị thế nào?"
Một vị tông chủ sờ cằm, âm dương quái khí mở miệng:
"Ai dám chắc là ngươi không cố ý viết sai?"
Lam Tích Vụ nói:
"Ta thân là người Lam gia, khinh thường việc dối trá. Ta nói sẽ cho thì nhất định sẽ cho."
Nàng nói câu này bình tĩnh vô cùng, làm vị tông chủ vừa lên tiếng kia thần sắc ngượng ngùng, nhất thời không dám nhìn thẳng Lam Tích Vụ, có chút không tự nhiên nhìn sang chỗ khác. Diêu tông chủ cười lạnh một tiếng, nói:
"Đương nhiên, Lam cô nương đã tự nhận mình là người của Lam gia thì cũng đừng nên làm ra chuyện trái với Lam gia gia phong."
Lam Tích Vụ nói:
"Đương nhiên, về chuyện sau này như thế nào, Tích Vụ liền xem tạo hoá của chính mình."
Nàng muốn nói đến, đương nhiên là dự định đem nàng nghiền xương thành tro của bách gia. Lam Khải Nhân nhìn thây Lam Tích Vụ như vậy, nội tâm chợt dâng lên một cỗ bất lực cùng bi ai.
Ban đầu khi biết được sự tồn tại của hài tử này, hắn vô cùng tức giận, mặc cho Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ thuyết phục thế cũng không nguyện ý thừa nhận nàng, càng không nguyện ý đem nàng nhập vào Lam gia gia phả. Nửa huyết mạch còn lại của hài tử này quá mức âm tà, Lam gia không khỏi sẽ vì nó mà gặp đại hoạ. Nhưng mà môn sinh đắc ý nhất của hắn lại quỳ ở từ đường không chịu đứng dậy, trên thân còn mang theo ba mươi ba đạo giới tiên mà hắn không đành lòng nhìn, thiếu niên Tông chủ của Lam gia cũng là nghĩ hết biện pháp muốn hắn đồng ý việc này. Ròng rã ba năm, Lam Khải Nhân rốt cuộc mềm lòng. Thế là hài từ kia được mang về Lam gia, bộ dáng cực kỳ giống môn sinh đắc ý của hắn làm hắn trong chớp mắt có chút hoảng hốt. Lam Tích Vụ trước khi về Lam gia đã được Lam Vong Cơ đặt danh tự. Sau khi nàng tiến vào Lam gia, Lam Khải Nhân cả ngày lo lắng hài tử kia sẽ giống như mẫu thân nàng, ngang ngạnh ương bướng, gây hoạ khắp nơi. Nhưng mà mười ba năm qua đi, Lam Tích Vụ lớn lên hoàn toàn khác với hắn dự đoán, cho dù đối mặt với những người không có hảo ý với nàng, nàng vẫn là bình tĩnh ung dung ứng phó, cho dù đối phương là muốn đem nàng nghiền xương thành tro.
Thấy đám người kia đã thương lượng xong hành trình, Lam Khải Nhân chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nói:
"Lam Tích Vụ trên đường đi sẽ ở trong đội ngũ của Lam gia. Đến cùng thì nàng cũng là người của Lam gia ta, vẫn xin chư vị nhìn đến mặt mũi Cô Tô Lam thị mà hành sự."
Những người khác thấy đã đạt được chỗ tốt, mà đến khi mọi việc kết thúc Lam Tích Vụ cũng không thoát khỏi bị nghiền xương thành tro, liền không phản bác gì, nhao nhao gật đầu xem như đồng ý. Lam Tích Vụ nhìn thoáng qua vị thúc tổ tóc mai đã sớm bạc yên lặng thi lễ, ánh mắt như có như không liếc qua Giang Trừng, nói:
"Nếu chư vị tông chủ đã không có ý kiến thì ta đi thu xếp một lát, liền mau chóng xuất phát."
Trở lại tiểu viện, Lam Tích Vụ đem viên ngọc lệnh thông hành kia giao cho A Hoàng, ra hiệu cho nó mang đến cho Lam Dung.
Đợi A Hoàng bay đi, Lam Tích Vụ nhìn bàn đá trước mặt, khoé môi nhếch lên một nụ cười lạnh. Phối phương đương nhiên có thể viết cho bọn hắn, nhưng luyện đan thủ ấn cần thiết để đan dược kết thành kia vẫn là để bọn hắn tốn mấy trăm năm tự mình suy nghĩ đi.
Về việc sau khi giao ra đan phương sẽ như thế nào, Lam Tích Vụ đúng thật là sẽ xem tạo hoá của chính mình.
Lam Tích Vụ nàng sẽ không giống như trong kịch bản của những kẻ kia ngoan ngoãn chờ chết. Nếu bọn họ thật sự muốn mạng nàng, nàng không nhất định có thể giết được đối phương. Nhưng nếu nàng trước khi chết muốn hung hăng kéo xuống một lớp da của những kẻ kia, làm bọn hắn đại thương nguyên khí thì Lam Tích Vụ tự thấy cũng không khó.
Các ngươi cứ chờ xem!