Nếu Đây Là Tình Yêu

Chương 2




Rời khỏi căn phòng của bà ngoại, Ninh Hạ ngồi phịch xuống sô pha cũ kỹ ở phòng khách. Vì thời tiết nóng bức, quần áo trên người cô ướt như tắm, tựa như có thể vắt ra được nước.

Cũng không biết nghỉ ngơi bao lâu, Ninh Hạ mới có sức đứng dậy, từng bước một bước vào phòng tắm. Tắm xong cô lại đem quần áo của mình và bà ngoại giặt sạch, đi phơi, xong hết mọi việc nhìn đồng hồ cũng đã hơn 1h sáng.

Thẩm Ninh Hạ xoay xoay cái cổ đau nhức, kéo cái rương nhỏ ở góc phòng ra, đến trước bàn ăn nhỏ bắt đầu xâu hạt. Hôm nay vòng mã não và đá đỏ bán được không ít, hàng dự trữ gần như không còn, cô phải chuẩn bị thêm.

Hôm nay, ánh đèn nhà họ Thẩm tận đến 3h sáng mới tắt.

Ngày hôm sau. Thẩm Ninh Hạ như thường ngày đúng 6h mở mắt. Bà ngoại nghiêng người ngủ say. Cô liền rón rén vén màn rời giường, như ngày thường đi đến phòng bếp nấu cháo, sau đó rửa mặt chải đầu quét tước vệ sinh.

Vệ sinh quét dọn xong, bà ngoại không có động tĩnh, cô lại bắt đầu xâu vòng tay.

Sắp đến sinh nhật Tô Gia Ny, cô nàng đã sớm nhắc nhở cô: “Ninh Hạ, một năm tớ mới sinh nhật một lần. Năm nay muốn bố mẹ tớ và cậu cùng ăn cơm. Cậu nhất định phải đến đó.”

Thẩm Ninh Hạ không nói lời nào. Phí chợ đêm là cố định hàng tháng, cô có nghỉ một ngày thì vẫn phải đóng phí. Gần đây lại là mùa làm ăn … Tô Gia Ny là bạn học với cô mấy năm, tất nhiên nhìn thấu sự do dự của cô, cô nàng không khỏi chống cằm, làm ra bộ dáng đáng thương: “Ninh Hạ, cậu là bạn thân thân nhất của tớ. Cậu không đến sinh nhật tớ sẽ không vui …”

Cuối cùng là dùng sức mạnh, “Thẩm Ninh Hạ, nếu cậu không đến, sinh nhật năm nay của tớ sẽ không tổ chức. Cậu biết đấy, tớ là người nói được làm được.”

Cứ như vậy vừa đấm vừa xoa, làm gì mà Thẩm Ninh Hạ có thể từ chối được.

Bố mẹ Tô Gia Ny đối xử với Thẩm Ninh Hạ rất tốt, biết hoàn cảnh gia đình Thẩm Ninh Hạ, càng thêm thương yêu cô, không chỉ một lần nói với cô: “Ninh Hạ, để dì tài trợ con đi học đại học nhé. Con biết đấy, chút tiền đó với nhà dì cũng không khó khăn lắm.”

Thẩm Ninh Hạ luôn lắc đầu: “Con cảm ơn dì. Hiện tại con có công việc, tiền học phí và sinh hoạt không thành vấn đề ạ.” Bà Tô nghe xong lại thở dài, “Ai, đứa bé này, thật sự là khổ.”

Bà Tô cũng từng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nói ra: “Ninh Hạ, có câu này dì không biết có nên nói ra hay không. Nếu như nói sai, mong con bỏ quá đừng trách dì lắm chuyện. Bởi vì dì thực sự thích con, yêu thương con.” Thẩm Ninh Hạ mỉm cười: “Có chuyện gì dì cứ nói đi ạ.”

Nghe cô nói như vậy, bà Tô mới thoải mái mà nói suy nghĩ trong lòng mình ra: “Ninh Hạ, kỳ thực bây giờ trại dưỡng lão cũng không tệ, con có từng nghĩ đưa bà ngoại con vào đó chưa? Như vậy con cũng đỡ vất vả hơn. Nếu như là chuyện tiền nong, con cứ yên tâm, dì sẽ giúp.”

Thẩm Ninh Hạ lắc đầu: “Dì à, có thể trong mắt mọi người là con đang chăm sóc bà ngoại, nhưng thực tế cũng là bà ngoại đang làm bạn với con.” Bà Tô nghe vậy, giật mình, vành mắt ẩm ướt kéo tay cô vỗ vỗ: “Đứa bé ngoan. Bà ngoại con quả là có phúc.” Từ đó trở đi không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.

Ngày thường bà Tô xem Thẩm Ninh Hạ như tấm gương mà ân cần dạy dỗ con gái mình, “Nini, con nhìn Ninh Hạ mà xem, xong lại nhìn con đi. Một năm đi du lịch mấy lần, quần áo, đồ trang điểm, tiêu tiền như nước. Hôm nào được nghỉ thì ngủ chổng mông đến mặt trời ban trưa. Việc nhà cái gì cũng không biết … Con không thấy xấu hổ à?”

Tô Gia Ny mặt không đỏ tim không đập nhanh: “Không phải là có dì giúp việc sao? Không thì thuê dì ấy làm gì chứ?” Bà Tô chán nản: “Con còn cãi lý hả?” Vừa nói vừa cốc vào trán cô một cái.

Tô Gia Ny xoa xoa trán, vừa kêu đau vừa ôm cổ mẹ, làm nũng: “Mẹ, lúc con còn nhỏ mẹ nói con là tiểu bảo bối của mẹ, mẹ sinh con ra mà đau lòng. Hiện tại thì sao, con phát hiện càng ngày mẹ càng không thương con nữa …”

“Mẹ, con đã 23 rồi, là người trưởng thành rồi, khả năng chịu đựng cũng tốt. Mẹ nói thật đi, con có phải là nhặt được không?”

Bà Tô vừa bực mình vừa buồn cười, liền chọc cô: “Đúng. Con là do mẹ nhặt được. Chính ở thùng rác trước cửa nhà đó … lúc nhặt được toàn thân con đỏ au, bẩn thỉu, mẹ và bố con tắm ba ngày mới sạch …”

Tô Gia Ny làm vẻ tan nát cõi lòng khóc: “Ô, con biết ngay là vậy mà … ô … ô … mẹ thực sự không thương con …” Bà Tô nhéo tai cô nàng, “Sớm biết thế này sẽ không nhặt.Cho con chết ở thùng rác luôn.”

Tô Gia Ny thuận thế làm ra vẻ, bà Tô cười ha ha.

Mỗi lần mẹ và con gái tâm sự như vậy, Thẩm Ninh Hạ nhìn thấy, luôn sợ thất thần, vô cùng hâm mộ.

Thẩm Ninh Hạ đã từng nói với bà Tô: “Dì à, nghe nói có người sinh ra đã được ông trời ưu ái, suốt đời bình an không lo. Con thấy Gia Ny chính là như vậy.” Bà Tô nghe xong tràn ngập biết ơn kéo tay cô, đau lòng an ủi: “Con ngoan, con cũng sẽ vậy.”

Thẩm Ninh Hạ cười: “Mong là sẽ được như lời chúc của dì.”

Mặc dù nói như vậy, Thẩm Ninh Hạ biết rõ, cô không bao giờ có thể đơn thuần hạnh phúc như Tô Gia Ny được. Qủa cầu thuỷ tinh thuộc về cô đã bị người ta ném vỡ từ năm cô 10 tuổi.

Thẩm Ninh Hạ đặc biệt thiết kế cho Tô Gia Ny một bộ trang sức ngọc bích, có thêm mấy hạt đá đỏ. Làm xong, chính cô cũng thấy thoả mãn, liền thử đeo một lúc. Đang yên lại nghe bà ngoại giật mình gọi: “Tuệ Nghi … Tuệ Nghi …”

Thẩm Ninh Hạ không kịp nghĩ nhiều, chạy nhanh vào phòng ngủ “Bà ngoại…” Trán bà ngoại đầy mồ môi, ngây ngốc nhìn cô, tựa không quen cô: “Tuệ Nghi nhà tôi đâu, Tuệ Nghi đâu rồi …”

Thẩm Ninh Hạ lau mồ hôi cho bà, khẽ đáp: “Tuệ Nghi đi ra ngoài rồi, chờ chút nữa sẽ trở về. Bà ngoại, bà ngủ thêm một chút đi...”

“Không ngủ nữa, tôi muốn dậy. Tôi đói rồi.”

“Được rồi. Cháu mặc quần áo cho bà.”

“Hôm nay tôi muốn ăn bánh bao.”

“Hôm nay không có bánh bao, cháu nấu cháo cá.”

“Không thích cháo, không thích cháo. Tôi muốn ăn bánh bao, bánh bao rau.” Khi bà ngoại phát giận tựa như một đứa bé không hiểu chuyện.

Thẩm Ninh Hạ bất đắc dĩ, “Được rồi, để cháu ra đầu phố mua bánh bao rau cho bà.” Lúc này bà ngoại mới vỗ tay vui vẻ, “Được,, được, có bánh bao rau, có bánh bao rau.”

—–

Tô Gia Ny tổ chức sinh nhật ở ngay nhà hàng thuộc gia đình mình. Thẩm Ninh Hạ đã sớm thiết kế cho cô ấy một bộ đồ trang sức màu xanh ngọc bích. Phối hợp với váy của Tô Gia Ny, trông vô cùng tươi mát.

Thẩm Ninh Hạ: “Bộ đồ trang sức này có tên là “Ngôi sao vĩnh hằng”. Có ngôi sao này bảo vệ cậu cả đời nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn.” Tô Gia Ny cảm ơn không ngừng, nắm chặt tay cô: “Ninh Hạ, chúng ta sẽ là bạn tốt cả đời, cả đời bảo vệ nhau. Có được không?”

Thẩm Ninh Hạ mỉm cười gật đầu: “Cả đời bảo vệ nhau.”

Bà Tô thấy liền vô cùng thích, không ngừng khen: “Ninh Hạ à, xem ra con chọn ngành này rất chính xác. Tuy dì không hiểu gì nhưng có cảm giác rất đẹp …. Đúng là có thiên phú. Cưỡng cầu không được.” Tô Gia Ny ở bên cạnh cũng so đo: “Mẹ, con cũng có thiên phú, đúng không?”

Bà Tô dí mũi cô nàng, cưng chiều cười: “Đúng con cũng có thiên phú, đó là làm nũng.”

Mọi người cười ha ha. Tô Gia Ny xoa mũi, tinh quái nhăn mặt: “Ô ô, mẹ xấu.”

Tô Gia Ny thường nói: “Mẹ, mẹ thích Ninh Hạ vậy, để Ninh Hạ làm chị dâu con đi.” Tô Gia Ny có một anh trai, du học ở Mỹ xong liền ở lại Mỹ. Cả nhà vẫn luôn thúc giục anh về quản lý nhà hàng ăn của gia đình, nhưng anh không có hứng thú: Bà Tô mỉm cười: “Nếu như Ninh Hạ đồng ý, ngày mai mẹ sẽ ra tay. Cô gái tốt như Ninh Hạ, thời buổi giờ có đốt đèn cũng tìm không được đâu.”

Tô Gia Ny: “Con cũng tán thành hết mình. Ninh Hạ, cậu là chị dâu của tớ thì cả đời sẽ không rời xa tớ.”

Ông Tô là người thật thà đôn hậu, ngồi bên vui tươi hớn hở nghe ba người nói chuyện, thỉnh thoảng lại thêm trà cho ba người. Bởi vì có ông bà Tô ở đây cho nên quản lý nhà hàng đích thân đến phục vụ, quản lý đến bên cạnh bà Tô khẽ nói: “Bà Tăng và con gái đến dùng cơm ở phòng bên cạnh.”

Bà Tô đáp: “Tôi biết rồi” đứng dậy nói với ông Tô: “Có một người bạn đến, em đi chào một tiếng.” Lại cười nói với con gái: “Gia Ny, con tiếp Ninh Hạ cho tốt vào.”

Chỉ chốc sau, món mà bốn người gọi đã mang lên, Tô Gia Ny gọi bò bít tết. Như thường ngày ông Tô kéo đĩa bò bít tết của cô lại cắt, Tô Gia Ny hờn dỗi: “Bố, con tự làm được, con lớn rồi.” Ông Tô vẫn cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ, sau đó mới đưa tới cho con gái, “Ăn đi thôi.”

Ông Tô mỉm cười hiền từ, không che giấu chút cưng chiều nào: “Ở trong mắt bố mẹ, con lúc nào cũng là trẻ con.” Thấy cô nói chuyện say sưa với Ninh Hạ liền nhắc: “Nini, Ninh Hạ mau ăn đi, đừng nói chuyện nữa đồ ăn nguội hết giờ.”

Tô Gia Ny giơ tay chào theo nghi thức quân đội: “Tuân mệnh.” Lại nghiêng đầu nhăm mặt nói với Ninh Hạ, oán giận nói: “Trong mắt bố tớ, tớ lúc nào cũng là đứa trẻ ba tuổi.”

Thẩm Ninh Hạ cầm dao nĩa, kinh ngạc nhìn chằm chằm đĩa cá sốt trước mặt, hương vị mê người, có chút không nỡ ăn.

Trước mắt như hiện về hình ảnh trước đây, trong đó có một nhà ba người. Một đôi vợ chồng trẻ vỗ tay, hát mừng sinh nhật con gái. Ngọn nến sinh nhật nhảy nhót, vui vẻ, tựa như nụ cười cong cong của đứa bé. Hạnh phúc xa xưa mà đau thương này, mỗi khi nhớ tới cô có cảm giác đã qua một kiếp.

Thẩm Ninh Hạ nhắm mắt, lại ngẩng đầu, chợt thấy ngoài cửa sổ thoáng qua một bóng người. Cô giật mình lại cúi đầu, khẽ cắt miếng cá.

Tô Gia Ny chia cho cô miếng thịt bò, “Nếm thử của tớ đi.” Sau đó không chút khách khí cắt một miếng cá của cô đưa vào miệng, vừa hô nóng vừa không ngừng khen ngon.

Bà Tô nhìn mà chỉ có thể lắc đầu thở dài: “Nini, con nhìn xem Ninh Hạ thục nữ thế nào. Còn con, như đứa bé vậy, khi nào mới lớn được?” Thẩm Ninh Hạ mỉm cười im lặng, nếu như có thể, cô muốn Tô Gia Ny mãi mãi thuần khiết đáng yêu, mãi mãi không lớn.

Thẩm Ninh Hạ từng thấy ở trên mạng có viết, đại ý là mỗi một cô gái đều phải có một người bạn thân ngay cả đi vệ sinh cũng mang đi theo. Tô Gia Ny và cô chính là bạn thân như vậy, mỗi lần đi toilet, đều cùng nhau. Bà Tô thường nói, chị em ruột cũng thân đến như hai đứa là cùng.

Lần này ở nhà hàng, cũng không ngoại lệ. Tô Gia Ny ra ngoài vừa đi vừa nói “Ninh Hạ, cậu có biết con nhỏ Lâm Hân Nhi của lớp mình đáng ghét cỡ nào không, ngày hôm qua …”

Lúc này, hàng lang cách đó không xa đang có người được phục vụ dẫn đến. Thẩm Ninh Hạ đang mỉm cười muốn khuyên cô nàng, nhưng ánh mắt vừa chạm đến mặt người phụ nữ trung niên và người thanh niên đối diện, cả người cô liền cứng đờ. Trong nháy mắt cô như bị người ta đẩy từ trên vách núi xuống vực sâu, bên tai chỉ có tiếng gió ù ù, cả người vây bởi trạng thái không trọng lượng.

Đã bao lâu rồi không gặp? Thẩm Ninh Hạ có chút mơ hồ. Hình như 10 năm rồi.

Người đàn bà kia có tiền tài phú quý chăm chút, nhiều năm như vậy dáng vẻ vẫn không có chút biến hoá, quần áo đắt tiền, đồ trang sức quý giá, mỗi một cử chỉ đều cao quý hơn người.

Người phục vụ cung kính: “Bà Phương, Đỗ tiên sinh xin mời bên này.”

Giọng nói tựa như cách mấy tầng mây, loáng thoáng truyền đến tai, Thẩm Ninh Hạ hồi thần, hai người kia cứ từng bước đến gần, muốn tránh cũng đã không kịp.

Lúc này Tô Gia Ny kéo tay cô, thấp giọng nói: “Này, Ninh Hạ cậu nhìn xem, đây không phải là Đỗ Phương Hoa, phu nhân của chủ tịch Phương sao, còn có người thừa kế Phương Thị – Đỗ Duy An nữa …”

Phương phu nhân, vợ chủ tịch Phương. Đều là người nổi tiếng ở Thất Đảo, thuộc giới thượng lưu. Thẩm Ninh Hạ cười lạnh trong lòng.

Xã hội bây giờ, chỉ cần có tiền, ăn mặc thời thượng, đi trước người khác thì gái điếm cũng giống phu nhân.

Hiển nhiên, Đỗ gia bọn họ là người đắc đạo, gà chó lên trời. Nhìn ăn mặc mà đoán, hình như thực sự là xuất thân giàu sang.

Thẩm Ninh Hạ cười lạnh quay mặt đi, không muốn đối mặt với bọn họ. Nhưng cô vẫn chậm, Phương phu nhân và người thanh niên bên cạnh bà ta đều đã nhận ra cô, nhất thời cũng giật mình, thả chậm bước chân. Như là pha quay chậm trong phim, mỗi một giây đều giày vò dài dằng dặc không gì sánh được, Thẩm Ninh Hạ lướt qua bọn họ.

Đoạn đường từ cửa phòng bao đến toilet, mặt đất như là sóng biển dập dềnh bất định, mỗi một bước Thẩm Ninh Hạ đều không biết mình đi như thế nào.

“Tớ vừa nhìn qua Đỗ Duy An kia rồi, so với siêu sao trên tạp chí còn đẹp trai hơn …. Khuôn mặt hoàn hảo có khí chất đến vậy … Đỗ Duy An này chắc là kiếp trước đã cứu vớt dải Ngân Hà rồi a…” Tô Gia Ny nói cứ như là gió thoảng, phảng phất bên tai.

Tô Gia Ny phát hiện mình nói đến miệng đắng lưỡi khô mà Thẩm Ninh Hạ cũng không đáp lại một câu. Cô quay đầu chỉ thấy Thẩm Ninh Hạ đứng ngây ra trước bồn rửa tay, cũng không biết đang nghĩ gì.

“Ninh Hạ, cậu sao thế?” Tô Gia Ny giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô, vốn là muốn đùa nhưng giật mình phát hiện ra Thẩm Ninh Hạ chẳng thèm chú ý tới mình.

Tô Gia Ny khẽ đẩy vai cô: “Này, Ninh Hạ, cậu nghĩ gì mà mất hồn thế?”

Cả người Thẩm Ninh Hạ run lên bần bật, tựa như bị điện giật nhìn về phía cô, vẻ mặt như cắn răng đè nén đau đớn. Cũng không biết qua mấy giây, Thẩm Ninh Hạ đã khôi phục lại vẻ cười nhàn nhạt như thường ngày: “Gia Ny, sao thế?”

Tô Gia Ny cho là mình nhất thời hoa mắt, Ninh Hạ luôn cười hiền lành sao lại có vẻ hung thần sát khí như vậy được. Cô liền cười cười: “Tớ bảo là gói mang về cho bà ngoại hai gói điểm tâm ngọt. Tớ nhớ lần trước mang bánh kem hoa hồng đến cho bà bà rất thích, còn nói là đậu hũ chứ …”

Trong lòng Thẩm Ninh Hạ phiền muộn cho nên cũng không từ chối, chỉ nói: “Vậy à, cám ơn cậu.” Bây giờ cô chỉ muốn về nhà, nghĩ nhanh chóng nhìn thấy bà ngoại.